Ngày thứ hai trở về, Mộc Ly Tâm đã bắt tay vào việc chọn nơi thành lập công ty riêng của mình.
Cô đảm đương tất cả mọi chuyện chỉ một mình, dù bận bịu nhưng cứ những lúc lặng người không làm gì thì lại nhớ tới người đàn ông năm nào.
Thật ra sau khi nghe xong những chuyện liên quan tới hắn, lòng dạ cô không ngừng nghĩ đến câu hỏi: Hiện giờ hắn sống ở đâu, sức khỏe thế nào? Tại sao suốt bốn năm qua, đối với mọi người hắn cứ như chưa từng tồn tại?
Lúc này, cô đang lái xe trở về nhà thì tình cờ đi ngang con đường dẫn đến căn villa nằm gần bờ biển của người đàn ông ấy, nên lại ngẫm nghĩ thêm một lúc, cô quyết định cho xe quay lại rồi rẽ vào con đường ấy.
Tuy cô chỉ mới đến đó một lần, nhưng vẫn nhớ rất rõ đoạn đường đến căn nhà ấy. Mộc Ly Tâm đã mất 20 phút để đến trước cổng căn villa đồ sộ ngày nào.
Từ ngoài cổng nhìn vào, nơi đó vẫn hào nhoáng, nguy nga chưa hề thay đổi. Đèn vẫn thắp sáng từ bên ngoài vào tới bên trong.
Đắn đo một hồi, Mộc Ly Tâm mới quyết định xuống xe. Trong khi cô vẫn đang bối rối không biết phải làm sao để vào trong, thì lúc này có một nữ giúp việc chạy ra mở cổng, cúi đầu cung kính chào hỏi:
"Chào tiểu thư!"
"Chào dì! Dì cho tôi hỏi Lăng Thanh có ở đây không?"
Nghe xong câu hỏi của Mộc Ly Tâm, dì giúp việc liền nhìn cô với ánh mắt nể nang hơn hẳn, rồi khẽ hỏi:
"Xin hỏi tiểu thư có phải tên Mộc Ly Tâm?"
"Dạ phải! Có chuyện gì sao dì?"
Mộc Ly Tâm xác nhận xong, người phụ nữ đối diện liền nép người sang một bên để nhường đường, rồi cung kính tiếp lời:
"Mời Thiếu phu nhân vào trong."
Ba từ "Thiếu phu nhân" của dì ấy, khiến Mộc Ly Tâm sững người vì quá đỗi bất ngờ, tuy đã được mời vào nhưng vẫn nán lại, để cười cười rồi hỏi:
"Sao tự dưng dì lại gọi tôi là Thiếu phu nhân chứ?"
"Vì đây là căn dặn của Thiếu gia! Mời người vào!"
Dì giúp việc vẫn cúi đầu chờ đợi Mộc Ly Tâm đặt chân qua cánh cổng lớn. Thấy vậy, cô mới tạm gác chuyện xưng hô kỳ quặc kia để bước vào trong.
Lúc này, dì ấy đi ở phía sau Mộc Ly Tâm, lại nhẹ nhàng lên tiếng:
"Không biết Thiếu phu nhân đã dùng bữa tối chưa? Để tôi chuẩn bị thức ăn cho người!"
Bấy giờ, Mộc Ly Tâm đã dừng bước, rồi quay lại nhìn người phụ nữ ấy. Cô không muốn vòng vo thêm, nên hỏi thẳng:
"Tôi muốn biết Lăng Thanh có ở đây hay không thôi? Còn nữa, dì đừng gọi tôi là Thiếu phu nhân, vì tôi không phải vợ của anh ấy!"
"Nhưng lần cuối cùng tới đây, Thiếu gia đã căn dặn rất kĩ càng, nên tôi không dám làm trái."
"Lần cuối cùng sao? Vậy anh ấy dặn dì những gì?"
"Dạ, Thiếu gia dặn nếu có cô gái nào tên Mộc Ly Tâm tới tìm, thì tôi phải gọi là Thiếu phu nhân, và đáp ứng mọi yêu cầu của cô ấy. Nay Thiếu phu nhân đã về, tôi buộc phải chấp hành mệnh lệnh. Xin Thiếu phu nhân đừng làm khó tôi."
Mộc Ly Tâm nhíu chặt mày, cô càng ngày càng mất kiên nhẫn, nên lại nhanh chóng hỏi:
"Vậy bây giờ anh ấy đâu rồi?"
"Đã bốn năm rồi Thiếu gia không còn lui tới nơi này nữa."
"Bốn năm? Thế dì có liên lạc với anh ấy không?"
"Thưa, không! Tôi nhớ lần cuối cùng tới đây, sức khỏe của Thiếu gia có vẻ không tốt lắm. Ngài ấy đến ở lại một đêm, trước lúc đi đã giao cho tôi một tấm thẻ tín dụng bảo là tiền lương của tôi. Sau đó, căn dặn thêm vài điều tôi vừa nói trước đó, rồi ra về. Tới nay cũng bốn năm rồi chưa quay lại."
Nghe xong mọi thứ, Mộc Ly Tâm càng nhíu chặt mày. Cô hướng mắt nhìn vào căn nhà ấy, trong lòng phức tạp vô cùng.
Hắn đã đi đâu chứ? Bốn năm không trở lại đây, lẽ nào đã tìm nơi khác sinh sống?
Trầm mặc một hồi, Mộc Ly Tâm mới khẽ hỏi:
"Tôi có thể vào trong không?"
"Dĩ nhiên là được. Tất cả cửa các phòng đều không có khóa, Thiếu phu nhân muốn đến phòng nào cũng được."
"Vậy phòng riêng của anh ấy thì sao?"
"Phòng đó cũng không khóa."
Nghĩ thêm vài giây, Mộc Ly Tâm mới nói:
"Tôi tới đó một chút!"
"Dạ, Thiếu phu nhân cứ tự nhiên, vì đây là nhà của cô mà, sao phải khách sáo chứ!"
Cô hơi cười, sau đó xoay lưng chậm rãi tiến vào nhà. Mọi thứ nơi đây quả nhiên chưa hề thay đổi bất cứ điều gì.
Lúc đi ngang hồ bơi, trong đầu cô lại chợt xuất hiện đoạn ký ức hai người từng âu yếm, chơi đùa trong làn nước xanh mát ấy. Giờ vẫn vậy, chỉ là mặt hồ không còn gợn sóng.
Khi đặt chân vào không gian trong nhà, cảm xúc của Mộc Ly Tâm chẳng còn bình ổn như ban đầu. Vì mỗi một nơi tại đây, khi gặp lại cô đều nhớ tới hình ảnh giữa mình và người đàn ông ấy từng một thời có nhau.
Từ phòng khách, tới phòng bếp, đâu đâu cũng lưu lại kỉ niệm tình cảm của cả hai.
Nhìn một chút, lòng cô lại dao động, nên đã bước lên lầu. Cô tới căn phòng từng gần gũi, quen thuộc với mình, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa đẩy vào.
Bước chân do dự tiến từng bước vào trong. Quả nhiên như lời người làm nói, hắn không có ở đây. Nhưng trong đầu cô bây giờ lại là hàng loạt hình ảnh cũ trong quá khứ chợt ùa về, khiến đôi mắt thanh cao bỗng chốc đỏ hoe.
Giường ngủ, nơi lưu lại biết bao dấu ấn tình ái. Ban công, nơi họ đã từng ôm ấp nhau để tỏ bày tâm tư.
Phòng tắm sang trọng, khi Mộc Ly Tâm bước vào chốn này, cô đã không còn kìm được giọt lệ trong hốc mắt.
Cô không biết tại sao lại khóc. Chắc có lẽ là vì cảm xúc nhung nhớ, tiếc nuối, luyến lưu bấy lâu chợt ùa tới cùng lúc.
Cô nhớ chiếc sofa tình yêu, nơi người đàn ông ấy từng nói dối trêu chọc cô, và cũng là nơi để lại thật nhiều cảm xúc khó phai.
Lững thững hồi tưởng lại một chút, Mộc Ly Tâm lẳng lặng trở về chiếc giường ngủ với drap giường phẳng phiu. Cô ngồi lên nệm, tình cờ lại nhìn thấy vài bức ảnh được cất trong hộc tủ không được đóng kín bên cạnh giường.
Vì hiếu kì, nên Mộc Ly Tâm đã lấy số ảnh ấy ra xem mới biết còn có một lá thư được đặt phía dưới.
Cô không vội đọc nội dung của mảnh giấy, vì đã bị những hình ảnh đang đập vào mắt làm cho sững sờ.
Đó chính là một loạt ảnh giữa cô và Bắc Đình Nhan. Cô biết rõ bản thân mình chưa từng đi vượt giới hạn với người đàn ông đó, nhưng số ảnh trên lại được chụp với góc máy ẩn nên tạo ra những hình ảnh rất gần gũi giữa hai người.
Số ảnh này là hắn cố tình giữ lại ở đây, vì đoán được sẽ có một ngày cô trở lại, hay tất cả chỉ là trùng hợp?
Sau cú kinh ngạc từ loạt ảnh, Mộc Ly Tâm mới nhìn sang mảnh giấy còn lại trong hộc tủ. Không hiểu sao khi đối mặt với thứ vô tri vô giác ấy, cô lại sợ...
Sợ biết được một sự thật nào đó... Hay sợ thứ ấy lại khiến bản thân mình tổn thương, nên cứ do dự mãi chẳng chịu cầm lên...