/* Họ của Lộ Trình Trình là chữ"鹿" (Lù) trong con hươu, chứ không phải chữ "路"(Lù) trong cong đường, nên hình mẫu và các chi tiết tính cách đều có chút liên quan đến hươu*./
Lộ Trình Trình nội tâm giằng xé mãi, nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của Doãn Mạch, cậu vẫn quyết định cắn răng lấy bộ đồ và vào phòng tắm.
Nhân lúc Doãn Mạch còn đang bận rộn với công việc, cậu tắm rửa xong xuôi rồi trốn trong phòng tắm để nghiên cứu cách mặc bộ "quần áo" đó. Cậu vừa mới thò chân vào thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, làm cậu giật mình suýt trượt ngã, tay với lấy cái tay vịn bên cạnh, lỡ làm đổ chai sữa tắm, tạo ra tiếng động không nhỏ.
Doãn Mạch thấy mình làm cậu sợ, không dám gõ cửa nữa, lo lắng hỏi từ bên ngoài: "Sao rồi? Ngã à?"
"Không, không sao." Lộ Trình Trình thở phào, vội đáp lại: "Anh xong việc rồi à?"
"Xong rồi. Sao em lại khóa cửa?"
Hai người trước đây đều cùng nhau tắm rửa, hôm nay Lộ Trình Trình lại vào phòng tắm một mình và còn khóa cửa, khiến Doãn Mạch càng nghĩ càng thấy không đúng.
"Không, không có gì... sắp xong rồi." Lộ Trình Trình căng thẳng đến mức nói lắp.
Thạch An Lan quả thật là làm bộ đồ này theo số đo của cậu, vừa vặn không thể tả, dù là da ở phần lưng hay lớp vải mỏng trong suốt ở phần trước, đều hoàn hảo ôm lấy từng đường cong của cơ thể, mặc vào còn gợi cảm hơn cả không mặc gì.
Lộ Trình Trình lau lớp hơi nước trên gương, nhìn thấy mình trong gương đang toàn thân đỏ ửng, không biết là vì hơi nóng của phòng tắm hay vì bộ đồ này.
Phụ kiện của bộ đồ này ngoài một đôi kẹp tóc hình sừng hươu và tai hươu, còn có một chiếc vòng cổ có chuông. Lộ Trình Trình không biết nên khen Thạch An Lan chu đáo hay trách anh ta quá tinh quái, dù sao thì khi cậu mang hết đồ lên người, cảm thấy mình như sắp bốc cháy vì nóng.
Người ta nói "nhất cố tác khí"1, Lộ Trình Trình xấu hổ không thể tả, nhưng vẫn cố gắng mở khóa cửa trước khi tự mình nhụt chí và thay đổi ý định.
Cậu không mở cửa ngay, chỉ kéo hé một khe nhỏ và hỏi vọng ra ngoài: "Doãn Mạch, anh còn ở đó không?"
"Còn, sao vậy?" Lộ Trình Trình vừa rồi không nói gì, Doãn Mạch lo lắng nên không dám rời đi, đứng ngoài đợi.
Lộ Trình Trình ban đầu định nếu Doãn Mạch không ở ngoài thì sẽ chạy trốn vào chăn trước khi bị phát hiện. Nhưng khi thấy Doãn Mạch vẫn còn ở đó, cậu bối rối không biết phải làm gì, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Vậy anh nhắm mắt lại trước đi."
"Được." Nghe cậu nói thế, Doãn Mạch hiểu ngay và mỉm cười: "Hóa ra là có bất ngờ cho anh."
"Nhắm mắt chưa?"
"Rồi."
Lộ Trình Trình nghe vậy, mở cửa thêm một chút, thò đầu ra nhìn, thấy Doãn Mạch trên xe lăn thật sự đã nhắm mắt, cuối cùng yên tâm hơn một chút, chạy về phía giường. Nhưng cậu vừa chạy được vài bước thì bị nắm lấy tay, ngã nhào vào lòng người đàn ông.
"Anh, anh, anh lừa em!" Lộ Trình Trình ngay lập tức nổi giận, vùng vẫy muốn đứng dậy.
Nhưng cậu quên mất trên cổ mình có đeo chuông, với mỗi cử động của cậu, nó phát ra tiếng leng keng khiến người ta khó mà không để ý.
"Anh không lừa em, thật sự nhắm mắt đấy, chỉ là bé hươu của anh chạy không đủ nhanh, nhắm mắt cũng có thể bắt được." Doãn Mạch từ phía sau ôm chặt cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bình tĩnh, đây không phải là món quà đặc biệt em chuẩn bị cho anh sao? Cho anh xem nào."
"Đây là An Lan tặng cho em." Lộ Trình Trình nhỏ giọng lẩm bẩm.
Doãn Mạch cười một tiếng, giọng đã khàn khàn: "Có lẽ anh nên tăng lương cho Vệ Thừa An."
Dù sao thì Thạch An Lan khi mới quen Mộ Nhan vẫn chỉ là một chàng trai ngây thơ, chỉ nghĩ đến việc học hành*.
/* ý là sau khi qua lại với Thừa An thì An Lan mới bị dạy hư đó*/
"Vậy, vậy anh có thích không?" Lộ Trình Trình lấy hết can đảm hỏi.
"Thích." Doãn Mạch nói xong, thả lỏng tay, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, dậy để anh xem."
Lộ Trình Trình tuy rất xấu hổ, nhưng cũng muốn xem phản ứng của người yêu, sau một lúc tạm ngừng, cậu vẫn từ từ quay người đối diện với Doãn Mạch.
Khi bốn mắt gặp nhau, cậu thậm chí có thể thấy rõ ràng ngọn lửa bùng lên trong mắt người đàn ông...
###
"Đồ khốn!" Trưa hôm sau, Lộ Trình Trình nằm bò trên giường, tức giận mắng.
Cậu vốn định thực tập đến cuối tháng, năm nay đại học S khai giảng vào ngày 5 tháng 9, dù có thực tập đến ngày cuối tháng 8, cậu vẫn còn 5 ngày nghỉ ngơi.
Nhưng sau một đêm qua, cậu thật sự không còn sức lực để dậy sớm đi làm nữa, buộc phải kết thúc thực tập sớm để ở nhà nghỉ ngơi.
"Xin lỗi." Doãn Mạch mặt hiện lên chút áy náy, vừa xoa lưng cậu vừa hỏi: "Còn đau chỗ nào không?"
"Toàn thân đều không thoải mái!" Lộ Trình Trình bực bội kêu lên.
Dù đêm qua là cả hai đều mất kiểm soát, nhưng nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy Doãn Mạch quá sức dã man. Hơn nữa, giữa chừng khi cậu không còn sức lực, Doãn Mạch vẫn tiếp tục bế cậu cho đến khi xong!
Cậu cuối cùng cũng nhận ra sức mạnh của bạn trai mình đáng kinh ngạc đến mức nào, nhưng dường như cũng chẳng phải điều gì đáng vui mừng.
"Anh sai rồi." Doãn Mạch thấy cậu như vậy cũng đau lòng, nhận lỗi nghiêm túc, hôn lên cổ cậu, hỏi: "Em muốn đi tắm không? Có thể sẽ dễ chịu hơn."
"Không muốn, anh để em nằm đây đi."
Lộ Trình Trình cũng không hiểu sao, tại sao mỗi lần Doãn Mạch sinh nhật, cậu đều phải nằm bẹp vài ngày. Lần trước là dị ứng rượu, lần này là kiệt sức vì ham muốn.
Doãn Mạch thấy cậu như vậy, càng thêm lo lắng, định kéo chăn ra: "Để anh xem có bị thương không."
"Không, không có!" Lộ Trình Trình sợ hãi, nhanh chóng nắm chặt lấy chăn.
"Anh chỉ xem một chút thôi." Doãn Mạch nhẹ nhàng dỗ dành.
"Không được!" Lộ Trình Trình thấy Doãn Mạch không tin, đành nói thêm: "Không bị thương..."
"Làm sao em chắc chắn?"
"Thứ đó là trên người em, em có cảm giác mà!" Lộ Trình Trình không thể chịu nổi nữa, lăn sang bên kia giường, không thèm để ý đến Doãn Mạch.
Doãn Mạch thở dài, điều khiển xe lăn vòng qua bên kia giường, cúi người hôn lên người thanh niên trên giường: "Được rồi, đừng giận anh nữa được không? Anh hứa lần sau sẽ kiềm chế."
Lộ Trình Trình không nói gì.
Thật ra cậu biết, Doãn Mạch phần lớn thời gian đều rất dịu dàng và kiềm chế với cậu. Nhưng nếu đến sinh nhật mà cậu mặc như thế để tạo bất ngờ, mà Doãn Mạch vẫn có thể kiềm chế, thì cậu mới thực sự phải nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.
Nhưng cậu không phải người thích chịu đau, nên không nói những điều này với Doãn Mạch để tránh lần sau anh ta còn tệ hơn.
Từ khi bắt đầu tập luyện, cậu tự nhận sức khỏe của mình không tồi, nhưng mỗi khi gặp Doãn Mạch, vẫn hoàn toàn không thể đấu lại, đặc biệt là khi Doãn Mạch không còn lý trí.
Doãn Mạch đợi một lúc, không thấy cậu lên tiếng, chỉ đành hỏi tiếp: "Dì Hứa đã nấu cháo thịt băm trứng bắc thảo, giữ ấm trong nồi, anh đi lấy cho em nhé?"
Lộ Trình Trình thực sự đói, gật đầu nhẹ, Doãn Mạch liền xuống lầu lấy cháo, nhưng vừa đi, cậu mới nhận ra tại sao dì Hứa lại nấu cháo cho cậu?!
Khi Doãn Mạch mang cháo lên, thấy bạn trai nhỏ của mình lại đang "phồng má giận dỗi".
"Ai lại làm Lộ bảo bảo của anh giận rồi, hửm?" Doãn Mạch đến bên giường, múc một thìa cháo thổi nguội rồi đút cho Lộ Trình Trình.
"Đừng gọi em là Lộ bảo bảo!" Lộ Trình Trình tức tối nói. Cậu nghĩ đến việc tối qua người trước mặt này vừa gọi cậu là " Lộ bảo bảo ", vừa... Cậu đã không thể nhìn thẳng vào ba chữ này nữa!
Nhưng trước mặt đồ ăn ngon, cậu vẫn chịu không nổi, nuốt thìa cháo rồi hỏi: "Anh và dì Hứa nói sao? Tại sao đột nhiên lại nấu cháo?"
Hóa ra là giận vì chuyện này, Doãn Mạch thở phào nhẹ nhõm: "Anh nói là anh muốn ăn, tối qua chúng ta ăn nhiều quá, hôm nay muốn ăn cái gì đó thanh đạm."
Lộ Trình Trình nhìn anh, nghi ngờ: "Thật không?"
"Không thì còn có thể nói gì?" Doãn Mạch tiếp tục đút cháo cho cậu: "Em thử nghĩ xem, dì Hứa thương em như vậy, nếu biết em không khỏe, sao có thể không lên xem em."
Lộ Trình Trình nghĩ cũng đúng, cuối cùng an tâm bắt đầu ăn cháo Doãn Mạch đút.
Khi ăn gần hết bát cháo, Doãn Mạch mới đặt bát xuống, hỏi: "No chưa?"
Lộ Trình Trình định trả lời, nhưng vừa mở miệng đã nấc cụt, cậu che miệng lại, nhìn Doãn Mạch với vẻ mặt ngây thơ, không cần trả lời cũng rõ.
Doãn Mạch cười, đặt gối của mình vào dưới chăn: "Ăn no rồi nằm sẽ không thoải mái, đặt gối cho đỡ."
Lộ Trình Trình nghe lời lật người, nhấc nhẹ eo để Doãn Mạch đặt gối vào dưới lưng.
Đứa trẻ vừa ăn xong trông dễ dỗ hơn nhiều so với lúc mới ngủ dậy. Hiểu ra điều này, Doãn Mạch tranh thủ hỏi: "Muốn xem phim cùng nhau không?"
"Không." Ai ngờ Lộ Trình Trình không nghĩ mà từ chối ngay.
Doãn Mạch đành hỏi tiếp: "Vậy ngủ một chút?"
Lần này Lộ Trình Trình do dự rồi gật đầu, còn yêu cầu: "Anh ở bên em."
"Được." Khó khăn lắm mới dỗ được cậu, bây giờ dĩ nhiên Lộ Trình Trình nói gì thì là cái đó. Doãn Mạch thu dọn máy tính, mang bát không xuống lầu, tự giác lên giường nằm ngủ cùng cậu. Đến giờ, anh mới thực sự hiểu tại sao các vị vua xưa lại "miễn buổi chầu sớm".
Làm một vị "hôn quân", cứ cưng chiều người yêu của mình như vậy, thực sự không còn gì tuyệt hơn.
1. "Nhất cố tác khí" (一鼓作气) là một thành ngữ tiếng Trung Quốc, có thể dịch ra tiếng Việt là "một trống làm khí". Câu này xuất phát từ một câu chuyện lịch sử trong "Tả truyện" (左传), một bộ sử ký cổ đại của Trung Quốc.
Ý nghĩa của thành ngữ này là trong một cuộc chiến hoặc trong một nỗ lực nào đó, cần phải tận dụng khí thế, tinh thần và động lực mạnh mẽ ngay từ đầu để đạt được mục tiêu. Nếu để mất khí thế ban đầu, sự quyết tâm và động lực sẽ suy giảm, và do đó, khó mà thành công được.
Trong ngữ cảnh hiện đại, "nhất cố tác khí" có thể được hiểu là tận dụng sức mạnh và động lực ban đầu để hoàn thành công việc một cách hiệu quả nhất.