[Ba từ chối!]
Câu trả lời ấy là sợi dây thả lỏng tâm tình hồi hộp hiện tại của người con gái. Cả Lăng Thanh cũng đang thấp thoáng xuất hiện nụ cười nhẹ trên môi.
Phải chăng bao công sức vất vả, gian truân của hắn đến nay đã được đơm thành trái ngọt rồi không?
Lúc này, Mộc Ly Tâm vẫn chưa dám tin đó là sự thật, nên vừa mừng vừa lo mà hỏi lại:
"Thật...thật không ba?"
[Chẳng lẽ tôi già rồi còn đi đùa giỡn với cô?]
Niềm vui ập tới, khiến cả hai không kìm được cảm xúc mà cứ rối rít hết cả lên.
"Dạ, con cảm ơn ba! Vậy là ba đã chấp nhận anh Thanh rồi phải không ba?"
Nhân lúc thích hợp, cô hỏi ngay thắc mắc của mình, nhưng Mộc Thái lại im lặng hồi lâu, mới nói:
[Muộn rồi, mau ngủ sớm đi! Sáng mai bảo cậu ta mang tiểu Phong về cho ba, ba nhớ thằng bé rồi.]
*Tút tút tút.
Nói xong, Mộc Thái liền tắt máy khiến cả hai người đang mong ngóng thoáng chốc hụt hẫng.
"Ý ba vậy là như nào? Anh hiểu không?"
Lăng Thanh nhún vai kèm động tác lắc đầu.
Tâm tư của ba vợ tương lai làm sao hắn đoán ra cho được, khi mà ông ấy cứ kiểu mai này mốt nọ.
"Thôi được rồi, có gì đâu mà suy nghĩ. Nếu ba chấp nhận anh thì sớm muộn gì cũng thừa nhận thôi mà. Giờ mau đi ngủ sớm, để sáng mai em bận bịu công việc lại mệt vì ngủ không đủ giấc đấy."
Hắn nói, tay thì mang điện thoại của Mộc Ly Tâm cất lên bàn, sau đó lấy điều khiển tắt đèn sáng, bật đèn ngủ, rồi kéo cô gái vẫn đang ngây ngẩn ngồi đó nằm xuống giường.
"Em nghĩ là ba chấp nhận anh ấy rồi ấy! Tại ba ngại nên không nói ra thôi."
"Anh cũng nghĩ vậy!"
Hắn cười, nói xong liền ôm đầu cô gái gối lên bắp tay của mình, rồi kéo chăn đắp kín người cô mới thôi.
Trong khi đó,Mộc Ly Tâm vẫn đang mải mê suy nghĩ:
"Hồi nãy ba kêu anh sáng mai đưa tiểu Phong về, nhưng mà ba không có nhắc tới em. Vậy là chắc chắn ba đã đồng ý cho em ở bên anh."
"Rồi rồi, anh cũng nghĩ vậy đó! Mau ngủ đi bảo bối à!"
Lúc này, Mộc Ly Tâm mới ngước lên nhìn người đàn ông đang ôm mình, nũng nịu cất lời:
"Em chưa có buồn ngủ!"
"Chưa buồn ngủ thì em cứ nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần ra, một chút sẽ chìm vào giấc ngủ ngay."
Lăng Thanh tuyệt nhiên ôn nhu, thế mà "em bé" kia hôm nay lại bướng bỉnh lạ thường. Cô lắc đầu không đồng ý, rồi còn dang tay dang chân gác lên người bên cạnh, khiến Lăng Thanh khẽ chau mày:
"Vợ à, em đừng quậy nữa! Ngủ sớm mới tốt cho sức khỏe chứ!"
"Em thấy khó ngủ quá à! Hay là chúng ta hoạt động gân cốt một chút cho dễ ngủ anh nhỉ?"
Lăng Thanh từ nãy giờ đã nhắm mắt, chuẩn bị cho giấc ngủ yên bình cùng người mình yêu. Cho tới khi nghe xong những gì Mộc Ly Tâm vừa nói thì đôi nhãn quan ấy mới mở ra, tà mị nhìn cô, rồi khẽ hỏi một cách gian tà:
"Em muốn hoạt động gân cốt kiểu nào?"
"Ờ thì... kiểu mà anh muốn ấy."
"Kiểu anh muốn?"
Hắn cau mày tỏ ra khó hiểu, mà thật ra là không hiểu cô đang muốn gì thật nên vẫn đang loading trong đầu.
"Sao anh hoang mang vậy?"
"Anh không hiểu ý em!"
"Trời ạ! Thì ý em là thế này nà!"
Vừa nói xong, Mộc Ly Tâm đã chồm dậy vòng tay qua ôm cổ người đàn ông, khiến hắn giật mình.
Bấy giờ, hai gương mặt thanh tú ấy đang song song nhau, Mộc Ly Tâm vẫn nhìn Lăng Thanh với ánh mắt trìu mến phức tạp. Sau đó, cô từ từ cúi xuống thật gần với gương mặt hoang mang của người đàn ông, cho tới khi hai bờ môi mềm chạm vào nhau thật ngọt ngào.
Nếu là hắn chủ động, sẽ không chỉ dừng lại ở khoảnh khắc môi chạm môi như cô vừa làm.
"Em muốn bù đắp cho anh những thiếu thốn anh chịu trong suốt thời gian qua!"
"Ý em là chuyện đó?"
Mộc Ly Tâm gật đầu chắc nịch, nhưng ngay sau đó cô lại bị người đàn ông áp đảo nằm xuống giường, trong tư thế ôm ấp âu yếm như ban đầu, khiến cô ngỡ ngàng đến ngơ ngác.
"Anh sao vậy?"
"Anh không muốn!"
Hắn đáp dứt khoát, khiến cô càng thêm hiếu kì:
"Sao không muốn? Hay tại anh không yêu em nên mới không muốn gần gũi?"
Thấy cô sắp dỗi, hắn lập tức hôn lên trán cô một cái, rồi mới nói:
"Sao anh có thể không yêu em chứ! Em quên trong người mình còn chưa được khỏe hẳn à? Chuyện đó không phù hợp!"
"Em thấy ổn mà! Bác sĩ dặn không được vận động nặng nhọc thì mình làm nhẹ thôi. Em nghe nói đàn ông mà nhịn lâu quá sẽ chết đấy!"
Lăng Thanh bắt đầu hứng thú với màn khai phá câu chuyện của cô gái, nên cũng bắt đầu buôn chuyện.
"Ai nói với em, đàn ông nhịn lâu sẽ chết?"
"Em tự nghĩ ra. Mà anh biết tại sao chết không?"
Hắn lắc đầu, cô liền nói tiếp:
"Chết vì thèm ấy!"
Nói xong, Mộc Ly Tâm liền che miệng cười giòn giã, khiến Lăng Thanh cũng không kìm được nụ cười bất lực trên môi mình.
"Em học ai mà dạo này ăn nói bá đạo vậy?Vậy mà hồi trước còn chê anh không biết tế nhị."
"Thì em học anh chứ ai! Ở chung miết bị nhiễm rồi!"
Cô nàng vẫn cười, tinh nghịch đáp trả, tới khi đưa hai tay áp lên gò má đối phương thì cô mới trở nên nghiêm túc.
"Nhưng mà em đang nói thật! Em muốn bù đắp cho anh! Theo như em tìm hiểu thì thiếu thốn chuyện ấy quá lâu sẽ không tốt cho tinh thần, dễ stress lắm! Anh thương em như vậy, lúc nào cũng lo nghĩ chu toàn cho em, còn em lại chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của anh. Anh cho em rất nhiều, nhưng nhận lại chẳng có bao nhiêu hết. Em áy náy lắm!"
Mộc Ly Tâm giờ đây không còn ngại ngần nói ra tình cảm của mình cho đối phương được hiểu. Những lời nói ấy hiển nhiên chính là mật ngọt rót vào tai người nghe.
Hạnh phúc của hắn là ở đây, nên đã nhẹ nhàng nắm tay cô gái, ôn nhu cất lời:
"Có em bên cạnh là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi! Anh đâu cần thêm thứ gì khác! Chuyện đó, đúng là cần thiết, nhưng chỉ cần trong lúc sức khỏe của em ổn định, còn bây giờ thì không!"
"Nhưng em đang cần mà!"
Cô nàng đáp nhanh gọn ngay lập tức, khiến người đàn ông đơ ra.
Hôm nay cô ăn nhầm xuân dược? Hay gan trời mà lại bạo dạn thế này đây? Đòi hỏi chuyện đó một cách trắng trợn không chút ngại ngùng, trường hợp này khiến Lăng Thanh không đỡ được.
Hắn bá đạo, nhưng cô vợ của hắn đang từng bước vượt mặt hắn ư?
"Anh có thích được em chủ động không?"
Lúc này, Mộc Ly Tâm lại ngọt ngào cất lên câu hỏi, thậm chí cô còn chớp mắt lia lịa với người đàn ông, thật tình làm hắn thích ứng không kịp.
Sau đó, cô không còn kiên nhẫn chờ đợi đối phương trả lời, đã lập tức hôn lên môi hắn ta một cách nhanh chóng.
Với tình huống này, dĩ nhiên hắn không thể làm lơ, vì mỹ nhân đang muốn gieo rắc mật ngọt, hắn mà từ chối sẽ khiến cô gái buồn lòng.
Chỉ là thực hiện như thế nào để an toàn thì hắn vẫn đang suy nghĩ...