Yêu Vẫn Nơi Đây

Yêu Vẫn Nơi Đây - Chương 16




“Cậu không sao chứ?” Xe đi được một đoạn, Cao Lỗi ngồi phía trước quay đầu hỏi.



Một lúc lâu sau Vân Trạm mới nhỏ giọng đáp: “… Ừ.”



Nghe giọng nói anh thoáng lộ vẻ yếu ớt, Dung Nhược quay đầu lại. Từ lúc lên xe, anh vẫn nhắm chặt hai mắt, hiện giờ cô gần như thấy được hai hàng mi đẹp đẽ của anh hơi run run, hơn nữa vết nhăn trên trán anh cũng mang theo vẻ mệt mỏi khó mà che dấu nổi. Ánh mắt chuyển xuống dưới, khi thấy đôi tay Vân Trạm chống hai bên người để giữ thăng bằng cho cơ thể, Dung Nhược không nhịn nổi muốn đổi chỗ ngồi, tới gần anh một chút. Thế nhưng, đang lúc cô mới định làm vậy, Vân Trạm lại từ từ mở mắt, liếc nhìn cô một cái thật thản nhiên rồi nhỏ giọng căn dặn lái xe: “Mở cửa sổ phía sau xe ra.”



Anh vừa dứt lời, làn gió ùa vào theo một tiếng động rất nhỏ. Cảm giác hơi lạnh, nhưng đối với người bị say xe, thì lại thấy rất dễ chịu.



Gần như ngay lập tức, Dung Nhược cảm thấy cơn khó chịu trong bụng giảm đi rất nhiều, đầu óc vốn đang choáng váng cũng tỉnh táo hơn.



Cô có phần ngạc nhiên và cảm kích, quay đầu nhìn đến Vân Trạm, người ngồi phía sau đã lại nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn. Cô mím môi, thu lại câu cảm ơn đã sắp thốt ra, sắc mặt không thay đổi khẽ nhích người về phía Vân Trạm.



Xe rời đường cao tốc, vào trong nội thành, tốc độ giảm chậm hẳn. Cao Lỗi lại quay đầu, trong giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng.



“Hội nghị cấp cao vốn định tổ chức vào chiều nay có nên đổi sang ngày mai không?” Mặc dù Vân Trạm nói mình không sao, thế nhưng bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù với người khỏe mạnh cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Với lại tình trạng hiện giờ của Vân Trạm sao khiến anh không lo lắng cho được.



“Buổi chiều mọi người về biệt thự nghỉ ngơi một chút, Dung Nhược xem ra cũng mệt mỏi rồi.” Bất đắc dĩ, anh đành mang Dung Nhược ra làm cớ. “Buổi tối chúng ta…” Một lực đẩy bất ngờ khiến anh không thể không dừng câu nói lại, một chiếc xe xiên xiên vẹo vẹo phóng ra từ một ngã rẽ, thắng gấp ở phía trước xe của họ.



Kéo tay vịn ổn định thân hình xong, anh lập tức quay đầu lại hỏi.



“Hai người không sao chứ?”



“Tổng giám đốc, xin lỗi!” Lái xe cũng quay lại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.





Dung Nhược kịp thời vịn vào chỗ dựa trước, lúc này cũng đã ngồi thẳng người lại được, sau đó, khi quay đầu sang nhìn Vân Trạm, trái tim cô lại không khỏi đập loạn nhịp.



Mất thăng bằng, Vân Trạm nghiêng sang một bên, ngã xuống ghế, khuỷu tay trái chống đỡ thân thể, tay phải xiết chặt ngực áo vest. Mặc dù không thấy khuôn mặt anh, nhưng bóng lưng gầy gò phập phồng liên tục đã nói cho cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



“Trạm!…” Tình thế cấp bách, Dung Nhược bật thốt lên, đồng thời lập tức ngồi xuống bên cạnh anh.



“Mau lấy thuốc đi!” Cao Lỗi cũng xuống xe, mở cửa xe bên Vân Trạm ra.




Bàn tay nhanh chóng tìm trong túi áo vest, Dung Nhược cảm thấy ngón tay như không nghe theo sự điều khiển của mình. Vất vả lắm mới tìm được bình thuốc trong túi bên, đổ thuốc ra cho Vân Trạm uống, cô mới thấy cánh tay mình đỡ trên vai anh đang run rẩy.



Lần đầu tiên đối diện trực tiếp với bệnh tình của Vân Trạm, cô không biết nên làm gì, không dám tùy tiện di chuyển anh. Chỉ thấy mái tóc đen mềm mại của anh dán chặt vào cổ, trên bàn tay thon thả đẹp đẽ ẩn hiện mạch máu. Điều duy nhất khiến cô thấy thoáng an tâm hơn là hơi thở hỗn loạn của anh đã dần dần ổn định lại.



“Để cậu ấy nằm thẳng xuống.” Đợi tình hình Vân Trạm ổn định lại rồi, Cao Lỗi căn dặn.



Dời ánh mắt vẫn dán chặt lên người Vân Trạm, Dung Nhược ngẩng đầu lên nhìn Cao Lỗi một cái rồi lui về vị trí cũ của mình. Đỡ người còn đang thở dốc kia, dưới sự giúp đỡ của Cao Lỗi, để anh nằm gối lên đùi mình.



“Để cậu ấy nghỉ ngơi như vậy một lúc nhé.” Cao Lỗi đóng cửa xe, trước khi quay lại ngồi ghế trước, ánh mắt anh nhìn Dung Nhược thoảng hiện vẻ kỳ quái.



Vốn không để ý Cao Lỗi nói gì, Dung Nhược chỉ nhíu mày nhìn người đang lặng lẽ nằm gối đầu lên đôi chân mình. Màu môi và sắc mặt đều tái nhợt như nhau, trên trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc đã hơi thấm ướt. Bàn tay đặt trước ngực đã buông lỏng ra, đặt lên bụng, có vẻ cực kỳ mệt mỏi.



Cố gắng cẩn thận nhặt tấm chăn bị rơi xuống sàn xe lên, nhẹ nhàng đắp cho anh, ngón tay mềm mại khẽ vén gọn lại vài sợi tóc rũ trên trán Vân Trạm, một chút thương yêu không hề giấu giếm hiện lên trong khóe mắt Dung Nhược…




“Rốt cuộc cậu cũng tỉnh.” Khi Vân Trạm mở mắt ra, nghênh đón anh là giọng nói như trút được gánh nặng của Cao Lỗi.



Hít một hơi thật sâu, cảm giác đau nhói ở tim đã biến mất, Vân Trạm chống người ngồi dậy.



“Tiểu Hân vừa gọi điện đến, chắc khi về tớ không có nổi một ngày yên lành rồi.” Thấy anh không sao, Cao Lỗi cũng yên tâm bông đùa.



“Dung Nhược đâu?” Kéo chiếc gối mềm sang ngồi tựa vào, Vân Trạm thản nhiên nhìn ra bóng đêm tràn ngập ngoài cửa sổ.



“Đã ở bên cạnh cậu cả chiều rồi, vừa nãy mới đi.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ “ở bên”, Cao Lỗi nhìn anh như cười mà chẳng phải cười.



“Cậu giúp mình xắp xếp lịch trình ngày mai đi.” Thần sắc Vân Trạm vẫn thản nhiên, như hoàn toàn không để ý tới câu nói của cậu bạn.



“Có lui lại thêm vài ngày cũng có sao, cậu cần nghỉ ngơi nhiều một chút. Cứ như hôm nay sẽ có người lo cho cậu đấy.” Lần này Cao Lỗi nói thật lòng. Lúc đó dù bận rộn cấp cứu nhưng anh không quên vẻ hốt hoảng và lo lắng trên khuôn mặt Dung Nhược. Đôi tay cô lúc đó không ngừng run rẩy; ánh mắt bối rối hoảng loạn; cả vẻ tự nhiên khi đỡ Vân Trạm nằm xuống, như đang làm chuyện nên làm, tất cả đều toát lên vẻ quan tâm lạ thường đối với Vân Trạm. Lúc đó cô trông hoàn toàn khác với Dung Nhược xa cách và hững hờ ở nhà họ Vân. Cũng chính sự tương phản mãnh liệt đó đã khiến anh chú ý.



“… Mình không sao rồi.” Vân Trạm vẫn trả lời thản nhiên. Trái tim lại khẽ rộn lên vì câu nói vừa rồi của Cao Lỗi.




Sự cố chấp của anh khiến Cao Lỗi bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, để tớ thu xếp. Thế nhưng tối nay cậu phải nghỉ ngơi cho tốt đấy.”



Gật đầu, cho tới khi Cao Lỗi rời phòng ngủ, Vân Trạm vẫn không nói thêm câu gì.



Màn đêm đen kịt nhanh chóng bao phủ. Từng cơn gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ chỉ mở một cánh, khiến lớp rèm cửa nhạt màu khe khẽ lay động.




Trong mắt Vân Trạm cũng là một màu đen tĩnh lặng.



Lúc đó, khi trái tim anh đau như bị cắt, hơi thở hỗn loạn, giọng nói của Dung Nhược lại vang lên rất rõ bên tai, mang theo vẻ hoảng loạn và căng thẳng.



Thế nhưng, khiến anh để ý hơn là cách cô gọi mình.



—— Trạm! …



Một giọng điệu mà anh quen tới mức không thể quen hơn, được cô thốt lên rất tự nhiên.



Vân Trạm tiện tay ấn nút tắt đèn, một cảm xúc khó tả ẩn sâu trong đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng của anh.



Dung Nhược ôm đầu gối, dựa vào bên tường.



Lúc này đã rất khuya rồi, có lẽ mọi người đều đã ngủ. Nhưng cô, lại không cách nào chìm vào giấc ngủ.



Nếu không trải qua chuyện vài giờ trước, cô cũng không thể tưởng tượng nổi, hóa ra mình lại yếu đuối và nhút nhát tới vậy. Cô, không ngờ lại bị Vân Trạm làm cho hoảng sợ. Đầu óc hỗn loạn, tay chân luống cuống, ngay cả năm đó khi rơi xuống vách núi cô cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế. Có lẽ, năm đó trái tim nguội lạnh đã che phủ tất cả, khiến cô không cảm thấy sợ hãi. Nhưng hôm nay, đầu óc cô trống rỗng, là thật sự cảm thấy sợ.



Làn gió đêm thổi tới, cảm thấy hơi lạnh, vô thức co chặt hai tay, Dung Nhược cười khổ, nhìn chăm chăm vào tấm thảm. Hóa ra mình kém bình tĩnh tới vậy. Bức tường ngăn cách mà mình cực khổ dựng lên trước đây, cứ tưởng là lạnh lùng, chắc chắn, mà giờ đã sụp đổ chỉ trong nháy mắt.



Mọi chuyện rồi sẽ ra sao, lúc này, ngay cả chính cô cũng cảm thấy mờ mịt.