Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Mộc Ly Tâm dậy từ sớm để chuẩn bị vệ sinh cá nhân cho anh bạn cùng giường.
Cô căn bản đã quên mất sự xuất hiện của tiểu Hồng, nên việc gì cũng tự đến tay, kể cả bê một chậu nước ấm để vắt khăn lau người cho hắn.
Nhìn cô mang bụng bầu to đùng nhưng sức khỏe vẫn còn khỏe mạnh như bình thường chứ không phải sưng phù, hay khó chịu, lười vận động như những bà bầu khác.
Người ta mang thai, được chồng nâng niu, chăm sóc tỉ mỉ từng li từng tí. Còn cô, mang bầu tám tháng, vẫn ì ạch chăm chồng từng ngày.
Ủy khuất này, chẳng biết tới khi tỉnh lại, hắn phải bù đắp bao nhiêu mới đủ?
*Cốc cốc cốc...
Trong lúc cô chuẩn bị lau người cho Lăng Thanh, thì bên ngoài có người tới tìm, nên cô tạm thời dừng lại, để lên tiếng:
"Ai đó?"
"Dạ là em, tiểu Hồng đây ạ!"
Nghe thấy tiểu Hồng tới tìm, Mộc Ly Tâm có chút đắn đo một hồi, mới nói:
"Em vào đi."
Được sự đồng ý của cô, tiểu Hồng mới dám mở cửa bước vào.
Thấy cô ấy mang theo chậu nước, Mộc Ly Tâm liền hỏi:
"Em mang nước gì tới vậy?"
"Dạ, là nước ấm ạ!"
"Em mang nước ấm vào đây làm gì? Chị chưa sai bảo gì em mà?"
"Tại em nghĩ sáng nay chị cần lau người cho anh Thanh, nên chủ động mang nước tới hộ chị."
Nghe tiểu Hồng gọi chồng mình là anh này anh nọ, ngọt ngào như mật, khiến Mộc Ly Tâm có chút không được hài lòng.
Những câu chuyện tình liên quan tới em gái nuôi, em gái mưa, đầy rẩy trên mạng, khiến cô không thể không đề phòng, kể cả khi hắn có nằm một chỗ, thì cô vẫn cứ phải suy nghĩ xa xôi.
Tiểu Hồng vẫn đang bê chậu nước đứng đó, trong khi Mộc Ly Tâm lại đăm chiêu suy nghĩ mãi một hồi, rồi mới nói:
"Nước ấm chị chuẩn bị xong rồi, em mang ra ngoài đi. Nếu em thấy buồn thì có thể xuống bếp phụ dì Hoa làm điểm tâm, sau này khi nào chị gọi thì em hãy vào đây."
Sự chu đáo bị từ chối, khiến tiểu Hồng thoáng buồn bã. Cô bé cúi đầu chào Mộc Ly Tâm, rồi bẽn lẽn rời khỏi căn phòng ấy.
Sau đó, cô cũng cảm thấy mình có hơi cứng nhắc, khắt khe với cô gái ấy, nhưng không hiểu sao cô không thích ai tới gần người đàn ông của mình, đặc biệt là phụ nữ.
Không biết tới lúc đi sinh em bé, nếu hắn chưa tỉnh, cô có đòi hạ sinh tại nhà để gần chồng hay không, chứ thấy trước mắt cô không lo cho mình, nhưng cứ lo giữ chồng khư khư, trong khi hắn nằm hôn mê có một chỗ.
Nhưng không phải một ngày 24 tiếng cô đều ở nhà xuyên suốt. Nên lúc tiểu Hồng nhìn thấy Mộc Ly Tâm gọi tài xế đưa ra ngoài, thì cô ấy lại lén lút vào phòng tìm Lăng Thanh.
Lúc được gặp người đàn ông ấy rồi, tiểu Hồng chẳng làm gì cả. Chỉ lặng lẽ đến bên cạnh, ngồi nhìn hắn thật lâu, thật kĩ.
Không biết cô gái đã nghĩ tới điều gì mà đến mức quên cả thời gian, thậm chí còn đưa tay định chạm vào gương mặt của người đàn ông ấy, thì đúng lúc này Mộc Ly Tâm quay trở về. Gặp cô, tiểu Hồng liền giật mình thu tay trở về, rồi vội vàng đứng dậy, khép nép cúi đầu.
"Thiếu...thiếu phu nhân, chị mới về!"
Dù được đối phương cung kính cúi đầu chào hỏi, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn cau chặt mày, lạnh lùng hỏi:
"Ai cho em vào đây?"
"Em...vừa rồi em giúp dì Hoa mang quần áo của chị và anh Thanh vào đây, nên mới nán lại một chút. Giờ em sẽ ra ngoài ngay."
"Đứng lại."
Lúc nói xong, tiểu Hồng đã nhanh chân muốn rời đi, nhưng giữa chừng đã bị Mộc Ly Tâm gọi lại, nên lập tức khựng người ngay tại chỗ.
"Tôi nhắc lại lần cuối. Sau này, không có sự cho phép của tôi, em không được phép đặt chân vào căn phòng này, dù chỉ là nửa bước. Nghe rõ chưa hả?"
Nghe vậy, tiểu Hồng liền quay người lại, lần đầu tiên dám cất lời đáp trả:
"Ba đưa em tới đây là để giúp chị chăm sóc anh ấy, chị không đồng ý đã đành, lại còn tỏ thái độ bài xích em nữa. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì chứ? Em từng đắc tội với chị hay sao?"
"Nếu ý tốt của em bị xem thành ý xấu vậy thì thôi, từ giờ em không dám bén mảng tới gần căn phòng này nữa."
Càng nói về sau, giọng điệu cô gái càng ngậm ngùi. Lúc dứt lời, còn không cho Mộc Ly Tâm có cơ hội lên tiếng, đã dứt khoát quay lưng rời khỏi đó, để lại một mình cô cau mày nhìn theo.
Phải chăng do cô nghĩ quá nhiều nên mới suy ra tính cảnh giác quá cao? Thật sự hiểu lầm ý tốt của tiểu Hồng thành ý xấu? Kể cả vấn đề bài xích, cũng đang tồn tại?
Càng vướng mắc trong lòng, cô càng cảm thấy đau đầu, nên quyết định dừng lại mọi suy nghĩ để đến bên cạnh người mình yêu.
Cô đứng đó, nhìn Lăng Thanh thật kĩ, rồi còn vén chăng ra, xem lại thân thể của hắn một lần. Khi thấy mọi thứ đều không có gì thay đổi, cô mới ngồi xuống ghế.
"Có phải em không nên bảo thủ nữa không anh?"
Hỏi hắn, thì làm gì có được câu trả lời. Nhưng tự mình nghĩ một hồi, Mộc Ly Tâm vẫn quyết định tìm sang phòng tiểu Hồng.
*Cốc cốc cốc.
Lúc nghe tiếng gõ cửa, tiểu Hồng mới lau hết nước mắt trên mặt rồi ra mở cửa phòng.
*Cạch.
Gặp Mộc Ly Tâm, cô gái liền cúi đầu chào hỏi:
"Thiếu phu nhân!"
"Chuyện vừa rồi em cho chị xin lỗi! Thật ra không phải chị nghĩ em có ý xấu, chỉ là chị chị không thích trong không gian riêng của mình có người thứ ba thường xuyên lui tới, nên mới hơi gắt gao với em một chút."
Bất ngờ nhận được lời xin lỗi, tiểu Hồng thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng vui vẻ cất lời:
"Không sao, em biết là phụ nữ thì có mấy ai thích để cô gái khác lại gần người đàn ông của mình đâu. Em không giận chị!"
Nói đến đây, tiểu Hồng chợt chủ động nắm tay Mộc Ly Tâm, rồi mới nói tiếp:
"Thật ra em rất ngưỡng mộ chị, nên muốn được đi theo chăm sóc chị thôi."
Mộc Ly Tâm hiện đang ngỡ ngàng trước hành động và những gì tiểu Hồng vừa nói. Nhìn vào ánh mắt đơn thuần của cô gái ấy, trong lòng cô lại dao động.
"Em ngưỡng mộ chị vì điều gì?"
"Ngưỡng mộ chị mạnh mẽ, có một mình mà dám đương đầu với mọi chuyện khó khăn. Nếu đổi lại là em trong trường hợp của chị, chắc em không làm được vậy."
Giờ thì Mộc Ly Tâm cũng bật cười:
"Chị cũng cố gắng gồng lên thôi em!"
"Nhưng chị giỏi thật ạ!"
"Được rồi! Đừng khen tôi nữa cô ơi."
Tiểu Hồng bẽn lẽn cười, và thế là mối quan hệ giữa hai người họ đã thay đổi một bước ngoạn mục.
*Reng reng reng.
Đúng lúc này nghe thấy chuông điện thoại, nên Mộc Ly Tâm đã để lại cho tiểu Hồng thêm vài lời:
"Chị về phòng nghe điện thoại. Lát nữa em lấy hộ chị chậu nước ấm để lau mặt cho anh Thanh nha!"
"Dạ vâng!"
Sau đó, Mộc Ly Tâm rời đi. Tiểu Hồng đứng đó nhìn theo cô một lúc thật lâu mới chịu trở vào phòng.
Lúc sau, khi tiểu Hồng mang nước qua tới, thì Mộc Ly Tâm vẫn đang nghe điện thoại.
"Không thể dời lên khung giờ khác được sao? Bảy giờ, tôi có việc bận riêng rồi!"
[Không dời được đâu Chủ tịch, vì cuộc hẹn này đã dời đi dời lại mấy lần rồi. Phía Bắc thị thật sự rất có thiện chí muốn hợp tác với chúng ta.]
"Thôi được rồi, vậy cậu sắp xếp đi. Tối nay cùng tôi tới đó."
[Vâng!]
Mộc Ly Tâm tắt điện thoại với nét mặt không mấy vui vẻ. Thấy vậy, tiểu Hồng liền khẽ hỏi:
"Có chuyện gì mà nhìn chị không được vui vậy?"
"Vài chuyện liên quan công việc thôi em!"
"Em mang nước ấm qua rồi à?"
"Vâng, em để trên bàn cạnh giường rồi."
"Cảm ơn em! Để chị lau mặt cho anh ấy, em ra ngoài chơi đi. Cần gì chị sẽ gọi."
"Vâng!"