Vân Trạm và Vân Hân vừa vào nhà đã thấy Cao Lỗi đi từtrong phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Thằng bé ngủ rồi à?” Vân Hân bước tới hỏi.
“Ừ! Cũng chẳng dễ dàng tẹo nào.” Cao Lỗi cẩn thận phủiđi bọt nước còn bám trên người vợ, đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, ngoài trời vẫnmưa tầm tã.
Vân Trạm đặt cặp làm việc lên bàn rồi xoay bánh xelăn.
“Hai người cứ ăn trước đi, anh về phòng thay quần áođã.” Lúc còn ngồi trên xe đã thấy trời mưa khá to. Lúc xuống xe, cho dù lái xecó mở ô che nhưng cả anh và Vân Hân cũng khó tránh khỏi việc bị mưa hắt ướt.
“Để tớ đi với cậu.” Cao Lỗi đi vòng ra sau lưng anh,sau đó nói tiếp: “Đúng lúc tớ có chuyện cần nói.”
Vào đến phòng ngủ, Cao Lỗi lôi từ trong tủ ra một bộđồ mặc ở nhà, đặt lên giường, rồi chuyển tới đứng cạnh Vân Trạm.
“Lúc chiều, có điện thoại từ văn phòng thám tử.”
“… Kết quả ra sao?” Cánh tay đang cởi áo bỗng khựnglại, Vân Trạm quay đầu lại hỏi.
“Vẫn không có tin tức gì.” Giọng nói của Cao Lỗi hơitrầm xuống. Dù đã không ít lần nhận được kết quả tương tự, nhưng anh vẫn khôngmuốn nói ra, để một lần nữa lại dập tắt hy vọng của Vân Trạm.
“Để bọn họ tiếp tục tìm.” Không cần suy nghĩ, bĩnhtĩnh nhắc lại câu đã từng nói không biết bao nhiêu lần, khóe mắt Vân Trạmthoáng hiện vẻ thất vọng.
Lẽ nào, anh không còn được gặp lại người con gái đónữa sao?
Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng ngày đó, trái tim anh khôngkhỏi đau thắt lại. Lúc đó Dung Nhược chắc chắn rất thất vọng, có lẽ còn rất đaukhổ! Ở bên anh ba năm vậy mà trong lúc quan trọng, anh lại chọn Vân Hân ——người con gái mà cô ấy vẫn cho rằng anh thương yêu hơn mình. Còn để lại cô đốidiện với nguy hiểm chưa rõ.
Có lẽ, cô sẽ oán anh, sẽ hận anh, thậm chí sẽ vĩnhviễn không tha thứ cho anh… Thế nhưng, tất cả những điều đó đều chẳng hề gì.
Chỉ cần còn chưa tìm được thi thể của cô, anh vẫn sẽtin rằng, cô còn sống.
Chỉ cần cô còn sống, vậy cho dù cô có coi anh ra sao,cũng đều không quan trọng.
Chỉ cần cô còn sống khỏe mạnh…
“Tớ muốn vào phòng rồi mới nói cho cậu biết, là vì tớkhông muốn để Tiểu Hân biết tin này.” Nhìn người bạn tốt đang thất thần, khuônmặt lặng đi vì đau buồn, Cao Lỗi cũng thấy thật bất lực và chán nản. Từ sauchuyện đó, mỗi người trong nhà đều mang một nỗi đau riêng không cách nào nói rađươc.
“Ừ, tớ hiểu, không cần nói cho con bé biết.” Thay áosơ mi, ném sang một bên, Vân Trạm Mặc một chiếc áo sạch vào.
“Thật ra, cô ấy vẫn luôn tự trách mình. Mặc dù rất ítkhi cô ấy nhắc tới nhưng tớ vẫn nhận ra, Tiểu Hân rất để ý tới chuyện của DungNhược.”
“Chuyện này không liên quan gì đến nó. Có lẽ là ý trờikhiến ngay trước hôm xảy ra chuyện, tớ nghe cậu báo tin Tiểu Hân có thai.”
“Thế nên cậu mới chọn cô ấy… Nhưng mà, Dung Nhược đâubiết.”
Không thể để Vân Hân đang mang thai phải đối mặt vớinguy hiểm, vì vậy Vân Trạm mới có lựa chọn như vậy. Nhưng, Dung Nhược hoàn toànkhông biết chuyện ấy, khi rơi xuống vách núi, sợ rằng cô vẫn không hiểu nổihành động của anh.
Không trả lời, cầm chiếc quần để thay lên, Vân Trạmlăn bánh xe, đi về phía phòng tắm.
“Tớ sẽ tìm được cô ấy.” Trước khi kéo cửa đi vào, VânTrạm dùng giọng kiên quyết kết thúc đoạn đối thoại giữa hai người.
Vân Hân mang thai chỉ là một trong những lý do khiếnanh chọn lựa như vậy. Còn một lý do khác, anh chưa từng nói với ai.