"Hiểu Khê, cô chia tay với Minh Hạo rồi sao?"
"Đúng vậy."
Việc Tần Minh Quân hẹn mình ra nói chuyện về Tần Minh Hạo, An Hiểu Khê đoán trước được nên cũng không quá bất ngờ, chỉ là có vẻ hơi muộn. Cô và Tần Minh Hạo chia tay được gần hai tháng rồi, có nghĩa là cô từ chối lời mời hợp tác trả thù của hắn vậy mà giờ mới gặp mặt nói chuyện.
Nghĩ đi nghĩ lại cô muốn xử lí việc này luôn một thể, không muốn dây dưa gì với anh em nhà họ Tần nữa nên An Hiểu Khê nói thẳng vào vấn đề chính:
"Tôi đã chia tay với Minh Hạo, tôi cũng không có ý định hợp tác trả thù với anh. Kế hoạch của anh giữ cho người khác thực hiện cùng đi, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình lặng nên đừng kéo tôi vào cuộc chiến của nhà giàu mấy người."
Tần Minh Quân nghe An Hiểu Khê nói vậy thì bật cười.
"Cô chẳng hiểu gì về em trai tôi cả. Cô vẫn còn giá trị sử dụng thì nó không buông tha cho cô nhanh như vậy đâu."
An Hiểu Khê nhíu mày khó hiểu, một người bình thường như cô có gì để mấy người nhà giàu phải lợi dụng chứ. Chắc Tần Minh Quân đang đe doạ cô thôi.
"Anh đừng có đe doạ tôi, đừng tưởng làm cách đó tôi sẽ đồng ý giúp đỡ anh."
"Quả nhiên cô vẫn chưa biết gì cả. Thôi cứ vậy đi, để xem cô ngây thơ được đến mức nào."
Tần Minh Quân bỏ lại An Hiểu Khê ở quán cafe với một đống câu hỏi. Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ thắc mắc trong đầu mình ra.
Và cho đến khi về nhà cô mới hiểu, tất cả những điều Tần Minh Quân nói là gì.
An Hiểu Khê trở về nhà, căn nhà của cô giờ đã bị đập phá tan nát, đồ đạc nằm lăn lóc quanh nhà... Cô không quan tâm gì cả, chạy nhanh vào trong nhà gọi bố gọi mẹ nhưng không thấy ai đáp lại. An Hiểu Khê có linh cảm không lành, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô vừa khóc vừa gọi khản cả cổ.
An Hiểu Khê tìm mãi, tìm mãi cuối cùng nghe thấy tiếng động ở gác mái nên cô chạy lên đó xem. Mở cửa phòng gác mái ra, khói bụi bẩn bay vào mặt khiến cô ho sặc sụa, cô lần mò theo sát tường tìm công tắc bật đèn. Bình thường bố cấm cô không được lên gác mái nên bây giờ An Hiểu Khê rất khó đề hình dung đường đi trong bóng tối, lúc bước đi cô có đạp phải vài vật lạ nhưng cứ hất ra tiếp tục đi tiếp.
Cuối cùng cũng tìm được công tắc bật đèn, đèn vừa bật lên, một khung cảnh đáng sợ đập ngay vào mắt An Hiểu Khê. Bố và mẹ cô đang nằm trong vũng máu, xung quanh đồ đạc đập nát tươm. An Hiểu Khê cố nén cơn buồn nôn trong người khi ngửi thấy mùi máu tanh, tiến lại gần chỗ bố mẹ.
"Bố, mẹ, hai người đừng doạ con, bố mẹ nói gì đi. Đừng doạ con mà...huhu..."
An Hiểu Khê khóc đến mức sắp nghẹn thở, cô gọi mãi mà bố mẹ không đáp lại, cô lay người mà họ cũng bỏ mặc cô.
"Hai người sao vậy? Đừng đùa kiểu này con sợ lắm."
Chợt có một tiếng động nhẹ, cô ngẩng mặt xem thì thấy bố đang đưa tay về phía cô. An Hiểu Khê nhanh chóng nắm lấy tay bố, khóc nấc lên nói:
"Bố có sao không?"
Bố cô dường như đang muốn nói điều gì nhưng không đủ sức, ông gọi cô tiến lại gần nói nhỏ vào tai An Hiểu Khê. Điều mà ông nói khiến cô chết đứng.
"Không, không thể nào. Sao lại như vậy.Không thể như thế được...rõ ràng anh ấy....nhưng trước đây bố và mẹ đã..."
Mọi chuyện trong đầu An Hiểu Khê lúc này là mớ lộn xộn cô không thể nào sắp xếp nổi. Nhưng giờ đâu còn thời gian, việc cô cần làm bây giờ là gọi xe cứu thương. An Hiểu Khê với tay tìm máy điện thoại định gọi cấp cứu thì bố cô giữ tay cô lại, ông lắc đầu ý bảo không gọi.
"Bố sao vậy? Phải mau chóng gọi xe cứu thương để còn cứu được bố chứ. Mẹ đã mất rồi con không muốn mất bố nữa đâu." An Hiểu Khê hét lên trong đau đớn, bàn tay run run cố bấm điện thoại.
Nhưng bố cô vẫn gắng dùng sức lực cuối cùng để ngăn cô lại, ông đặt thứ gì đó vào tay An Hiểu Khê rồi nói: "Mau đi đi....con...nhất định phải sống tốt."
Sau câu nói này, hơi thở của ông dường như nhẹ dần rồi tắt ngấm, bàn tay nắm lấy tay An Hiểu Khê buông thõng ra. Bố cô đã mất rồi. Cùng lúc này cô nghe thấy tiếng đập phá ở dưới nhà cùng giọng nói mấy bọn côn đồ.
"Chúng mày tìm ra chiếc chìa khoá kia mau. Lão già này đã chết còn cứng đầu."
Chẳng còn tâm trạng đau buồn quá lâu, An Hiểu Khê đứng dậy, dọn đồ của mình rồi quay lại cúi đầu chào bố mẹ lần cuối và loạng choạng tìm lối thoát ra ngoài bằng cửa sổ. An Hiểu Khê chạy thật lâu, thật lâu, chạy xa căn nhà từng là tổ ấm của mình giờ trở thành nơi chôn vùi hạnh phúc. Cô chạy đến mức chẳng còn sức lực nữa mới dừng lại, mở món đồ bố vừa đưa cho mình.
Di vật cuối cùng bố đưa cho cô là một chiếc chìa khoá và một tờ giấy. Tờ giấy ghi một địa chỉ, hình như là một quán bar. An Hiểu Khê tìm địa chỉ này trên google map và đến nơi này.