Gió đêm đang tạt qua ô cửa sổ, khẽ lay nhẹ nhàng chiếc rèm lụa màu trắng tinh khôi. Đưa tiếng rên kiều suyễn của một người con gái vang vọng tứ bề.
Tối nay Lăng Thang không còn thô lỗ, chính hắn đang khiến người phụ nữ của mình cảm nhận được cái gì là sung sướng nhất khi nằm trên một chiếc giường rộng lớn.
Ngón tay thon dài kia, mang theo dòng tĩnh điện mạnh mẽ, ngang nhiên xâm lấn vào mật động se khít. Ban đầu hắn còn từ tốn nhẹ nhàng, Mộc Ly Tâm an nhiên tận hưởng cảm giác khoan khái đê mê kia.
Khi hắn thôi không còn ngậm viên kẹo nhỏ trên quả đào đầy đặn, là lúc tiến tới bên tai người tình, thì thầm đôi lời to nhỏ:
"Có phải lần này anh khiến em dễ chịu hơn không?"
Biết là không phải lần đầu, nhưng hắn hỏi thẳng như thế thì cô nàng kiểu gì không ngượng đỏ mặt.
Hiểu rõ tâm tư cô gái, Lăng Thanh cũng chẳng dò xét gì thêm. Không nhận được câu trả lời, hắn liền gặm lấy trái tai cô ấy, để hơi thở được sưởi ấm bởi ngọn lửa tình, phả vào vùng da mẫn cảm, khiến da đầu cô nàng rần rần tê dại.
Bên dưới, ngón tay giữa hãng liên tục khuấy động mỗi lúc càng nhanh, âm thanh ướt át từ đó vang lên. Cơ thể ngọc ngà ấy không ngừng vặn vẹo, thắt lưng như có luồng điện chạy dọc từ dưới lên trên.
Gương mặt nhuộm đỏ sắc tình, đôi môi khép mở cùng vận hành với nhịp thở bấn loạn, tác động đến đôi gò bồng không ngừng nhấp nhô theo hơi thở hổn hển.
Tư mật bận rộn cùng ngón tay của người đàn ông, cường độ ra vào càng nhanh, mị thịt nóng ấm như muốn quấn lấy thứ tác động vào khoảng trống của mình.
"Ư...a...anh...dừng lại, em không chịu được mất...a..."
Âm thanh ngắt quãng, đi đôi tiếng rên rỉ kiều suyễn chẳng hề lay động đến hành vi của hắn, cường độ ra vào cứ nhanh đến khi mạch nước ngầm trong hang động nhỏ tuôn ra, hắn mới thu tay trở về cùng một chút dung dịch nhớp dính.
Bị đưa đẩy đến cao trào, thân thể Mộc Ly Tâm càng thêm rạo rực, cô thở như chưa từng được thở, đến đóa hoa mỹ lệ cũng động mở như đang hô hấp.
Một lần thăng hoa như thế, giúp lượng xuân dược trong người cô gái giảm đi một ít, nhưng mồ hôi cũng đã sớm phủ lên thân hình nuột nà.
Bấy giờ, Lăng Thanh đã di chuyển xuống phía dưới, đầu gối quỳ dưới nệm, ở giữa cặp chân thon ngọc của người phụ nữ.
Trước khi vào việc chính, người đàn ông ấy cúi xuống hôn lên môi cô gái của mình, đồng thời lén lút đưa bàn tay xuống nơi thầm kín, thâm dò khe động nhỏ, xem nơi đó hiện nay đã ướt át thế nào.
Đến khi xác định được vị trí lối vào, Lăng Thanh nhanh chóng kết thúc nụ hôn để vào tư thế lâm trận.
Một tay hắn ôm một chân cô gái gác lên bên hông của mình, tay còn lại đặt lên dị vật nam tính đã sớm xuất đầu lộ diện, đưa đầu nấm trơn ướt cạ vào từng vách thịt non mềm.
Mộc Ly Tâm nằm dưới, mím môi chờ đợi, hai tay đã bấu lấy drap trải giường, đến khi cảm giác khoảng trống bên dưới bị lắp đầy bởi thứ dị vật to lớn nào đó, cô lập tức nắm chặt tay vì sợ cảm giác đau rát lại ập tới như hai lần trước.
Lúc này, người đàn ông chẳng hề vội vã tác động, mà lại cúi người xuống, âu yếm đặt lên môi cô gái một nụ hôn ngọt ngào, rồi khẽ hỏi:
"Không làm em đau chứ?"
Đó là câu hỏi thể hiện sự tôn trọng từ hắn, mà lần đầu tiên cô nhận được. Cảm giác lần này, quả thật khác hẳn với hai lần trước đó.
Tuy luôn chối bỏ tình cảm hắn bày tỏ, nhưng đứng trước cục diện hiện tại, Mộc Ly Tâm lại bị hắn ta câu dẫn. Sự ôn nhu, ánh mắt thâm tình đó khiến cô mềm lòng, không kìm được cảm xúc.
Thật ra cô cũng yêu hắn chứ, chẳng qua không muốn thổ lộ ra ngoài trong hoàn cảnh rối ren hiện tại.
Nếu được bắt đầu, cô sẽ chọn một thời khắc nào đó thích hợp hơn. Chỉ cần đối phương đối với cô là tình cảm thật lòng.
Cô cứ nhìn hắn mãi một hồi mới khẽ lắc đầu, thay cho lời nói.
Sau đó, Lăng Thanh lại hôn cô, ngọt ngào nói tiếp:
"Bắt đầu thả lỏng! Lần này anh sẽ nhẹ nhàng, không để em phải khó chịu nữa."
Nói xong, hắn hôn lên môi cô thêm một cái, rồi mới ngồi thẳng dậy, nhanh chóng thúc đẩy vật thể nam tính của mình, ra vào mật động chật hẹp.
Nếu hai lần trước hắn đem sự cuồng bạo của mình ra để cưỡng đoạt, thì lần này lại tuyệt nhiên nâng niu Mộc Ly Tâm như báu vật. Từng nhịp ra vào nhẹ nhàng, đến khi cô gái thích ứng được, hắn mới dần dần tăng tốc và lực đẩy.
Hiện tại mới là cảm xúc thăng hoa nhất trong một cuộc vật lộn thể xác, nét mặt hoan ái của người phụ nữ đã minh chứng cho tất cả mọi điều.
Cưỡng đoạt, chỉ đem lại tổn thương tinh thần lẫn thân xác. Sẽ chẳng có cuộc vui nào tồn tại hai từ hạnh phúc nếu không được bạn chung giường tôn trọng.
Nhìn cô gái mang sắc mặt khoan khái, Lăng Thanh bỗng dưng cũng hạnh phúc trong lòng. Đợi đến khi cô thích ứng hòa nhập được rồi, hắn mới bắt đầu tăng nhanh cường độ ra vào.
Sau vài phút, hắn lại cúi xuống gặm lấy "quả mâm xôi" mini hồng hào, tận hưởng vị ngọt, và tạo thêm phần hưng phấn cho người mình yêu. Trước khi tập trung trở lại công việc chính, hắn đã hôn lên môi Mộc Ly Tâm một cái.
Cuộc vui nhanh chóng đạt đến giây phút cao trào nhất. Khi Lăng Thanh đưa đẩy vật thể tăng nhanh tốc độ, dưới tác động giữa nơi giao thoa, xuân thủy trơn ướt từ trong khe suối nhỏ đã tạo thành mảng bọt trắng mịn như tuyết, mỗi lần da thịt hai bên va chạm vào nhau lại tạo ra âm nhanh nhạy cảm, ướt át tột cùng.
"Ưm...a..."
Mỗi động tác nhanh và mạnh, đưa vật thể nam tính to dài đi sâu vào nơi hun hút, chạm tới điểm G nhạy cảm, khiến Mộc Ly Tâm lại không thể kiềm chế cảm xúc, thế là từ cổ họng lại phát ra âm thanh rên rỉ sung sướng.
"Lăng Thanh...em...ưm...a..."
Sau năm phút chạy nước rút, đầu nấm nam tính cũng chịu giãn nỡ, thả ra "đàn con" bơi lội vào thủy cung thầm kín, tìm tới người bạn tri kỷ thích hợp, từ đó sẽ kết tinh thành một sinh linh bé nhỏ.
Vừa vặn đúng lúc Mộc Ly Tâm cũng đạt tới cao trào lần hai. Khi Lăng Thanh đưa vật thể ra ngoài, từ cửa hoa động nhỏ nhắn lại rỉ rả tuôn ra dòng mật thủy, thấm ướt một khoảng nhỏ trên drap trải giường.
Hai lần bị đưa lên đỉnh cao của thăng hoa, Mộc Ly Tâm chẳng còn chút sức lực nào, hơi thở gấp gáp để ổn định lại hô hấp khiến vòng ngực nảy nở cũng uyển chuyển nhấp nhô theo từng nhịp.
Đến khi ổn định hơn, cô dè dặt nghiêng người nằm sang một bên. Ngụ ý muốn dừng lại, vì sức lực không còn, mà lượng thuốc còn sót lại cũng tiêu tan không còn tác động.
Ngay lúc này, cô thật sự rất muốn được chìm vào giấc ngủ, vì mi tâm đã không còn mở nổi.
Cô cứ tưởng, chỉ mới bấy nhiêu đó vẫn chưa thể thỏa mãn người đàn ông ấy. Rồi hiệp hai sẽ nhanh chóng bắt đầu, kể cả khi cô không muốn.
Nhưng sau đó không hề có thêm một trận chiến hoan ái nào như Mộc Ly Tâm nghĩ. Vì Lăng Thanh đã bước xuống khỏi giường, hắn tìm khăn che đi hạ thân của mình, rồi lấy thêm cái khăn nhỏ.
Sau khi trở lại giường ngủ, hắn kéo chăn đắp lên người Mộc Ly Tâm. Rồi dùng khăn, nhẹ nhàng lau khô mồ hôi trên mặt người con gái ấy.
Tuy đang nhắm mắt, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn nhận ra tất cả mọi hành động chăm sóc của người đàn ông ấy. Chỉ là cô không biết nên đối diện với hắn như thế nào, nên đành giả vờ như đã ngủ.
Có lẽ ở khoảnh khắc này, Mộc Ly Tâm bị sự ôn nhu, chân thành của đối phương làm cho dao động. Một chút tin tưởng, cô đã âm thầm gửi trao cho hắn.
Cứ như thế, Lăng Thanh ngồi bên cạnh người con gái rất lâu, chỉ để ngắm nhìn cô ngủ. Mãi một lúc lâu sau mới khẽ cong môi mỉm cười, rồi đưa tay tới, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của cô ấy, khẽ cất lên ba từ:
"Anh xin lỗi!"