Yêu Vẫn Nơi Đây

Yêu Vẫn Nơi Đây - Chương 23




“Tôi nghĩ, nhiều khi để một tình cảm bắt đầu không cần đến bất cứ lý do đặc biệt nào cả.”



Vân Trạm lẳng lặng ngồi trên xe lăn, một bên mặt chìm trong ánh đèn mờ vàng nhạt, có vẻ u ám mịt mờ.



Anh không tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh. Thế nhưng, đối với Dung Nhược, có lẽ từ thời khắc bóng hình yểu điệu của buổi tối năm năm về trước đột nhiên nhào vào lòng, anh đã bị cô thu hút.



Tính tình của anh từ trước tới giờ vốn lạnh nhạt, nhưng đêm hôm đó, khi thấy vẻ tĩnh lặng giữa hai hàng mi của cô, thấy vẻ ôn hòa tựa làn nước lấp lánh trong đôi mắt dịu dàng kia, anh lại đột nhiên cảm thấy muốn mãi mãi ôm lấy người con gái mảnh khảnh nhu thuận này, ôm lấy sự tĩnh lặng và ấm áp khó tả mà cô mang tới cho anh.



—— Tuy nhiên, những điều này, anh chưa từng nói với cô.



Nếu không có chuyện hai năm trước, thì chắc bây giờ cô đã là vợ của anh.



Chỉ có điều, sự đời chẳng thuận lòng người.



Vân Trạm đột nhiên im lặng như đang suy nghĩ những lời tiếp theo, nhưng trong mắt Dung Nhược, hành động này lại khiến cô hoảng hốt —— cô sợ, sợ anh sẽ lại đưa ra đáp án khiến cô thất vọng, dẫu sao trong mắt cô, tình cảm của anh đối với cô còn xa mới sâu đậm bằng đối với Vân Hân.



“Tôi sai rồi.” Cô đột nhiên mở miệng.



“Sao?” Vân Trạm nhìn cô hỏi.



“Anh nói đúng.” Dung Nhược cười nói. “Có lẽ vừa rồi tôi không nên hỏi anh những chuyện đó… Quen biết ra sao, vì sao lại bắt đầu, tình cảm lúc đó như thế nào, những chuyện đó, thật ra đã sớm thành quá khứ. Đối với tôi hiện giờ, có biết hay không có lẽ cũng không khác nhau nhiều… Vì vậy, anh cứ coi như tôi không hỏi gì đi, không cần trả lời nữa.” Cô cầm chén rượu, ánh mắt hạ xuống, từ từ nhấp một ngụm sake.



Bàn tay chống trên tay vịn xe lăn xiết chặt. “Vậy sao? Đã trở thành quá khứ à…”



“Đúng vậy.” Cô cúi đầu nhìn chất lỏng lắc lư trong chén. “Đối với tôi mà nói, hiện tại quan trọng hơn.”



“…” Vân Trạm quay mặt sang chỗ khác, nhắm mắt lại chịu đựng cảm giác đau buốt đột nhiên dâng lên từ trái tim —— hóa ra, những ký ức vẫn luôn in sâu trong lòng anh không chỉ bị Dung Nhược ra sức quên đi, thậm chí, còn trở thành “quá khứ” không chút ý nghĩa nào trong miệng cô.



Ngón tay thon dài xiết mạnh lấy tay vịn, đè nén cảm giác buồn bã đang từ từ dâng nên, khó lòng ngăn chặn.



“… Thật ra, tôi vẫn rất muốn hỏi, giờ anh còn cảm giác gì với tôi không?” Đặt chén rượu xuống, Dung Nhược ngẩng đầu lên, nụ cười chưa nở cứng lại trên môi. “Anh…” Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh tuấn đó tái nhợt lại khiến cô không kìm được nghiêng về phía trước.



Mặt không đổi sắc, âm thầm hít một hơi thật sâu, Vân Trạm mở mắt, đôi mắt bình tĩnh và u ám sâu không thấy đáy. “Nếu… giờ tôi nói có thì sao?”



Lời nói vừa dứt, bàn tay đặt trên bàn vô thức cứng lại nửa giây. “Nếu vậy, đương nhiên tôi rất vui vẻ và vinh hạnh.” Nụ cười đọng lại nơi hàng mi khóe mắt, Dung Nhược vô thức quay mặt sang bên, né tránh ánh mắt của người đối diện.



Động tác đó của cô lọt vào mắt Vân Trạm, anh lặng lẽ nhìn gương mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết đó, trong đôi mắt đen thăm thẳm thoáng hiện vẻ lạnh lùng cô tịch.



—— Anh đang đợi, đợi cô gái đối diện lúc nào mới cởi bỏ lớp ngụy trang, đợi cô nói ra mục đích thật sự của mình.



Trong căn phòng trang nhã yên tĩnh mà ấm áp.



Những bức vẽ hoa anh đào tinh xảo chân thực trên bốn bức tường đều lọt vào đôi mắt trong trẻo của Dung Nhước.



Chỉ có điều, trái tim cô lại vì đáp án của Vân Trạm mà trở nên mờ mịt —— ngọt ngào và cay đắng như đan xen vào nhau.




Sắc trời khẽ chiếu xuống, cánh cửa thủy tinh khép chặt giữ hơi ấm trong căn phòng, trên bệ cửa sổ là một chậu hoa mai tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, nụ hoa đã sắp nở.



“Vậy cậu định làm gì?”



“Không thay đổi gì.”



“…”



“Có phải tớ đã hết thuốc chữa rồi không?” Dung Nhược nhìn lớp mây mờ xám xịt ngoài cửa sổ, tự giễu.



“Nếu đã biết vậy, cần gì cố ý làm?”



“Tớ thừa nhận mình không buông bỏ được, tớ cũng không cách nào tự thuyết phục bản thân buông tay thoải mái. Dĩ Thuần, cậu không biết đâu, khi anh ta nói hiện giờ vẫn còn cảm giác với tớ, cảm xúc của tớ lúc đó vô cùng phức tạp. Thế nhưng, Dĩ Thuần, hai năm trước, đâu phải anh ta đánh tớ mắng tớ, hay tìm người con gái khác, phản bội tình cảm giữa bọn tớ, mà là ngay lúc nguy cấp nhất, anh ta lại chẳng hề do dự, vì sự an toàn của một cô gái khác mà bỏ rơi tớ! Trước đây tớ đã nói rồi, tớ không giận anh ta chọn Vân Hân, điều khiến tớ thực sự đau khổ là người mình trao cả thân thể và trái tim trong suốt ba năm trời, nhưng trong lúc nguy cấp nhất, ngay cả chút giá trị để anh ta suy nghĩ trong chốc lát, tớ cũng chẳng có! Cậu có biết lúc đó anh ta kiên quyết cỡ nào không? Anh ta khiến tớ cảm thấy trong mắt anh ta, tớ không có bất cứ ý nghĩa gì; vì Vân Hân, thậm chí anh ta có thể hi sinh tớ bất cứ lúc nào… Đây là cảm giác của tớ. Nếu không phải lúc đó gặp may, tớ đã chết từ hai năm trước rồi! Nếu lúc đó, anh ta biểu lộ một chút do dự, dẫu chỉ vài giây thôi, cho dù lựa chọn cuối cùng vẫn vậy, chắc tớ cũng không chản nán đến mức này… Dĩ Thuần, cậu nói xem, giờ tớ phải làm thế nào để tự thuyết phục chính mình? Tớ có lý do gì để dễ dàng buông bỏ cho chuyện anh ta đã làm, đã gây nên?”



“Dung Dung… Cậu còn yêu anh ấy không?”



“Ai, nếu tớ không yêu, có lẽ đã không để ý đến vậy. Giờ ngay cả tớ cũng không phân biệt nổi, mọi chuyện thành ra như vậy rốt cuộc là do anh ta tạo nên hay do chính tớ. Chỉ có điều, Dĩ Thuần, sau này mong cậu đừng khuyên tớ nữa. Cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ không yêu cầu cậu ủng hộ quyết định của tớ, nhưng tớ mong cậu có thể để tớ tiếp tục làm theo ý mình. Còn kết cục —— thoải mái khi trả được thù cũng tốt, hại người hại cả mình cũng được, mọi thứ đều đợi tới ngày kết thúc rồi hãy nói.”



“… Được. Nói chung, tớ cũng mong cậu có thể dùng lý trí giải quyết chuyện giữa hai người bọn cậu, đừng để đến lúc muốn hối hận cũng không kịp.”



“Ừ.”




“Vụ tụ tập của bọn mình vào ngày kia, cậu có mời anh ấy tới không?”



“Giờ tớ với anh ta vẫn là người yêu, sinh nhật cậu tất nhiên bọn mình phải đến rồi.”







Cửa sổ thủy tinh được mở ra, hơi lạnh của buổi sớm ùa vào trong phòng, bầu trời âm u mịt mờ, không nhìn thấy chút ánh nắng nào.



Lạnh lẽo, sắp mưa.



———————————————————————



“Lần trước anh nhờ văn phòng thám tử tìm kiếm Dung Nhược bọn tôi đã không hoàn thành được, mong anh thứ lỗi.” Nhân lúc vợ mình cùng hai chị em tốt vào nhà bếp rửa chén bát, Đỗ Khải Chi nói với vẻ mặt áy náy.



“Không sao, giám đốc Đỗ khách khí quá rồi.” Vân Trạm cười nhẹ đáp lời.



Mặc dù anh không quen biết với Đỗ Khải Chi mấy nhưng lại biết tình cảm giữa Dung Nhược với Điền ngọc tốt ra sao. Nếu Dung Nhược không cho phép, tất nhiên anh khó lòng tìm được tin tức của cô từ chỗ chồng Điền Ngọc – Đỗ Khải Chi. May mà lúc trước anh không chỉ nhờ cậy một văn phòng thám tử.



“Hai người bọn anh…” Điền Ngọc bưng đĩa hoa quả từ trong phòng bếp ra “… đang nói chuyện gì vậy? Ăn hoa quả đi.” Đặt đĩa hoa quả lên bàn, cô ngồi xuống bên cạnh Đỗ Khải Chi.



Vân Trạm chuyển động chiếc xe lăn, đi tới bên cửa sổ, chống tay vịn di chuyển thân thể đôi chút, phía sau lại đột nhiên vang lên giọng nói trầm nhẹ: “Sao thế? Anh mệt à?”




Vân Trạm quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt trong trẻo của Dung Nhược. “Không sao.”



“Nếu không bọn mình về trước đi.” Dung Nhược tới bên Vân Trạm, nhìn gương mặt gầy gò tiều tụy của anh.



“Dung Dung, bọn mình chơi bài đi.” Điền Ngọc ngồi trên ghế sô pha hỏi.



Dung Nhược lại nhìn về phía người trên xe lăn một cái rồi quay lại đáp. “Không được rồi, các cậu cứ chơi đi, tớ với Vân Trạm về trước.”



“Sao vậy? Phải về à?”



“Ừ.” Dung Nhược mỉm cười đi qua ôm chủ nhân bữa tiệc. “Dĩ Thuần, chúc mừng sinh nhật.”



“Đinh!” Tầng một, cửa thang máy từ từ mở, Dung Nhược giúp Vân Trạm đi vào phòng khách đèn đuốc sáng trưng.



“Tuyết rơi rồi!” Cô đột nhiên dừng bước, nhìn cánh cửa thủy tinh khép chặt. Ngoài cửa, dưới ánh đèn đường có thể thấy rõ từng bông tuyết đang nhanh chóng rơi xuống.



“Đúng vậy, cô Dung, tuyết đã rơi mấy giờ rồi, khá lớn đấy.” Ông bác trông cửa đeo kính lão, cười híp mắt nói.



“Vậy ạ?” Nở một nụ cười, Dung Nhược đi tới cạnh cửa, quả nhiên phát hiện ngoài mặt đường đã phủ một tầng tuyết.



“Để anh bảo lái xe đưa xe qua đây, chở em về trước.” Vân Trạm di chuyển xe lăn, tới bên cạnh Dung Nhược, rút điện thoại di động từ trong túi ra.



“Chờ một chút!” Dung Nhược chặn tay anh lại. Bọn họ tới lúc chập tối, vì không chắc là sẽ ở lại chơi bao lâu nên Vân Trạm dặn lái xe về trước, nhưng giờ tuyết rơi quá lớn, lái xe cũng không an toàn, vì vậy cô vô thức ngăn anh lại.



“… Cứ để em lên lấy ô xuống rồi hãy tính.” Cô xoay người đi hai bước về phía thang máy rồi dừng lại, quay người bảo. “Anh gọi cho lái xe trước, bảo anh ấy đừng qua đây.”



“Ừ.” Gật đầu, Vân Trạm nắm di động nhìn cô bước vào thang máy.



“Hả? Sao cậu vừa đi đã lại về?” Mở của xong, Hà Dĩ Thuần lấy làm lạ hỏi.



“Tuyết rơi, cho tớ mượn cái ô.”



“Thật à?” Điền Ngọc bỏ bài trong tay xuống, chạy ra mở cửa sổ, hưng phấn kêu lên. “Tuyết lớn thật đấy!”



“Của cậu này.” Đưa ô cho Dung Nhược, Hà Dĩ Thuần liếc mắt ra ngoài cửa sổ. “Tuyết lớn vậy, có ra ngoài được không?”



“Ừ, tớ cũng sợ đi xe không an toàn.” Dung Nhược nhíu mày. Cho dù hiện giờ mang cảm tình và thái độ ra sao với Vân Trạm, cô cũng không cách nào yên tâm để Vân Trạm ngồi xe về trong thời tiết như thế này.



“Khó gì đâu!” Điền Ngọc tựa người bên cửa sổ, mỉm cười. “Để anh ấy về nhà cậu đi! Dù sao nhà cậu cũng cách chỗ này không xa, đi từ từ là được!”



Vân Trạm lúc này đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, ngoài phòng tuyết rơi mỗi lúc một nhiều hơn, đứng trước bệ bếp, Dung Nhược hâm nóng sữa mà lòng không yên.