Yêu Trong Thù Hận (H+)

CHƯƠNG 142: ANH YÊU EM (H+)




Cảm giác một năm được ăn "thịt" một lần, quả thực cực kỳ rạo rực, khi cơ thể nóng bỏng của cô gái là miếng thịt tươi ngọt nước.

Cứ nhìn vào cô, chốc lát hắn lại liếm môi, yết hầu nam tính trượt lên hạ xuống khi chứng kiến đôi thỏ ngọc đang run rẩy trong không gian mị tình.

Bấy giờ, hắn nhẹ nắm lấy bàn tay bạn tình, hướng nó chạm vào vật thể nhạy cảm đã sớm ngoi đầu lên cao để chờ đợi, khiến cô gái khẽ giật mình ngại ngùng.

"Hình như...nó...nó béo hơn hồi trước..."

Hắn cong môi cười, rồi lại dùng bàn tay ấy mơn trớn chiếc gậy bóng bẩy, căng tức của mình, điềm nhiên đáp trả:

"Anh cũng có cảm giác nó to và nặng hơn."

"Như vậy, lúc đưa vào trong sẽ đau..."

Mộc Ly Tâm hơi nhăn mặt, ánh mắt cô nhìn người đàn ông có chút lo âu.

"Hơi đau tí thôi! Khi nào quen, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Thế mà cô lại bĩu môi, rồi khẽ nói:

"Nó chật chội lắm, không dễ chịu như anh nói!"

"Nhưng đổi lại em nhận được thứ khác."

"Là thứ gì?"

Câu hỏi ngây ngô của cô được đổi lấy nụ cười gian manh trên môi người đàn ông ngay sau đó.

"Em nhận biết bao lần rồi nhưng không nhớ rõ à?"

"..." Cô gái vẫn hồn nhiên lắc đầu.

"Thế để anh nhắc cho em nhớ nhé?"

Mộc Ly Tâm không cần suy nghĩ đã nhanh chóng gật đầu.

Ngay lập tức hắn cầm tay cô đặt lên môi mình, để hôn nhẹ một cái, rồi mới vào tư thế chuẩn bị lâm trận.

Hai đầu gối tiếp xúc mặt nệm mềm mại, hạ bộ hướng về phía trước, nơi có miệng hoa ngọc nhỏ ướt át chờ đợi.

Nhưng hắn chẳng vội làm gì, mà lại nhẹ nhàng chồm người lên phía trước để cưỡng đoạt phiến môi anh đào của cô gái, hư hỏng mút lấy dư vị ngọt ngào, đồng thời dùng tay của mình nắm lấy cự long căng to bành trước, điều khiển đầu nắm cạ vào vách thịt non mềm bao quanh đóa hoa tuyệt sắc, day day vào hạt ngọc, khiến nhịp tim của cô gái bắt đầu biến động.

Nhận ra điều đó, hắn nhanh chóng đưa dị vật tìm tới khoảng trống, bắt đầu nong sâu vào trong.

"Ưm..."

Tiếng rên ấy, khẽ vụt ra khi nơi nhạy cảm đang bị thứ lạ lẫm chiếm đóng. Lúc đó, nụ hôn trên môi đã dừng lại, và hắn đã sẵn sàng vận động thắt lưng một cách dẻo dai khi đưa con cự long của mình ra ra vào vào nơi trơn ướt có vài phần chật chội.

Khi hai thân thể mang theo tình yêu nồng cháy kết giao lại thành một, nơi thiếu chỗ thừa hòa nhập vào nhau đã tạo ra những cảm giác thăng hoa tuyệt vời một cách khó kiểm soát.

Một tay hắn ôm lấy bên đùi cô gái, nhẹ nhàng nâng lên hông của mình, tay còn lại ra sức xoa bóp quả đào đến mức không thể nằm yên trong một hình dáng. Vì thứ ấy vừa mềm, khi chạm vào lại đàn hồi, căng tròn như quả bóng bay to tròn, âm thầm quyến rũ bàn tay hắn không thể rời đi.

Và ở phía dưới cũng vậy, càng luân động, nơi tư mật của cô gái càng quấn chặt lấy vật thể to bành trướng của hắn. May thay, ở điểm giao thoa luôn có mật thủy rịn ra giúp mỗi đợt ma sát trơn tru một cách dễ dàng.

"A...ưm..."

Hắn tuyệt đối nhẹ nhàng nên cô không cảm thấy quá khó chịu như bao lần, nhưng những tiếng rên thì vẫn không thể tiết chế được như mong muốn.

Bên ngoài, gió thổi nhẹ lay tán lá, bên trong hắn lay nhẹ thân thể cô gái cứ nhấp nhô trên giường, tác động gián tiếp khiến đôi gò bồng chuyển động nhịp nhàng không hề ngừng nghỉ.

Mồ hôi đang rịn trên người giữa trời tuyết mùa đông là chuyện khó tin. Nhưng đó là sự thật và nó đang xảy ra thực tế trên hai cơ thể mang dòng máu tình ái đong đầy nhiệt huyết.

Họ hoạt động không ngừng nghỉ, không hề mỏi mệt, thậm chí khi thấy cô gái đã dần quen, hắn bắt đầu gia tăng tốc độ.

Dù gì cũng là một mãnh long tham chiến, tinh lực dồi nào, nếu không vì lo lắng cho sức khỏe của cô, hắn đã sớm tung hoành đến rung lắc giường ngủ.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ khi chưa vào trận, chứ súng đã lên nòng thì muốn khiêm tốn cũng khó lòng làm được.

"A...ưm...anh à, sao...sao tự nhiên anh...anh nhanh lên vậy? A...em...em không quen..."

Đó là minh chứng thiết thực bằng lời nói, khi mà Mộc Ly Tâm bị "đánh" tới bắt đầu đuối sức.

"Vợ thả lỏng!"

"A...nhưng mà em...a...anh chậm lại."

Mọi lời nói dần trở nên vô ích khi súng đã lên nòng. Hắn không giảm tốc độ, mà trái lại càng thúc đẩy nhanh hơn, đồng thời cúi xuống gặm lấy viên ngọc quý hiếm đang đung đưa trên đỉnh đồi căng tràn sức sống.

Đôi bàn tay nữ nhi đang bấu vào drap trải giường tới mức nhăn nhúm từng mảng nhỏ, đến lúc đỉnh điểm không chịu được thêm cô lại cắn môi, đưa tay bấu vào tấm lưng trần tráng kiện của người đàn ông.

"A...ư....ưm..."

Trẻ em bắt đầu học từ a á ớ. Người lớn sợ quên mất bài học đầu tiên, nên thi thoảng rủ bạn cùng giường ôn lại những đơn từ quen thuộc trong bản chữ cái. Chỉ là khi phát ra với âm giọng quyến rũ một cách lạ thường, đó lại là thứ âm thanh thôi thúc tâm sinh lý của con người một cách mãnh liệt.

Cô càng rên, hắn càng không thể tiết chế, cứ thế mà để dị vật to lớn của mình lao vào, vụt ra tại một điểm như con thiêu thân lao vào biển tình.

Ở nơi đó, chất nhựa mật dưới sự va chạm đã bị biến tấu thành một mảng bọt mịn như bọt tuyết, vương vấn lưu lại trên những lá cỏ màu đen mượt mà.

Dưới ánh đèn vàng nhạt huyền ảo, cơ thể cường tráng của người đàn ông vẫn luôn liên tục nhấp nhô trên thân xác nóng bỏng bạn tình.

Hơi thở và nhịp tim của cô gái mỗi lúc một lệch lạc mất đi bình ổn với từng cảm giác sung sướng tràn ngập đầu óc, thao túng cho mọi hành động nhanh, mạnh, dứt khoát của hắn.

"A...ưm...anh à...em...em chịu hết nổi rồi...anh dừng lại được không? Á..."

Hắn mím môi, và dĩ nhiên sẽ không thể dừng lại khi đạn dược đã sắp sửa tung ra khỏi họng súng.

Không riêng gì cô, hơi thở của hắn hiện giờ cũng chẳng còn đều đặn, mồ hồi từ vầng trán hững hờ rơi xuống và đọng lại trên người cô gái, hắn cũng không thể dừng vì đang bận đánh nước rút.

Năm, rồi mười phút sau, khi âm thanh nhạy cảm từ da thịt va đập vào nhau càng nhanh hơn, rồi lập tức dừng lại bất ngờ, và sống lưng của người đàn ông đang thẳng tắp thì đó là lúc tinh hoa từ đầu nấm đang dứt khoát vụt ra khắp vùng da bụng trắng noãn của người phụ nữ.

Trước giây phút cao trào nhất, hắn đã kịp thời rút ra để trút hết tinh mật của mình lên người cô gái.

Lúc đó, cô vẫn đang điều chỉnh lại hô hấp của mình, khiến cơ ngực nhấp nhô cao thấp, lay động cả đôi thỏ ngọc tròn trịa.

Bên dưới, xuân thủy vẫn âm thầm tuôn ra. Khi hắn lui ra, cô bẽn lẽn khép chặt đôi chân thon ngọc của mình lại.

Lúc ấy, cô vẫn đang khép hờ mắt vì mệt, thì hắn đã lấy khăn lau sạch thứ dung dịch trắng mịn trên bụng cô gái của mình.

Sau đó, hắn kéo chăn đắp lên người Mộc Ly Tâm, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi mỏng của cô vợ bảo bối.

Khuôn mặt ngọt ngào ấy, bờ môi mỏng ấy, trìu mến cất lời yêu thương:

"Anh yêu em!"