《Từ gia.》
Một ngày đẹp trời với bầu tâm trạng tràn đầy hưng phấn, nhưng đó là đối với Từ Lê Na, kẻ đã mang về chiến thắng huy hoàng trong đêm vừa qua.
Lúc này, Từ Dịch vừa từ trên lầu đi xuống, liền trầm giọng hỏi:
"Đêm qua con đi đâu mà không về?"
"Dĩ nhiên là đi làm chuyện đại sự rồi."
"Chuyện đại sự? Con mà cũng có đại sự để làm sao?"
Từ Dịch khinh khỉnh cười, thái độ xem thường cô con gái của mình khiến Từ Lê Na nhanh chóng không vui.
"Ba dẹp cái thái độ khinh thường đó đi. Chứ nếu ba mà biết những gì Lăng Thanh và con nhỏ Mộc Ly Tâm kia đang trải qua chắc sẽ phải tôn thờ con lên mây để tán thưởng đấy."
Nghe Từ Lê Na đắc chí như vậy, Từ Dịch lập tức thay đổi sắc mặt:
"Ý con là sao? Con đã làm gì bọn chúng rồi, mau kể ba nghe."
"Ờ thì... có làm gì đâu. Chỉ là dùng chút thủ đoạn, sau đó thành công lên giường với anh ta, rồi mang đoạn clip tự tay lắp đặt máy quay gửi tới cho Mộc Ly Tâm. Con nghe phong phanh ả ta đã hủy hôn với Lăng Thanh rồi kia kìa. Giờ thì mỗi giây mỗi phút là mỗi một đau thương."
"Haha...Hay, con gái ba giỏi lắm!"
Từng câu nói của Từ Lê Na là từng cơn tác động tâm lý khiến Từ Dịch phấn khích, hả hê tột độ. Lão cười nói sỗ sàng, cùng tung cùng hứng với người phụ nữ thâm độc đối diện.
Mãi một lúc sau mới sựt nhớ ra điều gì đó:
"Cơ mà nếu hắn ta biết người đứng sau sắp đặt là con thì sao?"
"Biết thì làm sao chứ? Một khi tôi đã dựng chuyện thì phải nắm chắc phần thắng trong tay, chứ ai bày ra kế hoạch nửa ăn nửa thua như ba."
"Vậy thì tốt! Thế tiếp đến con định làm gì?"
"Tất nhiên là chờ thời cơ tới, một bước trở thành Lăng thiếu phu nhân, được người người ngưỡng mộ."
"Chuyện này thì ba không xem nhẹ được như con nghĩ. Lăng Thanh là ai chứ, cậu ta sẽ dễ dàng để con thao túng như vậy ư? Chuyện đó không thể nào."
"Anh ta không thể, nhưng Lăng Kiến Dụ thì có. Ông ta luôn xem trọng thể diện của Lăng gia, nếu Lăng Thanh dám chống đối, thì Từ Lê Na tôi ngại gì mà không nhập vai người thiếu nữ đáng thương bị bạn trai dụ dỗ lên giường, rồi âm thầm phản bội chuẩn bị đính hôn với người khác."
Quả nhiên không gì thâm độc bằng lòng dạ đàn bà. Nước đi của Từ Lê Na chẳng khác nào đòn đánh chí mạng với Lăng Thanh.
"Chậc chậc chậc...Con gái à, ba không ngờ con lại mưu mô âm hiểm như thế. Đúng là không phụ công ba dạy bảo, hổ phụ sinh hổ tử."
"Giờ ba mới biết thì có phải hơi muộn rồi không."
Hai cha con, kẻ tung người hứng. Đang trong giây phút đắc thắng thì trong khuôn viên chợt có tiếng động cơ xe rồ ga lao vào, khiến cả hai thoáng cau mày.
Họ vừa đứng dậy định ra xem là chuyện gì thì đã thấy từ phía cửa, Lăng Thanh mang theo sắc mặt đằng đằng sát khí xông vào, tiến thẳng tới chỗ Từ Lê Na đang đứng, dứt khoát đưa tay bóp cổ cô ta.
"A..."
"Này, cậu làm gì vậy hả? Mau thả con gái tôi ra."
"Ông đứng yên đó."
Lăng Thanh gầm lên như một con thú hoang dã đang phát điên. Và thứ khiến Từ Dịch phải khiếp sợ chính là họng súng đen ngòm trong tay người đàn ông ấy đang hướng về phía lão ta.
Hắn vậy mà lại có súng? Phải chăng họ đã quá xem thường bản lĩnh của người đàn ông này? Nếu hắn thật sự phát điên thì hậu quả sẽ khó lường...
"Cậu...cậu bình tĩnh. Có chuyện gì thì từ từ rồi nói, chúng tôi đã đắc tội gì với cậu đâu chứ?"
"Đã đắc tội gì đâu? Hưh, nghe hài quá nhỉ? Mà cũng phải, ông không làm gì, nhưng con gái ông thì có đấy."
Hắn nghiến răng nghiến lợi gằng lên từng chữ, ánh mắt nhìn Từ Lê Na như muốn xé cô ta ra thành từng mảnh, lực đạo bàn tay đang siết cổ khiến mặt mày ả chuyển sang màu đỏ.
Đến cơ hội mở miệng hắn cũng không cho, thì những ý định uy hiếp vừa rồi ả nói làm sao thực hiện?
"Đừng mà..."
Đúng lúc Từ Lê Na sắp ngạt thở, bà Từ đã hốt hoảng chạy ra tới, vội vã quỳ dưới chân Lăng Thanh để cầu xin.
"Lăng Thanh, tôi xin cậu tha cho tiểu Na. Mọi chuyện thế nào thì từ từ rồi nói, biết đâu cậu đang trách lầm con gái tôi thì sao? Xin cậu, buông tay ra trước đi mà."
Bà Từ quỳ gối, nước mắt lấm lem, không ngại ngần van xin thay cho con gái mình, hình ảnh đáng thương này lại là nhát dao khiến Lăng Thanh mềm lòng.
Hắn nới lỏng bàn tay trước, rồi dứt khoát đẩy cô ta ngã xuống sofa.
"Khụ...khụ...khụ...
"Tiểu Na, con có sao không?"
"Mẹ tránh ra đi."
Vừa được tha chết trong gang tấc, cứ tưởng Từ Lê Na sẽ sợ, nhưng không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.
Xua đuổi sự quan tâm của mẹ mình, ả ta tự ôm ngực giành lại hô hấp bình ổn, và ánh mắt chưa có giây phút nào kiêng dè trước sự phẫn nộ của hắn ta, còn đanh giọng chất vấn:
"Anh dựa vào đâu mà chạy tới đây phát điên hả?"
"Đương nhiên là dựa vào chuyện hèn hạ mày vừa sắp đặt đêm qua. Sao, ăn không được thì phá cho hôi hả, đồ đàn bà đê tiện."
Hắn khinh bỉ nói, sau đó ung dung ngồi xuống sofa, thản nhiên xem khẩu súng trong tay như món đồ mà tùy ý chơi đùa.
"Sắp đặt? Phải, tôi từng nói, nếu không là của tôi thì anh cũng đừng hòng thuộc về ai khác. Giờ thì đúng rồi, đêm hôm qua anh đã chủ động là người đàn ông của tôi. Hạnh phúc của tôi chính là nhìn anh và cô ta khổ sở. Chưa hết, ngày đính hôn sắp tới, tôi còn phải là cô dâu của anh nữa kìa."
Màn đáp trả ngông cuồng của Từ Lê Na là chất xúc tác khiến người đàn ông siết chặt khẩu súng trong tay, thậm chí lên nòng chỉ trong một giây, hướng thẳng họng súng về phía cô ta.
Hắn không la hét, chỉ lạnh giọng nói lên một câu:
"Vậy thì mời để lại trăn trối."
Ông bà Từ khiếp sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Vậy mà lúc này, Từ Lê Na tuyệt nhiên bình tĩnh, không phải ả không sợ chết mà là ả đang đánh cược hắn ta không dám nổ súng.
"Nổ súng đi. Tôi chết, anh cũng không còn toàn mạng."
"Tiểu Na, con điên à? Cậu ta sẽ giết con."
"Lănh Thanh, tôi xin cậu nương tay...xin cậu đấy..."
Một câu nói thách thức điên rồ khiến bà Từ dường như ngã quỵ, bà ấy sợ hãi lại quỳ xuống van xin người đàn ông ấy.
Nhưng lần này hắn không còn mềm lòng nữa, vì trên đôi môi lạnh đã xuất hiện nụ cười của ác quỷ.
Ngón tay nằm trong cò súng, đang từ từ bóp vào, sẵn sàng cướp đi mạng sống của người đối diện bất cứ lúc nào.
Hắn từng nói với Mộc Ly Tâm rằng, bất cứ ai khi động vào người phụ nữ của hắn, đều phải trả giá. Tuy Từ Lê Na chưa động đến người hắn yêu dù chỉ là một sợi tóc, nhưng ả khiến hắn mất đi người hắn thương, thì có khác gì tự tìm đường chết.