《Mộc gia.》
Hơn 7 giờ tối cùng ngày, Mộc Ly Tâm được một người đàn ông trẻ tuổi đưa về nhà, trong tình trạng tay chân đều có dán băng gạt y tế, quần áo thì dính đầy vết bẩn.
Anh ấy giúp Mộc Ly Tâm mở cửa xe, còn chu đáo dìu cô bước xuống, lúc này cô mới nói:
"Cảm ơn anh đã đưa em về! Nếu không có anh giúp em cũng không biết làm sao nữa."
"Cô bé này, suốt đoạn đường trở về nhà em cảm ơn anh mấy lần rồi đấy! Nếu không là anh mà ai khác trong trường hợp đó cũng đều ra tay giúp đỡ thôi, nên em đừng ngại. Sau này ra đường nhớ chú ý an toàn một chút, đêm khuya càng không nên ra đường một mình, xã hội bây giờ kẻ xấu ở khắp nơi, chúng ta không phòng bị hết được đâu."
"Em biết rồi, cảm ơn anh nhiều lắm!"
"Đấy, lại cảm ơn nữa rồi!"
Mộc Ly Tâm chỉ biết cười trừ, rồi nói:
"Em quên! Thôi không ấy hôm nào em mời anh dùng cơm nhé, coi như thay lời cảm ơn."
"Cũng được, em cứ sắp xếp đi rồi liên lạc với anh!"
Nói rồi, người đàn ông liền lấy danh thiếp của mình ra, đưa cho Mộc Ly Tâm.
Sau khi nhận lấy tấm danh thiếp, Mộc Ly Tâm mới nói:
"Vậy hẹn anh tuần sau nhé! Tại ba ngày nữa là em đính hôn rồi, nên chắc sẽ hơi lu bu một tí."
"Thế à, nếu vậy thì bữa cơm có thể đổi thành ly rượu mừng cũng được."
Đề nghị của chàng trai khiến Mộc Ly Tâm khá bất ngờ, nhưng cô vẫn vui vẻ gật đầu đồng ý.
"Dạ, vậy em sẽ liên lạc gửi thiệp mừng cho anh sau nhé!"
"Ừm, giờ em vào nhà đi, nhớ thoa thuốc như bác sĩ dặn cho nhanh khỏi nha!"
"Vâng! Anh về cẩn thận."
"Em vào nhà đi rồi anh lên xe."
"Dạ!"
Kết thúc cuộc trò chuyện với người anh cũng là người bạn cũ, Mộc Ly Tâm ấn mật khẩu mở cổng chính, rồi đi vào nhà trước. Sau đó, người đàn ông ấy mới lên xe rời đi.
Cô vừa đặt chân vào nhà, đã khiến Mộc Thái không khỏi giật mình khi thấy khuỷu tay rồi đầu gối của con gái đều băng bó.
"Tiểu Tâm à, con bị làm sao vậy?"
Ông vội vã đặt tài liệu đang xem xuống, rồi nhanh chóng bước tới dìu cô con gái cưng của mình đi qua sofa ngồi.
Nét mặt ông tuyệt nhiên lo lắng.
"Con không sao đâu ba! Tại hồi nãy con đang qua đường đi lấy xe trong trung tâm thì bất ngờ bị cướp. Tụi nó lái môtô giật túi xách, con lại không chịu buông nên bị bọn nó kéo lê một đoạn trên đường, cũng may có anh bạn hồi trước học cùng trường Mỹ thuật nhìn thấy nên tới giúp, rồi đưa con vào bệnh viện kiểm tra, mấy vết thương này chỉ trầy xước ngoài da thôi à, nên ba đừng lo."
"Trời đất, bọn chúng muốn cướp thì cứ để chúng cướp, con cố thủ làm gì để ra nông nổi này?"
"Tại trong túi xách có điện thoại rồi một số giấy tờ quan trọng nên..."
"Thôi, không có gì nghiêm trọng là may mắn lắm rồi. Cứ xem như của đi thay người. Mà con đó, tại sao ra đường giờ này lại không gọi Lăng Thanh đưa đón, chưa cưới đã vô tâm thế này thì ba làm sao an tâm giao con cho nó chứ."
"Anh ấy đâu có biết con ra ngoài, vả lại gần ngày đính hôn rồi, anh ấy bận suốt, con cũng đâu phải trẻ con mà hở tí lại tìm anh ấy. Ba đừng trách, cũng đừng giận mà hại sức khỏe, chẳng phải con không sao rồi sao. Ba an tâm đi mà."
Không nỡ nghe ba hờn trách người đàn ông của mình, nên Mộc Ly Tâm liền nhỏ nhẹ dỗ dành, mới khiến Mộc Thái nguôi giận trong lòng.
Nhưng ông vẫn bất mãn lên tiếng:
"Có con gái đúng là thiệt thòi, lớn lên phải nhìn nó theo người ta về nhà khác, tạo dựng gia đình riêng. Thật tình buồn mà không biết nói làm sao."
Thấy ba mình đột nhiên xúc động, Mộc Ly Tâm liền vuốt lưng dỗ dành ông ấy, rồi nói ngay:
"Ba à, sao khi không ba lại xúc động thế này chứ? Con chỉ là mới đính hôn thôi, sau lễ đính hôn vẫn ở với ba chứ có dọn đi đâu đâu. Kể cả khi có kết hôn rồi thì con vẫn là con gái ba, vẫn thường xuyên về nhà thăm ba. Cho nên ba đừng có buồn nữa ha! Tiểu Tâm thương ba nhất mà!"
"Cô thương tôi nhất hay thương ai kia còn chưa biết à!"
"Ờ thì...cả ba và anh Thanh, con đều thương nhất luôn! Ba đừng tủi thân nữa nha!"
Mộc Ly Tâm vừa nói, vừa ra sức vuốt ve tấm lưng già của ba mình. Nhờ vậy cô mới thành công lấy được nụ cười của ông ấy.
"Nha đầu, đúng là dẻo mồm dẻo miệng."
"Phải vậy mới dỗ được người bạn già của con chứ!"
Mộc Ly Tâm nhe răng cười nịnh, thế là cô lại bị ba mình cốc yêu lên đầu một cái.
"Thôi được rồi, con lên phòng nghỉ ngơi đi. Để ba kêu dì Kim pha sữa rồi mang lên cho con. Chân đang đau đấy, đi đứng ít thôi."
"Dạ, sẵn tiện ba cho con mượn điện thoại một chút luôn nha, chứ điện thoại của con bị bọn cướp lấy mất rồi."
"Tôi biết cô mượn điện thoại để làm gì mà. Được rồi, cứ lên phòng đi rồi lát nữa ba kêu dì Kim mang lên cho."
"Cảm ơn ba!"
*Chụt.
Hí hửng nói xong, Mộc Ly Tâm còn hôn chụt lên má ba mình một cái, sau đó mới chịu đi lên phòng.
Cũng may sự cố vừa xảy ra chỉ khiến cô bị thương ngoài da, chứ nếu để lại hậu quả gì lớn chắc giờ nơi cô nằm đang là bệnh viện.
Sau khi về phòng, Mộc Ly Tâm tắm rửa sơ sơ rồi thay quần áo khác. Không lâu sau dì Kim giúp việc đã mang sữa và điện thoại lên tới.
"Lão gia có dặn, tiểu thư uống sữa xong thì nghỉ ngơi sớm cho khỏe."
"Dạ, dì cứ để đó đi, lát nữa con uống. Dì đưa điện thoại cho con trước đã."
Dì Kim đặt ly sữa lên bàn, sau đó nhanh chóng đưa điện thoại cho Mộc Ly Tâm.
"Cảm ơn dì! Dì đi nghỉ đi, có cần gì con sẽ gọi sau!"
Nhận được thứ mình cần, cô gái vui vẻ thấy rõ. Đợi khi dì Kim ra ngoài, cô liền gọi điện cho Lăng Thanh.
*Tút tút tút...
[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng để lại lời nhắn.]
Không nhận được hồi đáp của Lăng Thanh, Mộc Ly Tâm thoáng chau mày.
Nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn 8 giờ tối. Hắn lại hiếm khi tắt máy, nên trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác dâng lên một chút nghi hoặc.
Suy nghĩ một hồi, Mộc Ly Tâm lại phủi bỏ mọi tiêu cực, và cho rằng người đàn ông ấy đang bận gì đó, hoặc là điện thoại hết pin nên không nhận được cuộc gọi của cô.
Dù sao cả hai cũng sắp đính hôn, cô không nên vì một cuộc điện thoại không liên lạc được mà nảy sinh nghi ngờ.
Nhưng nếu lúc này cô biết được thực tế những gì người đàn ông ấy đang gặp phải thì sao đây?
Chắc sẽ sốc tới ngất xỉu, hay trái tim bỗng dưng hóa đá?
Đúng là đoạn duyên tình oan trái. Ngọt ngào thì ít mà đắng cay lại nhiều.