Ngày mới bắt đầu với một buổi sáng thật bình yên, chỉ có cái tiết trời ngày đông se lạnh khiến lồng đường khá vắng vẻ hơn mọi khi.
Lúc đó, có một cô gái nhỏ nhắn đang đứng trước ga tàu điện ngầm, tay cầm tờ báo mới nhất sáng nay.
[Lăng Thanh, Chủ tịch Tập đoàn Lăng thị được trả lại trong sạch sau bốn bị vu khống giết người. Đồng thời bắt được kẻ sát nhân máu lạnh âm thầm đứng sau mọi chuyện.]
[Tuyên án bị cáo Lâm Dân Tiêu với tội danh giết người mức án tử hình. Xử phạt đồng phạm Đào Lâm San với nhiều tội danh như: mua chuộc bằng chứng pháp y, cố tình vu khống người vô tội, âm mưu giết người với mục đích cá nhân, bao che cho tội phạm giết người trong nhiều năm liên tục. Tuyên án phạt ba mươi năm tù.]
Đọc xong những nội dung cần thiết, trên môi cô gái liền xuất hiện nụ cười thanh thản.
Cô ngẩng mặt nhìn lên bầu trời quang đãng trước mắt, như cảm tưởng đến cuộc đời của mình. Có những lúc sẽ tối tăm như ngày đông tuyết phủ trắng xóa, nhưng khi ánh mặt trời bừng dậy, sẽ xua tan mịt mờ phía trước.
Kẻ ác nhân nay đã được trừng trị thích đáng. Cô cũng có thể tiếp tục sống với cái tên A Liên như bao ngày về trước.
Từ nay không còn sợ sệt, không cần phải trốn chạy để đi tìm bình yên!
Cùng lúc này, cánh cổng chính của Trại giam số hai đang rộng mở như hoan nghênh thêm một người tội phạm được trả lại tự do sau bao năm bị giam cầm.
Người đàn ông ấy với gương mặt lạnh lùng như cơn gió rét ngày đông, dứt khoát bước ra khỏi cánh cổng trong trang phục đen toàn tập từ quần tới áo. Hắn ném chiếc ba lô được mang về, vào thùng rác gần đó như vứt đi những thứ tồi tệ, oan ức, bản thân đã chịu đựng suốt bốn năm vừa qua.
Bắt đầu từ hôm nay, Lăng Thanh đã không còn là người đàn ông sốc nổi, tùy hứng như trước.
Hắn đang cảm nhận bầu không khí tự do này một cách hưng phấn nhất, sau cùng mới vẽ lên nụ cười nhạt trên môi. Khi bắt gặp Sở Mục đang đứng chờ sẵn bên ngoài với chiếc siêu xe Lamborghini màu đen quyền lực, hắn đã tiến tới và dành cho người đàn ông ấy một cái ôm mạnh mẽ.
"Cảm ơn chú!"
Rời khỏi người Lăng Thanh, Sở Mục liền vỗ vai anh bạn trẻ ấy vài cái, rồi nói:
"Lời cảm ơn này, có một người xứng đáng được nhận hơn chú!"
Chỉ với một câu nói rất nhẹ nhàng của Sở Mục, đã tác động tới đôi lông mày kiếm của người đàn ông, khiến nó gắt gao cau chặt:
"Ly Tâm, có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Con đi theo chú."
Nói xong, Sở Mục đã quay lưng đi vào xe.
Lăng Thanh cũng chẳng dám chần chừ nửa giây. Đến khi chiếc siêu xe ấy rời đi, hắn mới hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Trong thời gian điều tra lại vụ án năm đó, chú phát hiện Đào Lâm San chính là người đáng nghi ngờ nhất, nên đã cùng Mộc Ly Tâm lập ra kế hoạch dẫn dụ kẻ đứng sau mắc bẫy. Nhưng không hiểu sao, sau khi trở về từ Cục Cảnh sát, con bé đã gặp ai và biết được những gì mà lại tự ý hành động. Chú nhận được thông báo từ đám thuộc hạ, mới biết Ly Tâm hẹn gặp Lâm Dân Tiêu để trao đổi, con bé muốn đích thân lão già đó khai ra chủ mưu phía sau để làm bằng chứng tố giác. Lúc đó, lão ta cũng đã đồng ý, nhưng không ngờ đến phút cuối lại muốn ám sát Ly Tâm, kết quả khiến con bé bị đ.â.m một nhát khá sâu. Hiện giờ vẫn đang theo dõi trong bệnh viện."
Sở Mục không dài dòng, cũng không ngại nói rõ mọi chuyện. Ông vẫn cứ sợ Lăng Thanh sẽ kích động khi nghe xong tin xấu này, nhưng không ngờ lúc bấy giờ hắn vẫn tuyệt nhiên trầm tĩnh một cách lạ thường.
Lúc ông ấy tò mò, quay sang nhìn mới bắt gặp đôi tay hắn đã sớm siết chặt thành quyền tới mức nổi gân vì nóng lòng.
"Tình hình sẽ không có gì nghiêm trọng đúng không?"
Hắn trầm giọng hỏi, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo đong đầy lo âu đã nhìn ra quang cảnh bên ngoài.
"Không nguy hiểm tính mạng, nhưng hôn mê mấy hôm nay rồi vẫn chưa tỉnh. Chú chỉ thăm dò được bấy nhiêu đó thôi, chứ cũng chưa thể vào thăm con bé, vì Mộc Thái ba của Ly Tâm không cho ai đến gần con gái ông ấy hết. Lúc biết vì chuyện của con mà con bé gặp chuyện như vậy, ông ta còn tức giận tới mức mắng chú một trận vì tội xúi giục. Ông ba vợ này của con quả thật rất khó "nuốt", lát nữa tới đó con phải cẩn thận."
Sở Mục vừa lái xe, vừa luyên thuyên đủ thứ chuyện để người đàn ông ấy được nắm rõ đầu đuôi vấn đề. Còn hắn vẫn cứ giữ im lặng suốt quãng đường cho khi tới bệnh viện. Thậm chí là được Sở Mục đưa tới tận cửa phòng bệnh của Mộc Ly Tâm, thì hắn mới lên tiếng:
"Lát nữa có xảy ra chuyện gì thì chú cũng đừng xen vào. Đây là chuyện riêng của gia đình con, con không muốn liên lụy tới chú."
"Lỡ như ông ta nổi điên đánh bể đầu con thì sao?"
"Thì tự con chịu."
Dứt khoát trong mọi lời nói, rồi hắn mới mở cửa phòng bước vào trong.
Sự xuất hiện của Lăng Thanh và Sở Mục, khiến Mộc Thái khá bất ngờ, nhưng rất nhanh ông đã tỏ rõ thái độ:
"Được tự do rồi nhỉ? Thế từ giờ về sau có thể ngông cuồng tiếp tục nữa rồi, nhưng làm ơn tránh xa con gái tôi ra một chút."
Đối với hắn lúc này, những lời lẽ đó chỉ như gió thổi qua tai, căn bản chẳng lay động được hắn, vì mọi sự quan tâm, tập trung đều đã dồn hết tất cả về phía cô gái đang nằm trên giường.
Sắc mặt cô ấy nhợt nhạt có lẽ vì mất nhiều máu, cả người cũng gầy đi trông thấy. Hắn xót, xót tới đau lòng, những bước chân mang theo nỗi niềm nặng nề tới bên cạnh người mình yêu.
Hắn đưa bàn tay muốn chạm vào gò má cô gái, nhưng lập tức bị Mộc Thái gạt ra. Ông tức giận nhìn hắn, đanh thép cất lời:
"Cậu không có tư cách chạm vào con gái tôi. Cút đi, lập tức cút ra khỏi đây ngay."
"Lão Mộc à, dù sao thì tụi nhỏ nó vẫn còn yêu thương nhau, nên mới vì đối phương mà hy sinh một chút, thiệt thòi là tự bọn nhỏ cam tâm tình nguyện chấp nhận, ông đối xử với Lăng Thanh thế này, nếu để Ly Tâm biết được sẽ không vui đâu."
"Thiệt thòi là tự bọn nhỏ chấp nhận? Hay cho hai từ "bọn nhỏ", một người ngoài như ông thì biết gì mà nói hả? Từ lúc con gái tôi yêu nó, nó có cho con gái tôi hạnh phúc chưa? Hay bao nhiêu tổn thương, khổ sỡ đều trút hết lên đầu con bé. Bây giờ, lại tiếp tục một kẻ khốn nạn như nó mà hôn mê bất tỉnh nằm đây. Thử hỏi suốt mấy năm qua ai mới là người thiệt thòi nhất?"
"Ông..."
"Chú à! Đừng nói nữa."
Sau khi ngăn cản Sở Mục tiếp lời, Lăng Thanh mới giương đôi mắt đong đầy tội lỗi của mình lên nhìn Mộc Thái, rồi nói:
"Bác nói không sai. Tất cả thiệt thòi, đau khổ là con gieo cho cô ấy, là con nợ cô ấy. Nên con muốn dùng cả đời này để được bù đắp, trả hết những món nợ yêu thương, nợ ân tình, nợ tất cả mọi thứ, trả hết cho cô ấy bằng cả tấm lòng của mình."
"Hưh, chưa bao giờ tôi nghe thấy tiếng chó nào lại sủa khó nghe thế này. Thôi thôi, mau cút đi dùm. Để con gái tôi được yên, xin các người đấy."
Mộc Thái không tiếc lời khó nghe, ông vừa nói vừa xua đuổi Lăng Thanh và Sở Mục ra ngoài, cả hai người họ cũng không hề chống cự. Chỉ là lúc, Mộc Thái sắp đóng cửa phòng, Lăng Thanh đã quỳ xuống ngay trước mặt ông ấy, khiến tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng đó đều ngỡ ngàng.
"Xin bác cho con được chăm sóc em ấy!"
Thấy hắn quỳ, Mộc Thái vẫn tuyệt nhiên giữ vững thái độ tuyệt tình, không nói không rằng, chỉ nhanh chóng đóng sầm cửa lại như chưa từng nhìn thấy điều gì.