Yêu Vương Báo Ân

Yêu Vương Báo Ân - Chương 17: Rời đi




Viên Hương Nhi đi ở chợ, giúp sư nương mua sắm thức ăn. Nam Hà thương thế đã tốt, bước chân ngắn nhỏ đi theo Viên Hương Nhi. Tới những nơi đông người, Viên Hương Nhi sợ hắn bị người đá phải, liền đem hắn bế lên, để hắn bám trên cánh tay.



“Nam Hà, ngươi nói A Đằng là về quê của nàng, hay là lưu lại nhân gian? Tính tình của nàng thật sự quá dễ gây chuyện, thật làm ta không yên tâm.” Viên Hương Nhi vừa nói, một bên duỗi tay chọn thịt heo trên sạp.



“Lão bản, cho ta dải thịt này, nạc mỡ đan xen mang theo da, làm phiền ngươi cắt thành lát.” Nàng chỉ vào miếng thịt mà nàng đã chọn xong.



“Có ngay, tiểu nương tử yên tâm, ta rất nhanh liền cắt xong cho ngươi.” Đồ tể đem con dao gϊếŧ heo mài lên đá mài dao hai cái, động tác nhanh nhẹn dứt khoát xẻ thịt.



Bên cạnh quán thịt là hàng bán gia cầm, gà vịt ở bên trong lồng đua nhau kêu, ồn ào không ngừng. Lại nhìn tới quán thịt dê lần trước, có hai cái đầu dê sống, có sạp bán thịt chó, bán cá. Nhóm đồ tể mài dao soàn soạt cùng âm thanh gia súc các loại kêu to hỗn tạp ra bầu không khí chợ sáng khí thế ngất trời.



“Con rắn kia rất mạnh.” Nam Hà đột nhiên mở miệng, rồi bổ sung một câu, “Cường giả đều có thiên địa của riêng mình, chỉ có kẻ yếu không có lựa chọn, mới phải tuân theo quy tắc của thế gian.”



“Ý của ngươi là A Đằng rất mạnh, cho nên nàng mới có tư cách đơn thuần?” Viên Hương Nhi duỗi tay sờ đuôi của tiểu lang, “Ai nha, hoá ra Tiểu Nam nhà chúng ta còn rất triết lý. Ngẫm lại thì đúng là như vậy, nàng nếu là một nữ hài bình thường sinh hoạt ở cái này thế gian, tính tình như vậy đã sớm bị khi dễ đến xương còn không còn.”



Viên Hương Nhi vuốt ve một chút, lỗ tai nhọn nhọn liền run lên, thực nhanh lông tơ từ màu trắng lộ ra da thịt màu hồng. Trong lúc chờ đồ tể thái thịt, Viên Hương Nhi một hồi sờ sờ đầu, một hồi xoa xoa cổ, còn tách mở đệm thịt ở bàn chân tràn ngập lực đàn hồi tra tấn.



Thân thể Nam Hà căng cứng, nhẫn nại vươn móng vuốt ra, thế nhưng không cắn người cũng không có chạy trốn.



Không biết vì sao, mấy ngày gần đây Nam Hà đột nhiên trở nên dịu ngoan hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn không quá thân cận, nhưng ít ra không giống nhe răng trợn mắt, tràn ngập đề phòng như trước. Viên Hương Nhi duỗi tay vuốt lông, hắn nhiều nhất chỉ là chạy trốn, rất ít khi vươn móng vuốt cào người, cũng sẽ không đột nhiên quay đầu lại cắn người. Viên Hương Nhi tâm tình rất tốt, cảm thấy chính mình bước tiếp theo rất có hy vọng có thể đem mặt vùi vào cái bụng mềm màu ngân bạch, tùy ý làm bậy mà hút lang khí.



Trước khi trở về, Viên Hương Nhi rẽ vào một tiệm tạp hóa, lấy một chiếc lược chải lông mà mình đã đặt trước.



“Đây là dùng lông lợn làm, ta cố ý bảo bọn họ dùng lông mềm, hẳn là rất thoải mái, ngươi thử xem.”



Đây là một cái lược chuyên để chải lông động vật, Viên Hương Nhi chải thử lên tay mình xác định độ cứng mềm vừa đúng, mới chải lên sống lưng Nam Hà vài cái.



Lấy kinh nghiệm vốt lông nhiều năm của nàng, chỉ cần lược thích hợp, thủ pháp thích đáng, không có một con động vật có lông nào không thích chải lông. Cái loại lược nhìn cứng cáp mà lại không mất đi sự mềm mại này, nhẹ nhàng chải qua, cho dù là tiểu miêu ngạo kiều cũng không tước vũ khí đầu hàng.



Đáng tiếc Nam Hà không có vẻ hưởng thụ như trong tưởng tượng của Viên Hương Nhi.



Hắn có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm cái lược lông lợn này, “Đây... là làm cho ta?”



Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, lại đem đầu gục về một bên, lỗ tai chán nản cụp cụp xuống.



“Làm sao vậy?” Viên Hương Nhi hỏi, “Có lẽ lúc đầu sẽ chưa quen lắm, chờ về sau nhiều chải vài lần, ngươi khẳng định sẽ rất thích.”



Khi sắp về đến nhà, trên không trung rơi xuống vào hạt mưa.



“Gần đây trời mưa thật nhiều.” Viên Hương Nhi cất bước chạy về nhà.



Vòng qua đầu phố, xa xa thấy được ngoài cửa lớn có một nữ tử cái cầm trong tay trúc tía, Vân Nương đang đứng ở ngạch cửa cùng nàng cáo biệt.



Nàng kia tóc mây khẽ vấn, váy lụa cẩm tú, hướng về Vân Nương hơi hơi khom lưng hành lễ, rồi hướng về phía núi Thiên Lang rời đi.



“Sư nương, ta đã trở về.” Viên Hương Nhi một đường chạy vội tới cửa.



“Ai nha, xem ngươi mưa ướt hết cả người rồi.” Vân Nương bung dù đưa bọn họ vào phòng, “Trong phòng bếp có nước nóng, ngươi đi tắm đi. Cẩn thận bị không bị cảm.”



“Sư nương, người vừa tới là ai đấy?” Viên Hương Nhi đem Nam Hà đặt trên hành lang.



“Đúng rồi, nàng nói là bằng hữu của ngươi, tên là A Đằng. Nói là lức trước được nhận ơn nghĩa của phu quân cùng ngươi. Cố ý tới tặng một ít tạ lễ.” Nàng khẽ nâng cái trúc xanh.



“Là A Đằng?” Viên Hương Nhi vừa mừng vừa sợ chạy ra bên ngoài, đưa mắt nhìn xung quanh, thanh sơn mưa bụi, bóng dáng yểu điệu cầm dù trúc dưới Thiên Lang sơn đã đi xa, dần dần biến mất trong màn sương mờ.




Trong viện, Vân Nương ngồi trước mặt Nam Hà, đang mở xem giỏ trúc, trên đám rêu xanh đậm trong rổ có mấy gốc nấm tùng nhung, bên trên còn dính bùn tươi. Nam Hà thò đầu qua nhìn.



“Ai nha, thật là quá khách khí, nấm mới như vậy, chắc là mới hái xuống từ trong núi nha.” Vân Nương cao hứng mà nói.



“Là tùng nhung, cái này hầm canh nhất định sẽ rất thơm.” Viên Hương Nhi nhặt lên một cây tùng nhung béo tốt mập mạp, điểm nhẹ lên mũi Nam Hà, “Nam Hà, A Đằng nàng còn nhớ về thăm chúng ta.”



Nam Hà giật giật mũi, cũng không biết “Ma | nấm” này có cái gì ngon.



Viên Hương Nhi pha một chậu nước ấm để tắm, tắm xong xoa tóc từ trong phòng bước ra. Ngoài phòng gió lớn, mưa rầm rầm đập xuống từ mái hiên, hình thành một mảnh bọt nước trong màn mưa. Mưa mùa đông rất lạnh, trong sân có mấy vũng nước chưa kịp thoát. Một đám gà con muốn đi theo gà mẹ nhảy đến gần hành lang trú mưa, lại bởi vì chân quá ngắn mà không nhảy lên được, một đám vung vẩy cánh nhỏ kêu chiếp chiếp.



Nam Hà đứng ở trong mưa, nhảy ra há cái mồm to muốn ngoạm gà con ném lên hành lang. Gà con lăn một vòng dưới đất rồi nhanh chóng chạy tới bên cạnh gà mẹ, không ngừng hướng về phía Nam Hà kêu ríu rít. Đám gà con này mới nở được mấy ngày, nếu hôm nay dính mưa đông, chỉ sợ sống không sống qua nổi tối nay.



Viên Hương Nhi chạy tới bên mái lan giúp đám gà con đi lên. Cuối cùng đem Nam Hà ướt sũng nước bắt tới.



Nàng kéo khăn lông trên cổ xuống, lau qua đầu Nam Hà, nhanh chóng khiến lông hắn rối tinh rối mù.



“Tiểu Nam gần đây thật ngoan.” Viên Hương Nhi đem quả cầu lông ướt nước vào phòng, “miệng vết thương trên người ngươi đã lành chưa? Để ta xem một chút?”



Từ khi tiểu Nam Hà khôi phục năng lực hành động, không hề đồng ý cho Viên Hương Nhi đem hắn lật ngửa để xử lý vết thương trên bụng khiến Viên Hương Nhi cảm thấy thập phần tiếc nuối.



Quả nhiên tiểu bạch cầu vừa nghe thấy những lời này, liền nhanh chóng áp đè chặt thân thể đề phòng.



“Vết thương rất tốt.”



Hắn chỉ nhả ra bốn chữ, vừa ngắn lại ngạnh, Viên Hương Nhi tự dựng nghe ra một loại tâm tình quẫn bách trong lời nói.




“Vậy ta tắm nước nóng cho ngươi nhé? Ngươi xem cả người ngươi đều bẩn.” Viên Hương Nhi nói.



Tiểu lang càng chịu không nổi, định chạy ra ngoài, bị Viên Hương Nhi nhanh tay lẹ mắt nắm lấy gáy, “Đừng chạy, đừng chạy, ta nói đùa thôi. Ta lau người cho ngươi, ta đảm bảo không nghịch ngợm.”



Nàng bê tới một chậu nước nóng, dùng khăn lông rửa mặt, lau tai cho hắn, lại đem nâng lên, nhúng vào trong chậu nước, tinh tế bẻ ra từng kẽ móng tay, tinh tế lau sạch bùn đất.



Thừa dịp hắn chậm rãi thả lỏng thân thể, liền đem cả người hắn đặt vào bồn gỗ.



“Được rồi, được rồi, như vậy mới tắm mới sạch được. Thời tiết lạnh như vậy, ngươi lại một thân bùn đất.”



Tiểu lang bị lừa, ủy ủy khuất khuất ngồi xổm trong bồn nước nóng, lấy móng tay cào cào đáy chậu, cái đuôi không cao hứng mà lắc lắc. Viên Hương Nhi lấy một cái gáo gỗ múc nước ấm, đổ từ cổ hắn xuống, quy quy củ củ mà tắm rửa sạch sẽ cho hắn, thật sự không quấy rối.



Tắm cho tiểu lang sạch sẽ, màu lông tinh tế mềm mại, lông ánh lên hoa nguyệt sắc. Bên ngoài mưa gió vần vũ, bên trong phòng ấm áp dễ chịu, Viên Hương Nhi dùng khăn sạch lau khô lông cho Nam Hà.



“Ta, vết thương của ta đã tốt.” Hắn đột nhiên nói.



Viên Hương Nhi không chú ý, thuận miệng trả lời, “Ừ, ta biết nha, cho nên mới dám cho ngươi tắm rửa. Hoá ra lông của Tiểu Nam xinh đẹp như vậy.”



Nàng mê mẩn nhìn bộ lông màu ngân bạch xinh đẹp không thể tự kềm chế.



Nam Hà liền cúi đầu không nói nữa.



Cả đêm gió thổi. Viên Hương Nhi nằm trong chăn bông ngủ thật say.



Nam Hà nằm trong đệm lót trên giường đất. Lúc mới tới, Nam Hà bị thương rất nặng, Viên Hương Nhi không yên tâm, nên đem hắn gần giường mình, sau quen thuộc nên không chuyển đi.




Nam Hà cuộn trên đệm mềm, nghe động tĩnh bên ngoài. Trong thân thể hắn có một cổ xao động, từng chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyết mạch, nhắc nhở hắn ly hài kỳ sắp đến.



Làm một con thiên lang, lực lượng huyết mạch đang nói cho hắn, ly hài kỳ đã gần đến, hắn cần chiến đấu để rèn luyện gân cốt, rèn luyện ý chí của mình. Đi săn những đại yêu cường đại, cắn đứt cổ, cắn nuốt huyết nhục của chúng, nuốt nội đan của chúng, dùng đại lượng linh khí rèn luyện thân thể của mình. Mới có thể khiến hắn bình an vượt qua thời kì nguy hiểm thống khổ này. Mà không phải nằm ở nơi ấm áp mềm mại thoải mái này, lãng phí thời gian của bản thân.



Ly hài kỳ tượng trưng cho ấu tiểu thiên lang lột xác trở thành thiên lang thành niên cường đại, theo thân thể cùng linh mạch lột xác, thoát thai hoán cốt, thiên lang sẽ tiến vào một thời kì cực kỳ không ổn định cùng thống khổ. Vốn thời kỳ này ấu lang nên ở trong tộc được người nhà bảo hộ. Đáng tiếc hắn là con thiên lang cuối cùng trên đời. Hắn không có đồng bọn cùng người nhà, chỉ có thể vì chính mình tích luỹ năng lượng, chuẩn sào huyệt bí ẩn an toàn, mới có thể thuận lợi vượt qua thời kỳ mấu chốt của thiên lang tộc.



Ta nên đi, rời khỏi nơi này, rời khỏi nhân loại này. Không cần cùng nàng cáo biệt, nên nhân lúc ban đêm trời mưa lặng lẽ rời đi.



Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi linh đinh mang theo hơi lạnh, ánh nến chiếu lên gương mặt nữ hài kia, da thịt nàng hồng nhuận, khóe miệng hơi nhếch, giống như trong mơ thấy được chuyện thú vị khiến nàng vui vẻ.



Nhìn gương mặt kia, Nam Hà đột nhiên nhớ tới một loại hoa ở trong rừng rậm, loài hoa này luôn hướng về phía mặt trời, nở đến nóng rực mà vui sướng, đem khắp sườn núi đều phủ thêm một tầng ánh vàng rực rỡ. Cho dù là từ trong rừng cây tối tăm lặng lẽ nhìn từng phiến kim hoàng, đều có thể làm tâm tình suиɠ sướиɠ.



Trải qua mấy ngày ở chung, Nam Hà đương nhiên cũng biết nhân loại này không có ác ý, mà nàng ôn nhu mà chữa thương cho mình, cho chính mình nơi ở ấm áp cùng đồ ăn thơm ngon ngào ngạt, đem chính mình ôm vào trong ngực đi dạo chợ……



Nam Hà đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Đã hơn một trăm năm, hay là hai trăm năm, hắn lẻ loi một mình, khoác vân đạp nguyệt, núi hoang dã kính, độc hành trong rừng cây u ám.



Lúc hắn còn nhỏ, hắn đã từng bị nhân loại ác độc bắt được, những nhân loại này tra tấn hắn, cầm tù hắn, muốn đem hắn biến thành nô bộc. Hắn từng thề sống chết chống cự, cũng dần chán ghét nhân loại.



Nhưng hiện giờ hắn đã không chán ghét nhân loại, cũng đem người này trở thành…… Bằng hữu.



Hắn cảm thấy chính mình có lẽ không thể mang lại niềm vui cho nàng, hắn đã không cách nào cho Viên Hương Nhi tùy ý xoa nắn lỗ tai cùng cái đuôi, cũng không cách nào giống như tiểu hắc khuyển không biết thẹn làm nũng với nàng, không màng thể diện mà ngửa bụng cho nàng vuốt ve.



Thậm chí còn muốn trong đêm không từ mà biệt, nàng khẳng định sẽ thực tức giận, nhưng so với chờ nàng tỉnh lại, bởi vì không đồng ý mà thi triển trận pháp cùng mình chiến đấu thì tốt hơn một chút. Nam Hà trong lòng biết, hắn bấy kể như thế nào cũng không muốn phải cùng người này quyết liệt.



Chờ mình rời khỏi, nàng có lẽ sẽ đi tìm một con thỏ tinh mà nàng thường xuyên treo ở bên miệng, hoặc con vật lông xù khác kí khế ước sứ đồ. Nam Hà chán nản nghĩ, nàng sẽ kiên nhẫn đối đãi con thỏ ngoan ngoãn nhu thuận, sờ lỗ tai cùng cổ nó, nấu cho nó đồ ăn thơm ngon ngào ngạt, dùng cái lược kia chải lông cho nó, sau đó sẽ nghĩ quả nhiên nó vẫn ngoan hơn con sói không nghe lời kia, cuối cùng rất nhanh sẽ quên mất mình.



Hắn lần nữa tự nói với chính mình là hắn phải đi, nhưng chân giống bị dính chặt lấy sàn, không thể động đậy. Ngoài cửa sổ mưa dần ngớt, ánh trăng tiến vào, chiếu lên mặt đất trong phòng, vật đổi sao dời, thỏ ngọc tây trầm, mặt trời mới mọc mọc lên ở phương đông. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu lên gò má của Viên Hương Nhi.



Viên Hương Nhi xoa xoa đôi mắt, mơ màng tỉnh, thấy trong phòng có một con đại hình lang thập phần xinh đẹp tuy rằng có lẽ còn chưa hoàn toàn thành niên, nhưng đường cong thân thể lưu sướng mà xinh đẹp, tứ chi ẩn chứa lực lượng, lông tóc bạc trắng lưu chuyển, một đôi mắt hổ phách đôi nhìn chằm chằm nàng.



“Nam…… Nam Hà, Tiểu Nam?”



“Ta phải đi.” Giọng nói đại lang phát ra giống hệt Tiểu Nam Hà.



“Đi, đi nơi nào?” Viên Hương Nhi vừa tỉnh ngủ vẫn còn hơi mơ hồ.



Ngân bạch thiên lang không nói, đem đôi mắt cụp xuống.



“Không phải, Tiểu Nam ngươi……” Viên Hương Nhi từ trên giường đất xuống dưới, ngồi xuống trước mặt Nam Hà, do dự một chút, cuối cùng vẫn nố ra lời nành muốn nói từ rất lâu trước đây, “Ta vẫn luôn muốn cùng ngươi nói, ngươi có thể lưu tại bên cạnh ta, làm sứ đồ của ta không?”



Thiên lang yên lặng mà lui ra sau hai bước



Hắn nện bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, cơ bắp di chuyển ưu mỹ, có một vẻ đẹp dã tính, của một đại yêu quái trong rừng cây tung hoành ngang dọc.



Viên Hương Nhi trong lòng cũng tất luyến tiếc, nhưng mà nàng là một người lý tính hiện đại, nàng trong lòng biết không thể vì mình yêu thích mà đem động vật hoang dã cầm tù trong lồng sắt. Huống chi đối phương lại là một sinh linh cường đại có trí tuệ, EQ giống mình, là cùng chính mình địa vị bình đẳng…… Bằng hữu.



Viên Hương Nhi nâng cao tay, sờ đầu Nam Hà, cũng may lông tơ vẫn mềm mại.



“Được rồi, ta tiễn ngươi một đoạn đường được không.”