Yêu Vợ Lần Nữa

Chương 43: Mẹ đừng bỏ ba




Duy ôm chặt cô. Cô không còn vùng vẫy nữa, tận hưởng cái ôm ấm áp của anh. Anh khẽ hôn cô, cô vì đã có chút men trong người nên cũng không kháng cự, cô cũng quay sang đáp lại cái hôn của anh. Cả 2 hôn nhau ngày càng nồng nhiệt, anh ôm cô ngã xuống giường, anh từ từ kéo dây áo cô xuống, đột nhiên lúc này cô đẩy anh ra.

“Đừng anh. Em.....em không thể.....” cô vẫn nằm trong vòng tay ấm áp của anh nhưng môi đã không còn chạm vào môi của anh. Duy nghe cô nói vậy cũng cố gắng kìm lại, anh dừng tay lại rời bỏ dây áo của cô, anh ôm chặt cô vào lòng, cô và anh đều đã có gia đình, cô không muốn làm chuyện sai nên anh phải tôn trọng. Cả 2 cứ thế ôm nhau ngủ đến sáng.

Đúng như đã hứa sáng hôm sau anh đưa cô về. Về đến đầu đường cô bảo anh dừng xe. Cô không muốn Phan Hoàng chạm mặt anh. Đột nhiên cơn mưa lúc này đổ ào xuống, nhìn sang cô anh thấy cô đã muốn về nên chẳng thể giữ lại, cả 2 đã rất vui vẻ khi ở bên nhau. Nhưng bây giờ phải trở về thực tại. Anh cầm ô che cho cô.

“Em có thể đi về nơi em cho là nhà. Hoặc là đứng trú mưa dưới ô của anh. Đừng dùng dằng ở giữa, chỉ em là người bị ướt” Duy nhìn cô luyến tiếc không muốn để cô về.

Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt anh cảm thấy có lỗi “Xin lỗi anh” cô cầm chiếc ô bước đi. Bỏ đi đứng dưới cơn mưa cùng với trái tim lạnh lẽo. Anh nhìn theo cô nước mắt rơi xuống hòa cùng cơn mưa.

Cô vừa bước vào nhà Phan Kiên đang ngồi ở phòng khách chạy ù tới ôm cô “Mẹ về rồi” hôm nay là cuối tuần nên 2 ba con đều ở nhà. Phan Hoàng thấy cô về liền trừng mắt nhìn cô nhưng vì có con ở đó nên chẳng thể nói được gì.

“Ừm mẹ về rồi. Nhớ con nhiều” cô ôm hôn con trai.

“Ngoại khỏe không mẹ?”

“Ngoại khỏe. Tuần sau ba mẹ đưa Kiên về thăm ngoại nha”

“Vâng ạ” cậu bé lễ phép đáp.

“Để mẹ lên thay đồ rồi xuống chơi với Kiên nha” cô nói rồi đi lên phòng.

Phan Hoàng đi theo sau cô, anh đóng mạnh cửa bày tỏ sự tức giận. “Cô đi với thằng đó đúng không?” anh lớn tiếng.

“Anh nhỏ tiếng đi. Con nghe đó”

“Sao? Sợ con biết cô ngoại tình hả?”

“Anh đừng có xúc phạm tôi” cô trừng mắt quát anh.

“Tôi hỏi cô đi với ai?” anh đẩy mạnh cô vào tường, dùng 2 tay giữ chặt vai cô.

Cô tức giận nên không kềm được nữa nói thẳng cho anh biết “Tôi đi với Thế Duy đó”

Phan Hoàng không kềm được tức giận tát cô 1 cái “Khốn nạn”

Cô tát lại anh một cái “Chúng ta đã ly thân. Dù tôi có đi với ai cũng không có quyền đánh tôi. Anh mau kí vào đơn ly hôn đi”

“Cô là vợ tôi mà cô thản nhiên đi qua đêm với thằng khác hả?”

“Lúc anh lên giường với người phụ nữ khác có nghĩ đến tôi là vợ anh không? Bây giờ anh lấy tư cách gì đánh tôi”

“Cô.......” anh chỉ vào mặt cô nhưng vì cô nói đúng anh chẳng thể nói gì được.

“Khi anh lên giường với cô ta thì anh nghĩ tôi và anh đã ly thân. Khi tôi đi cùng với người khác thì anh mới nhớ tôi là vợ anh, từ bao giờ anh có cái suy nghĩ vô lý như thế. Tôi nói cho anh biết, anh không kí tôi sẽ đơn phương ly hôn” cô nói rồi bỏ vào phòng tắm.



Phan Hoàng tức giận hét lớn dùng tay đấm mạnh vào tường.

----------------

Sáng hôm sau Phan Hoàng đến công ty sớm nên không dùng cơm cùng mọi người, Ngọc sẽ đưa Phan Kiên đến trường. Dạo này Phan Hoàng rất bận, hôm nay anh phải đi khảo sát công trình ở vùng ngoại ô, thời tiết hôm nay không đẹp mưa rất to. Nhưng vì để kịp tiến độ dự án tất cả đều phải dầm mưa làm việc đến tối anh về đến nhà, thấy mọi người đang dùng cơm tối anh chẳng còn chút sức lực nào để ăn nên xin phép lên phòng trước. Anh nằm trên phòng đắp kín chăn. Sau khi dùng bữa tối và chơi với con Ngọc cũng quay lại phòng ngủ, cô khẽ nhìn anh đang nằm cuộn mình trong chăn nhưng cũng chỉ là lướt nhìn rồi cô vào phòng tắm thay đồ. Khi bước ra thấy anh vẫn nằm im trong tư thế đó, cô thấy lạ.

“Anh không xuống ăn cơm hả?” Ngọc nhìn anh qua kín trang điểm vì cô đang skin care.

Phan Hoàng nằm im không trả lời, cô nghĩ anh không muốn nói chuyện với mình nên thôi. Cô dưỡng da tiếp. 30’ sau cô có linh cảm không tốt nên tiến đến gần anh.

“Anh sao vậy?”

Anh vẫn im lặng không trả lời cô liền mở chăn anh ra, chạm vào người anh cô thấy rất nóng, sờ trán thử thì biết anh bị sốt.

“Phan Hoàng anh làm sao vậy?” cô cố lay người anh để anh tỉnh dậy.

Anh thở mạnh, cố sức trả lời “Tôi không sao. Nằm một chút là ổn rồi”

“Anh nóng quá. Anh bị sốt rồi” cô nói dứt câu liền lấy miếng hạ sốt dán lên trán cho anh. Cô xuống nấu cháo để mang lên cho anh.

“Anh mau ăn đi” cô muốn đỡ anh ngồi dậy.

“Không. Tôi mệt lắm” Phan Hoàng yếu ớt trả lời.

“Anh phải ăn rồi uống thuốc mới khỏe lại”

“Mặc kệ tôi. Cô tránh ra đi, ở đây tôi lây bệnh cho cô á” anh đẩy cô ra, anh sợ bản thân sẽ làm cô bị bệnh. Anh hiện tại rất mệt chẳng muốn làm gì với lại anh rất dị ứng với thuốc, thuốc đắng nên anh không muốn uống.

“Anh phải ăn. Mới có thể uống thuốc. Anh cứ nằm như vậy khi nào mới khỏe. Mau ngồi dậy đi. Tôi đút anh ăn” cô cố đỡ anh dậy. Nhưng anh cứ cứng đầu đẩy cô ra cứ thế đụng phải tô cháo đổ xuống sàn. Cô thấy anh cứng đầu, nhìn tô cháo mình cất công nấu lại nằm trơ trọi dưới đất cô lớn tiếng quát “Anh cứng đầu vậy? Anh không ăn, không uống thuốc khi nào mới khỏe”

“Tôi mệt. Không muốn ăn gì cả” anh mệt mỏi nói.

“Được. Anh nhất định không ăn đúng không?” cô hỏi lại anh một lần nữa, anh im lặng không trả lời. Cô nói tiếp “Anh cứ nằm đấy đi. Mặc kệ anh” cô tức giận bỏ đi.

Vừa mở cửa phòng đã thấy Phan Kiên đứng sẵn đó mặt cậu bé buồn rười rượi. Cô vì khó xử nên ấp úng “Con về phòng ngủ đi. Khuya rồi”

Cậu bé nhìn cô ánh mắt như sắp khóc “Mẹ ơi! Ba ốm rồi mẹ đừng bỏ ba”

Ngọc đứng hình khi nghe con trai mình nói như thế, nước mắt cô rơi, cô vội ôm con trai vào lòng “Con nói gì vậy? Mẹ không bỏ ba”

“Hôm qua mẹ với ba cãi nhau. Mẹ muốn bỏ ba......” cậu bé mếu máo nói.

“Con đã nghe thấy sao?” cô nức nỡ ôm con trai vào lòng, cô không muốn con sẽ nghe được những chuyện người lớn nói hay đúng hơn cô không muốn con mình tổn thương

“Mẹ thương ba đi, đừng bỏ ba”

Cô khóc nức nở khi nghe con trai nói, thấy cô khóc to Phan Kiên vội dỗ “Mẹ mẹ đừng khóc nữa” Phan Kiên lau mắt cho cô.



“Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con à” cô tức tưởi, nước mắt tuôn không ngừng tay vẫn ôm chặt con.

“Ba mẹ đừng bỏ nhau.....Kiên buồn lắm” Phan Kiên nói câu này nước mắt đã lưng tròng.

“Mẹ xin lỗi, mẹ không thể cho con hạnh phúc, mẹ có lỗi với con” cô khóc đến mức mắt đã mờ chẳng nhìn rõ xung quanh.

“Mẹ đừng khóc nữa. Kiên lau mắt cho mẹ” cậu bé khuyên cô không khóc nhưng nước mắt đã ướt đẫm 2 gò má bụ bẫm của cậu.

Phan Hoàng nghe tiếng khóc cũng làm anh bừng tĩnh, anh cố hết sức lê xuống giường đi đến ôm 2 mẹ con vào lòng. “Là ba sai. Ba khiến 2 mẹ con phải khóc, ba xin lỗi” anh cố kìm nén không khóc vì anh là trụ cột gia đình.

Diệu Ngọc sau khi nghe con nói không giữ được bình tĩnh cứ khóc không ngừng.

“Ba mẹ không bỏ nhau. Con đừng khóc nữa mà. Con trai phải mạnh mẽ không được khóc” anh an ủi con, tay vẫn ôm 2 mẹ con.

Ngọc không giữ được bình tĩnh và cũng chẳng biết làm gì ngoài khóc, cô nghĩ cô đã khiến con trai mình tổn thương, cô bỏ đi khỏi phòng để lại 2 ba con ôm nhau.

“Con trai của ba không khóc nữa” anh cố gắng an ủi con.

“Kiên làm mẹ khóc” cậu bé nức nở.

“Không phải tại Kiên đâu. Ba rửa mặt cho Kiên nha, đừng khóc nữa” anh ẫm con trai vào phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ cho con. Cậu bé cũng nghe lời không khóc nữa.

“Kiên ngủ cùng bà nội nha. Ba đang bệnh, Kiên ngủ cùng ba, ba sợ sẽ lây bệnh cho Kiên” anh ẫm con trai qua phòng bà nội.

“Vâng ạ. Ba nói mẹ đừng khóc nữa” cậu bé ngoan ngoãn nghe lời.

“Ừm. Con ngoan” anh gật đầu xoa đầu con trai.

Phan Hoàng xuống nhà tìm Diệu Ngọc, anh thấy cô ngồi cạnh hồ bơi liền đi tới. Anh im lặng nhìn về phía xa xăm giống như cô. Cô không còn khóc nhiều như lúc nãy nhưng vẫn còn nức nở.

“Con lo cho cô lắm đó. Con bảo tôi dỗ cô nín” anh nhìn cô nói.

“Tôi sai rồi” cô khẽ lau mắt, cô thấy có lỗi khi khiến con phải tổn thương.

“Tôi cũng sai” anh nói rồi cũng rời mắt khỏi cô, anh nhìn về phía xa xăm.

Ngồi được một lúc lâu Diệu Ngọc quay sang nhìn anh. “Anh đang bệnh mà, ở đây gió nhiều lắm. Mau vào trong thôi” cô nói rồi, 2 vợ chồng cùng đi vào.

Bước đến bếp cô khẽ nói “Anh ngồi đi, tôi mút cháo cho anh ăn”

“Đã đổ rồi mà” anh nhớ lại lúc mình đẩy tay cô làm đổ cháo.

“Trong nồi còn” cô nói rồi đi thẳng vào bếp bật lửa hâm lại cháo cho anh.

Phan Hoàng sau khi ăn hết tô cháo cũng lên phòng, cô đưa thuốc nhưng anh nhất quyết không uống, anh nằm trên giường một lúc liền ngủ say, vì cả ngày hôm nay anh đã mệt quá rồi. Chỉ có cô đêm nay không thể ngủ được, cô nằm trằn trọc mãi.