Lăng Thanh, Mộc Ly Tâm, Sở Mục thoắt chốc đã bị bao vây bởi chục tên đàn em bậm trợn của Trác Hi, người phụ nữ đang đứng từ trên lầu trong một góc khuất âm thầm quan sát thế trận do chính mình bày ra.
Thứ ả muốn chính là mạng sống tất cả bọn họ. Vì ả cho rằng Lăng Thanh vẫn là một kẻ dễ dàng đối phó như trước.
Nhưng không, cục diện đang xảy ra ngay trước mắt khiến Trác Hi phải trừng to mắt ra để nhìn, vì thân thủ của hắn không chỉ nhanh nhẹn có thể tránh được những đòn tấn công, mà còn vừa cùng lúc phối hợp với Sở Mục bảo vệ Mộc Ly Tâm.
Sở Mục, tuy đã ngoài tuổi năm mươi, nhưng ông vốn xuất thân từ nhà võ, cộng thêm lăn lộn ở chốn giang hồ mấy chục năm, nên kinh nghiệm chiếc đấu lẫn sức khỏe vẫn còn cường tráng hơn nhiều người cùng lứa.
Chẳng mấy chốc, chục tên đàn em của Trác Hi đã bị đánh tơi tả. Lúc này, lại có thêm chục tên nữa lao ra, trong khi Lăng Thanh và Sở Mục đều thấm mệt sau khi giải quyết xong mười người trước đó.
"Thêm mười người nữa, cân nổi chứ?"
Lăng Thanh lau vệt máu trên khóe môi, nhếch mép một cái, rồi khinh bỉ cất lời:
"Bốn năm ngồi tù đâu chỉ để bỏ không. Chú yên tâm, con lo được! Gì chứ giỏi nhất là chịu đựng."
Nói rồi họ lại lao vào đánh nhau, hai người đàn ông ra sức bảo vệ một cô gái.
Tình thế tuyệt nhiên phức tạp. Lúc này, Trác Hi đứng trên cao nhìn xuống, trong tay cô ta đã cầm sẵn khẩu súng. Ả lên nòng, rồi giương họng súng về phía Mộc Ly Tâm, nhưng vì hiện trường hỗn loạn, khiến cô ta không thể xác định đúng vị trí.
Trong khi đó, người của Sở Mục đã phá được vòng vây bảo vệ bên ngoài, lén lút vào trong.
A Thâm, là người đầu tiên nhìn thấy Mộc Thiên Phong ngay khi vừa bước vào từ cửa sau. Hắn ta giơ tay ra lệnh cho đám đàn em phía sau không được manh động, để hắn một mình tiến tới tên đàn ông đang khống chế tiểu Phong.
*Bụp... phịch...rốp...
Trôi qua mấy giây ngắn ngủi là những âm thanh đánh đấm vang lên từ vị trí của tiểu Phong đang bị khống chế, dĩ nhiên A Thâm chính là người thắng cuộc, khiến tay sai của Trác Hi chết không kịp nhắm mắt.
Nhưng ngay lúc này, vì quá hoảng sợ tiểu Phong lại chạy thẳng về phía trước.
"Mẹ ơi... Ba ơi..."
"Tiểu Phong..."
Nghe thấy tiếng gọi và thấy cậu bé đang chạy tới, Mộc Ly Tâm cũng lập tức chạy về phía cậu bé.
Trác Hi lúc này ở bên trên cũng nhận ra tình thế không ổn, nên liền nhắm thẳng về phía Mộc Ly Tâm mà bóp cò.
*Đoàng.
*Đoàng.
Trác Hi vừa nổ súng, thì ở một góc nào đó cũng có người vừa nả đạn về phía cô ta, nhưng ả lại may mắn tránh được.
Nhận thấy có người từ bên ngoài ập vào đánh úp, Trác Hi liền lập tức tẩu thoát.
Lúc này, Mộc Ly Tâm vẫn đang được người đàn ông của mình ôm trong vòng tay, nhưng cô có cảm giác đôi tay của hắn ngày càng lỏng lẽo hơn, cơ thể ấy dường như đang nương tựa vào cô thì phải.
Vừa rồi cô nghe có tiếng súng, nhưng súng bắn vào ai? Cô không thấy đau, tiểu Phong cũng bình an bên cạnh, chú Sở Mục không bị thương.
Mộc Ly Tâm nhìn hết xung quanh, nhưng không thấy ai bị thương do súng gây ra, cho tới khi người đàn ông đang ôm cô, vô thức khụy xuống thì sắc mặt của người con gái ấy mới tối sầm như ánh nắng chợt tắt giữa ban ngày.
"Mẹ ơi, ba chảy máu rồi."
Chiếc áo trắng ở phía sau lưng của người đàn ông bị lấm lem mùi máu tanh nồng, khiến tiểu Phong sợ hãi, Mộc Ly Tâm nghe con trai nói xong cũng hoảng sợ. Cô đặt tay lên lưng hắn, chỉ cảm nhận được thứ dung dịch gì đó ướt sũng dính vào tay của mình. Bàn tay ấy trở nên run rẩy khi giơ lên trước mắt.
Bấy giờ mới là giây phút kinh khủng nhất với Mộc Ly Tâm, khi cô nhìn thấy bàn tay mình dính đầy máu. Đôi môi cô run lên vì sợ, ánh mắt đỏ au nhưng không thể rơi lệ.
"Anh à! Anh không sao đúng không? Em biết anh vẫn ổn, anh trả lời em đi."
Tone giọng của người phụ nữ đã lạc đi rất nhiều, cổ họng nghẹn ngào tới mức mỗi từ thốt ra đều nặng nề.
Hắn biết cô đang sợ, nên vẫn dùng chút sức lực còn sót lại đẩy nhẹ cô ấy ra, để được mặt đối mặt. Hắn khẽ cười, rồi thều thào đáp trả:
"Anh ổn! Bảo bối đừng sợ ha! Cả tiểu Phong nữa!"
Từ "ổn" của hắn là đi đôi với gương mặt tái mét, đôi môi cũng nhạt đi rất nhiều. Hắn ôm con trai, ôm vợ của mình, vẫn cố nặn ra nụ cười cho tới khi không còn đủ sức chống đỡ mà ngã xuống mới thôi.
"Lăng Thanh... Anh à, mau mở mắt ra nhìn em đi... Anh đừng làm em sợ mà."
"Ba ơi,.."
Tiếng khóc và giọng nói đầy ắp sợ hãi của Mộc Ly Tâm và tiểu Phong bấy giờ, Sở Mục mới để ý tới.
Ông nhanh chóng đánh thêm vài đòn để hạ nốt tên còn lại, rồi khẩn trương đi về phía Lăng Thanh.
"Chú Mục, giúp cháu đưa anh ấy vào bệnh viện đi, anh ấy bị thương rồi..."
Mộc Ly Tâm nước mắt rơi như mưa, thấy Sở Mục đi tới cô liền nghẹn ngào nhờ giúp đỡ, khiến ai nghe cũng xót xa tột cùng.
Cùng lúc này, Trác Hi đang chạy bán sống bán chết trên đường tẩu thoát khỏi sự truy đuổi từ nhóm người của Sở Mục bám theo phía sau.
Địa hình xung quanh heo hút vì nằm cạnh bìa rừng, ả ta chạy được một đoạn thì phát hiện có chỗ ẩn nấp thích hợp nên liền trốn vào nơi đó.
Quả nhiên đám người của Sở Mục không hề nhận ra ả ta đang trốn gần đó, vì đêm tối, trời lại phất phơ rơi tuyết.
Ả yên lặng ngồi chờ tới khi chắc chắn an toàn thì mới bước ra ngoài.
Nhưng nào ngờ, ả vừa bước ra, chỉ lo nhìn phía trước thì từ ở đằng sau, một họng súng lạnh ngắt đang dí thẳng vào đầu mình, khiến ả sợ sệt đứng yên không dám nhúc nhích.
"Muốn sống thì đi theo bọn tao."
--------------------------------
Bệnh viện A...
Những tiếng bước chân cùng lúc dồn dập trên dãy hành lang bệnh viện lúc hai giờ sáng là giây phút thất khinh hồn vía đối với người đang đứng trước cảnh tượng người thân yêu của mình gặp nguy hiểm phải đưa vào phòng cấp cứu.
Lăng Thanh, cả người dính đầy máu. Gương mặt ấy tái nhợt khiến Mộc Ly Tâm hoảng sợ tột cùng, cô cùng bác sĩ hối hả đưa hắn vào phòng cấp cứu. Cô chỉ biết nắm chặt bàn tay của người đàn ông ấy, kìm nén cảm xúc để bản thân không rơi vào giây phút căng thẳng tới mức phát bệnh trong người.
Cô hít vào thật sau, mỉm cười nhẹ nhàng rồi mới nói:
"Lăng Thanh, em không cho phép anh ngủ quá lâu. Một chút nữa gặp lại, em phải thấy anh mỉm cười với em. Anh nghe chưa hả?"
"Người nhà vui lòng chờ bên ngoài."
Giây phút hắn được đẩy vào trong, cửa phòng cấp cứu khép lại, đó cũng là lúc Mộc Ly Tâm không còn đủ sức để đứng vững, cũng may có Sở Mục ở phía sau kịp thời đỡ lấy.
Ông dìu cô qua ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng trấn an:
"Ly Tâm, con bình tĩnh đã! Tiểu Thanh phước lớn mạng lớn, rồi sẽ bình an vô sự."
Cô ôm ngực trái đang đau nhói, cố gắng để nước mắt không rơi xuống thì hơi thở sẽ ổn định, nhưng ánh mắt đong đầy lo sợ vẫn luôn hướng về phía cánh cửa.
Người đàn ông ấy, vì cứu cô mà bất chấp nguy hiểm... Nếu hắn chẳng may xảy ra chuyện gì, thì cả đời còn lại cô biết sống sao?
[Lăng Thanh, anh nhất định phải bình an vô sự!]