Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật

Chương 13




Sau đêm qua được Doãn Mạch ở bên cạnh, Lộ Trình Trình giờ đây trong phòng mình đã không còn sợ hãi nhiều như trước, nhưng sau khi trời hoàn toàn tối, cậu vẫn ôm máy tính gõ cửa phòng làm việc.

"Doãn tiên sinh, tôi có thể ở đây không? Tôi đảm bảo sẽ không làm phiền đến công việc của ngài." Nói xong, cậu cúi đầu, che giấu ý nghĩ nhỏ bé của mình, cũng làm cho mình trông đáng thương hơn một chút.

Doãn Mạch không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nhìn cậu một cái rồi quay đầu tiếp tục làm việc.

Lộ Trình Trình coi như Doãn Mạch đã ngầm đồng ý, nhẹ nhàng bước vào phòng ngồi xuống đất bên cạnh anh, ngoan ngoãn ngẩng đầu nói: "Cảm ơn Doãn tiên sinh."

Doãn Mạch không quay đầu lại, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Dù mặt dày ở lại bên cạnh Doãn Mạch, Lộ Trình Trình cũng có chừng mực, không nói gì thêm để làm phiền công việc của đối phương, cả hai cứ như vậy yên tĩnh cùng nhau trong một phòng, mỗi người làm việc của mình.

Khoảng mười giờ, công việc của Doãn Mạch tạm dừng, anh định sang phòng bên tập thể dục một lúc, tắt máy tính, ánh mắt rơi vào chàng trai vẫn ngồi bên cạnh chiếc xe lăn của mình.

Lộ Trình Trình lúc này đang ngồi xếp bằng, đặt máy tính lên đùi, từ góc độ của Doãn Mạch, vừa vặn có thể nhìn thấy trang mà anh không hề xa lạ trên màn hình.

Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của cậu, Lộ Trình Trình ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào cậu, cậu nhanh chóng nở nụ cười nói: "Doãn tiên sinh, ngài xong việc rồi à?"

"Ừm." Doãn Mạch dừng lại một lúc, hỏi: "S Đại?"

Lộ Trình Trình đang tra cứu kết quả học kỳ trước của mình, nghe vậy gật đầu: "Phải, Doãn tiên sinh cũng tốt nghiệp từ S Đại phải không? Nói ra thì ngài cũng là tiền bối của tôi đấy."

Trước đây khi nhìn thấy chứng minh thư của Lộ Trình Trình, Doãn Mạch đã đoán cậu chắc vẫn là sinh viên, chỉ là không ngờ hai người lại là đồng học.

Lộ Trình Trình đợi một lúc, không thấy Doãn Mạch nói gì thêm, bèn xoay màn hình lại phía Doãn Mạch, ngẩng đầu nói: "Doãn tiên sinh nhìn này, học kỳ trước tôi đạt điểm trung bình 3.9, xếp thứ hai trong chuyên ngành."

Khuôn mặt trẻ con của cậu vốn đã trông rất nhỏ, mỗi lần nhìn về phía Doãn Mạch, trong mắt như mang theo những ngôi sao nhỏ, tràn đầy thần sắc.

Trong mắt Doãn Mạch, chàng trai trước mặt như một chú mèo con với đầy dòng chữ "Xin hãy khen ngợi", cậu thậm chí có thể tưởng tượng nếu Lộ Trình Trình thực sự là một chú mèo con, lúc này đuôi của cậu ta chắc chắn đang không ngừng lắc lư.

Một lúc lâu sau, anh vẫn như mong đợi của đối phương nói: "Rất tốt."

Từ nhỏ đến lớn, Lộ Trình Trình đã nhận được không ít lời khen, nhưng không có lời nào có thể sánh bằng hai chữ đơn giản của Doãn Mạch, cậu cười rạng rỡ tiếp tục hỏi: "Doãn tiên sinh, ngài nói tôi có hy vọng xin bảo nghiên* ở trường không?"

/* Từ "bảo nghiên"  này có nghĩa là "bảo lưu nghiên cứu" (bao gồm cả việc đảm bảo học vị và nghiên cứu) trong ngữ cảnh giáo dục, đặc biệt là ở Trung Quốc. Nó liên quan đến quá trình duyệt định học bổng (bao gồm việc duy trì các nghiên cứu và học vị cho học sinh nghiên cứu hậu đại học).*/

Học kỳ tới cậu sẽ vào năm ba, là lúc bắt đầu chuẩn bị cho việc xin học bổng nghiên cứu sinh, mỗi người thi vào S Đại đều là học bá, ban đầu cậu không nghĩ đến bảo nghiên, nhưng kết quả học kỳ trước tốt hơn cậu dự đoán, ba học kỳ trước điểm thuần của cậu đều giữ trong top 10% toàn khoa, lần này vào top 5%, dù điểm tổng hợp không cao, cũng không tham gia cuộc thi chuyên ngành nào đặc biệt, nhưng có vẻ như xin bảo nghiên không phải là không có hy vọng.

"Chuyên ngành gì?"



"Quản trị kinh doanh." Chuyên ngành này lúc đầu cũng là do gia đình chọn cho cậu, nhưng vì cậu không có chuyên ngành nào đặc biệt yêu thích, nên thuận theo sắp xếp của gia đình.

Doãn Mạch lại nhìn vào màn hình: "Không rõ, hỏi trực tiếp tiền bối của em."

Lộ Trình Trình đương nhiên cũng biết dù là cùng trường, nhưng tình hình của các khoa khác nhau hoàn toàn khác nhau, cậu chỉ muốn nói chuyện với Doãn Mạch, nên nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Doãn tiên sinh năm đó cũng được bảo nghiên à?"

"Ừm."

Lộ Trình Trình còn muốn hỏi tiếp, nhưng Doãn Mạch đã điều khiển xe lăn lùi lại, vòng qua cậu định rời đi, cậu vội vàng kéo lấy vạt áo ngủ của đối phương: "Doãn tiên sinh, tối nay ngài còn có thể đến phòng tôi không?"

Ánh mắt Doãn Mạch từ tay cậu kéo lấy áo mình, di chuyển lên mặt cậu, lạnh lùng nói: "Tự ngủ."

"Ồ..." Lộ Trình Trình đáp một tiếng, tay vẫn không buông, ủy khuất nhìn người đàn ông.

"Lộ Trình Trình ——"

"Được rồi được rồi, tôi biết rồi mà!" Lần trước Doãn Mạch từ chối cậu cũng dùng giọng điệu này gọi cậu, Lộ Trình Trình vừa nghe thấy mở đầu này, vội ngắt lời, gập máy tính chạy vài bước ra ngoài cửa phòng, nghĩ một lúc lại thò đầu vào, nói với Doãn Mạch vẫn ở nguyên chỗ: "Doãn tiên sinh chúc ngủ ngon."

Nói xong không đợi Doãn Mạch đáp lại, đã chạy đi mất.

Khi về đến phòng, cậu mới nhớ ra hôm nay quên nhờ Doãn Mạch thay thuốc cho mình, nhưng cậu không chắc vừa rồi Doãn Mạch muốn nói gì, cũng không dám lên lần nữa, đắn đo một lúc, cuối cùng quyết định sáng mai sẽ nhờ Doãn Mạch thay thuốc.

***

Sau đó mỗi tối sau bữa tối, Lộ Trình Trình đều ở lại phòng làm việc với Doãn Mạch, đợi Doãn Mạch xong việc, thay thuốc cho cậu rồi mới xuống tầng về phòng ngủ.

Khoảng một tuần sau, tuy vết bỏng trên tay cậu chưa hoàn toàn lành, nhưng các bọng nước đã xẹp xuống rõ rệt, vùng da xung quanh cũng đã hết sưng, Doãn Mạch không băng bó cho cậu nữa, chỉ bảo cậu tiếp tục bôi thuốc mỡ.

Không cần băng bó nữa, Lộ Trình Trình tất nhiên lại bắt đầu ý định nhỏ bé "theo đuổi người yêu", nên chủ động xin Doãn Mạch cho mình chịu trách nhiệm ba bữa ăn của cả hai.

Trước đây Doãn Mạch không cho cậu nấu ăn vì tay phải cậu bị băng bó, cầm nồi và rửa rau đều không tiện, giờ đã không cần băng bó nữa, tất nhiên cũng không có gì phải lo ngại.

Có lẽ vì cậu mỗi ngày đều ngồi trên sàn phòng làm việc, khi Doãn Mạch đồng ý cho cậu bắt đầu nấu ba bữa trở lại, cũng tiện thể bảo cậu cần bắt đầu dọn dẹp phòng làm việc.

Lộ Trình Trình cảm thấy mình đã nỗ lực bao lâu nay, cuối cùng cũng khiến Doãn Mạch tin tưởng cậu hơn, trong lòng rất vui, nhưng để tránh hiểu lầm, cậu vẫn chọn dọn dẹp khi Doãn Mạch có mặt trong phòng, nếu có gì không nên động vào, đối phương cũng có thể kịp thời nhắc nhở cậu.

Hôm đó khi cậu đang dọn dẹp phòng làm việc, điện thoại của Doãn Mạch đổ chuông, cậu ngừng lại, quay đầu nhìn Doãn Mạch, đắn đo không biết có nên rời đi không, Doãn Mạch chú ý thấy hành động của cậu, trước khi nhấc máy khẽ lắc đầu, ra hiệu cậu tiếp tục dọn dẹp.

Lộ Trình Trình không cố ý nghe trộm Doãn Mạch gọi điện, chỉ là Doãn Mạch không tránh, cùng trong một phòng, cậu khó tránh khỏi nghe thấy một số điều, đầu dây bên kia chắc là một trưởng bối, thái độ của Doãn Mạch rất kính trọng.



Doãn Mạch nói với người kia về tình hình công ty, còn nói về khó khăn kỹ thuật gặp phải trong phát triển nền tảng, Lộ Trình Trình dù có muốn nghe cũng không hiểu, nên tập trung vào việc dọn dẹp.

Doãn Mạch bình thường chắc rất thích đọc sách, trong phòng làm việc có một giá sách lớn đầy hai mét, đầy ắp sách, nhưng Lộ Trình Trình đoán mấy tầng trên cùng của giá sách là do dì Hứa xếp lên, là những sách Doãn Mạch đã đọc và trong thời gian ngắn sẽ không đọc lại, còn những sách cậu thường dùng chắc đều ở mấy tầng dưới cùng của giá sách.

Vì giá sách quá cao, Lộ Trình Trình phải kiễng chân, vươn thẳng tay mới có thể lau đến tầng trên cùng, khi cậu đang cố gắng lau dọn, đột nhiên nghe Doãn Mạch nói: "Phải, đang cân nhắc hợp tác với các tổ chức giáo dục trực tiếp, nhưng gần đây chủ yếu bận việc liên quan đến tài trợ vòng D, về phần hợp tác, trước đây cân nhắc đến "Liên Lộ Học Tập*", nhưng chưa có tiếp xúc sâu hơn."

/* Chỗ này gọi là Liên Lộ Learning, nhưng vì mình không thích bị xen tiếng Anh vào nên để học tập */

"Liên Lộ Học Tập" chính là tổ chức đào tạo sở thích trẻ em thuộc tập đoàn Lộ, cũng là công ty gia đình cậu lập ra khi khởi nghiệp, Lộ Trình Trình không ngờ lại nghe thấy tên này từ miệng Doãn Mạch, tay cậu run lên làm rơi vài cuốn sách từ giá xuống đất, gây ra tiếng động không nhỏ.

"Xin lỗi." Cậu xin lỗi Doãn Mạch đang nhìn qua, vội vàng cúi xuống nhặt.

Doãn Mạch định hợp tác với "Liên Lộ Học Tập"? Có nghĩa là Doãn Mạch rất có khả năng sẽ tiếp xúc với cha mẹ cậu, cậu có nên nói với Doãn Mạch về thân phận của mình không? Nhưng với mối quan hệ hiện tại của cậu và gia đình, dù hai công ty hợp tác, cậu cũng không giúp được gì, ngộ nhỡ cha mẹ biết cậu không chỉ sống cùng Doãn Mạch mà còn theo đuổi Doãn Mạch, không chừng lại gây rắc rối cho Doãn Mạch.

Lộ Trình Trình vừa nhặt sách dưới đất vừa đắn đo, nhưng nhanh chóng cậu không còn tâm trí nghĩ đến việc nói hay không nói với Doãn Mạch về thân phận mình nữa, vì khi nhặt cuốn sách cuối cùng, cậu nhìn thấy từ trong sách rơi ra một tấm ảnh, là một bức ảnh thân mật của Doãn Mạch và một người đàn ông khác.

Trong ảnh, Doãn Mạch trông gần như không thay đổi gì so với hiện tại, nhưng khi đó anh... đang đứng.

Lộ Trình Trình nhận ra phông nền của bức ảnh, là Hồ Xanh nổi tiếng ở S Đại. Lúc hoàng hôn, nước hồ xanh phản chiếu sắc đỏ của hoàng hôn, người kia thấp hơn Doãn Mạch khá nhiều, cậu ta khoác tay Doãn Mạch, tựa đầu lên vai Doãn Mạch, có lẽ Doãn Mạch không thích chụp ảnh lắm, biểu cảm có chút cứng nhắc, nhưng vẫn phối hợp nhìn vào ống kính.

Ngay cả Lộ Trình Trình cũng phải thừa nhận, chỉ xét về ngoại hình, hai người trong ảnh rất xứng đôi.

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, thậm chí không nhận ra khi nào Doãn Mạch đã gác máy, cho đến khi Doãn Mạch rút bức ảnh khỏi tay cậu, cậu mới hoàn hồn, vội vàng nói một tiếng "Xin lỗi", luống cuống đứng dậy nhặt sách lên nhét vào tầng trên cùng của giá sách.

Doãn Mạch không nói gì, cầm bức ảnh, quay lại bàn làm việc, đem bức ảnh kia để dưới một tập tài liệu bên cạnh.

Lộ Trình Trình ngẩn ra một lúc rồi tiếp tục dọn dẹp, chỉ là tâm trí cậu đã hoàn toàn không ở việc dọn dẹp, trong đầu không ngừng hiện lên bức ảnh vừa thấy.

Người trong ảnh có phải là người yêu trước đây của Doãn Mạch mà dì Hứa đã nhắc đến không? Cậu đoán thầm trong lòng. Ở biệt thự lâu như vậy, ngoài Triệu Văn Tân, cậu chưa từng gặp ai khác liên quan đến Doãn Mạch, nên cũng không có cách nào hiểu được tình trạng tình cảm của Doãn Mạch.

Không biết bao lâu trôi qua, cậu cuối cùng cũng lấy hết can đảm bước đến bàn làm việc, giọng run run hỏi: "Doãn tiên sinh, hiện tại ngài độc thân, đúng không?"

******

Tác giả có lời muốn nói: Trình Trình hôm nay được khen ngợi

Người qua đường A đến hỗ trợ, Doãn Mạch không có quan hệ sâu sắc với anh ta ~

Đừng bận tâm, các bé dễ thương.