Yêu Trong Toan Tính

Chương 3




"Minh Hạo, hôm nay tới muộn nên cậu bị phạt năm ly."

Tần Minh Hạo vừa bước vào phòng thì nghe thấy tiếng nhắc phạt của một người bạn cùng với đó là tiếng cười đùa của mấy người xung quanh. Không gian sa đoạ bao trùm cả căn phòng. Trên bàn bày đầy loại rượu nặng, thuốc lá giấy, thuốc lá điện tử... rõ ràng có thể thấy rõ đây là nơi tụ tập toàn cậu ấm cô chiêu ăn chơi.

Tần Minh Hạo tiến lại gần ngồi vào vị trí chính giữa, nhận lấy ly rượu của một cậu bạn bên cạnh đưa lên miệng uống. Hắn uống một hơi hết cả ly và người bên cạnh tiếp tục rót đầy rượu cho hắn. Khi nhận phạt đủ năm ly, Tần Minh Hạo ngả người ra ghế, ra hiệu cho người bạn bên cạnh rót thêm ly nữa cho mình.

Hắn nâng ly lên miệng từ từ nhâm nhi, ánh mắt nhìn về phía một cô gái trong bộ váy ngắn nóng bỏng ngồi cách hắn vài người. "Mỹ An em cứ định ngồi đó sao?"

Gương mặt thư sinh của Tần Minh Hạo lúc gặp An Hiểu Khê hoàn toàn khác với vẻ yêu nghiệt lúc này của hắn. Cổ áo mở hai cúc đầu nửa kín nửa hở vòm ngực màu đồng, vài lọn tóc rõ xuống trán công thêm nụ cười nửa miệng khiến hắn càng trở nên quyến rũ. Mấy cô gái trong căn phòng này luôn chăm chú nhìn hắn từ lúc hắn xuất hiện và Mỹ An không phải ngoại lệ. Nhưng cô ả không đứng dậy tiến lại gần Tần Minh Hạo mà vẫn ngồi yên ở đó uống rượu.

"Em gái à, đừng giận dỗi mà ngồi đó nữa. Không phải Minh Hạo nhà chúng tôi đến rồi sao mặc dù có hơi muộn một chút."

Một người bạn của Tần Minh Hạo vừa ôm cô gái bên cạnh vừa hất mặt lên ra vẻ khuyên bảo Mỹ An. Và lần này Tần Minh Hạo cũng lên tiếng, vẫy tay về phía cô ả: "Lại đây. Đừng để tôi nói lần hai."

Mỹ An tiến lại, chưa kịp ngồi xuống đã bị Tần Minh Hạo nắm lấy cổ tay kéo vào lòng hôn ngấu nghiến. Khi hắn buông ra, môi cô ả đã đỏ ửng rơm rớm chút máu, hắn đưa ngón cái miết lên môi Mỹ An.

"Như vậy đã hết giận dỗi chưa."

Trước mặt bao người đột nhiên bị hôn khiến mặt cô ta nóng ran, vội cúi đầu xuống, miệng vẫn lí nhí nói: "Đều là do anh đến muộn hết." Nhưng cô ta đã biết điều ngồi yên trong lòng Tần Minh Hạo phục vụ rượu cho hắn.

"À nhắc mới nhớ, sao hôm nay cậu đến muộn vậy?" Người bạn bên cạnh hỏi.

"Hôm nay dẫn bạn gái về gặp bố mẹ rồi phải chở cô ấy về nhà nên đến muộn." Tần Minh Hạo vừa uống rượu vừa kể.

"Cậu sắp lấy vợ sao?" Cậu hỏi của người bạn cũng chính là câu hỏi của Mỹ An đang lo lắng ngồi bên cạnh muốn hỏi.

"Chưa rõ. Tại mẹ tôi đang muốn tìm một người con gái gia giáo giữ chân tôi lại, bớt ăn chơi. Thay vì để mẹ tìm thì cô gái đó chắc chắn sẽ là tai mắt của bà nên tôi tự kiếm đại một người trong tầm kiểm soát của mình còn hơn. Ai ngờ ngày đính hôn hôm trước cô ta bỏ trốn, vỡ lẽ ra là đã ăn nằm với thằng nào nên cảm thấy tội lỗi không muốn tiếp tục."



Mỹ An nâng ly rượu lên môi Tần Minh Hạo, ánh mắt đầy vui mừng khi nghe những gì hắn kể. "Vậy anh tính thế nào? Định bỏ em sao?"

"Em thì không bỏ. Còn cô ta, tạm thời cứ để đấy che mắt mẹ anh đã."

[...]

"Sao? Cô nhìn và nghe rõ rồi chứ?" Tần Minh Quân đứng phía sau An Hiểu Khê, chỉ tay lên màn hình phòng theo dõi camera. Những nơi ăn chơi tụ tập thế này gần như không cho phép người lạ được vào phòng camera của bọn họ để đảm bảo giấu được những bí mật riêng của khách hàng. Nhưng Tần Minh Quân lợi dụng mối quan hệ của mình, dẫn An Hiểu Khê vào phòng này chứng kiến toàn bộ bản thật của Tần Minh Hạo.

An Hiểu Khê không phản ứng gì trước câu nói của Tần Minh Quân. Thứ nhất là do cô chẳng muốn quan tâm đến vẻ mặt và giọng điệu khinh thường của hắn, thứ hai là cô vẫn chưa thể tiêu hoá được những điều vừa chiếu trên màn hình lúc nãy. An Hiểu Khê không thể ngờ được người kia lại chính là chàng trai Tần Minh Hạo ấm áp, nhẹ nhàng luôn yêu thương cô.

Đến giờ mới nhận ra ngay từ đầu Tần Minh Hạo làm quen với cô đều có mục đích riêng, hơn nửa năm yêu nhau hoá ra chỉ là tấm màn che mắt mẹ anh ta. Còn chuyện cô đã thất thân trước ngày đính hôn, tưởng sẽ nhận được cảm thông ai ngờ trong mắt anh ta cô chỉ là người phụ nữ lăng loàn.

An Hiểu Khê cố gắng kìm nén không cho phép bản thân được khóc trước mặt người lạ. Người lạ trong mắt cô đây chính là Tần Minh Quân.

Cô quay người bước ra khỏi phòng, chạy thật nhanh ra khỏi quán bar sập sình tiếng nhạc ánh đèn xanh đỏ này. Phi nhanh ra ngoài đường, cô dường như mất lí trí suýt nữa bị ô tô đâm, thật may có một bàn tay kéo cô lại.

Tần Minh Quân ôm An Hiểu Khê trong lòng, hắn cảm thấy thật may mắn khi mình chạy ra kịp lúc không sẽ có một vụ tai nạn đau thương xảy ra ở đây.

An Hiểu Khê khó chịu, giãy giụa thật mạnh trong lòng hắn, cô cắn vào cánh tay buộc hắn phải buông cô ra. Nước mắt đã không kìm nén được nữa, cô khóc nấc lên, hét lớn trách móc Tần Minh Quân:

"Anh dẫn tôi đến đây để nhìn thấy cảnh kia khiến tôi thương tâm xong giờ lại quay ra cứu tôi. Rốt cuộc mục đích của anh là gì?"

Tần Minh Quân nhìn cô gái trước mắt mà nhếch môi cười nhạt, ít nhất An Hiểu Khê vẫn đủ lí trí để nhận ra hắn có dã tâm chứ không hề sa vào lòng hắn trong lúc đau khổ.

"Cô có muốn trả thù Tần Minh Hạo không? Nếu muốn, tôi rất sẵn lòng giúp cô." Chưa kịp để An Hiểu Khê thắc mắc hỏi, Tần Minh Quân tiếp tục nói: "Thằng em trai tôi và mẹ nó đều nên biến ra khỏi nhà họ Tần vì đã hại chết mẹ ruột tôi."