Yêu Trong Niềm Đau

Chương 9




Tôi cố nuốt xuống để đáp lại anh nhưng mãi vẫn không nuốt trôi được, nước mắt nước mũi chảy ra tèm nhem. Chưa bao giờ tôi ăn cháo mà bị mắc nghẹn như lúc này. Hải Nam đưa cho tôi ly nước nói:

“Phần cháo này em ăn có đủ không để anh nói cô Hương nấu thêm mang lên đây cho em ăn?”

“Con đừng có hiểu lầm vợ của con như vậy. Ba ăn còn dư con bé tiếc ăn giúp ba đó.”

Bị bắt tại trận ăn cháo của ba chồng, mặc dù được ba chồng nói đỡ lời nhưng tôi chắc chắn một điều anh không bao giờ bỏ qua cho tôi chuyện này. Nuốt xong miếng cháo xuống cũng không dám chối tội mà đáp lại anh:

“Dạ thôi em ăn no rồi anh không cần nói cô Hương nấu thêm đâu ạ.”

Anh vẫn tỏ vẻ là người chồng rất mực cưng chiều vợ, bên cạnh ánh mắt anh nhìn tôi như chứa đựng cả bầu trời yêu thương trong đó là vẻ mặt của anh nén giận đến mức đỏ bừng. Anh vẫn cố nhẹ nhàng nói với tôi giọng đầy quan tâm:

“Em ăn no rồi thì bưng đồ xuống bếp cho cô Hương rửa rồi về phòng chúng ta nghỉ ngơi trước đi, anh ngồi nói chuyện với ba một lát rồi lát anh về phòng sau.”

“Dạ vâng.”

Tôi tưởng tượng nếu tôi còn trong tầm mắt của Hải Nam sẽ khiến anh không kìm nén được cơn tức giận của mình mà ra tay với tôi ngay trước mặt ba chồng cũng nên. Tôi nhanh chóng mang tô xuống dưới tầng một, đang ngơ ngác nhìn xem phòng bếp ở đâu thì nghe giọng cô Hương nói vọng ra từ trong căn phòng ngăn với phòng khách bởi bức tường bằng kính:

“Con cứ để trên đấy lát cô lên mang xuống rửa sau.”

“Dạ con mang xuống tiện con tham quan phòng bếp nhà mình luôn ạ.”

Căn bếp của nhà đại gia có khác, các vật dụng được sử dụng trong bếp đều sặc mùi tiền. Tôi đang tò mò khám phá công dụng của chiếc tủ lạnh to gần bằng phòng trọ của mẹ con tôi thì nghe cô Hương vừa dọn rửa bếp vừa hỏi:

“Ông chủ ăn được nhiều không con?”

“Dạ ba chỉ ăn được một phần ba tô cháo thôi, chỗ còn lại con ăn hết giúp ba cô ạ.”

“Hôm nay có con dâu về nhà ông chủ mới ăn được nhiều như vậy đấy. Mọi hôm cậu chủ dỗ mãi ông chủ cũng chỉ ăn được vài muỗng cháo thôi. Ngoài ra không ai cho ông chủ ăn được hết, trưa nay cậu chủ không có nhà hai vợ chồng cô dỗ mãi ông chủ chỉ ăn đúng hai muỗng yến chưng. Vậy nên hai vợ chồng cô lo sốt vó từ trưa tới giờ. Chỉ sợ ông chủ xảy ra chuyện gì.”

Tôi tò mò hỏi cô Hương:

“Thế sao ba ăn ít mà cô mang nhiều lên cho ba như vậy ạ?”

“Thường ngày cô vẫn lấy nhiều như vậy để cậu chủ vừa dụ dỗ dành ông chủ ăn vừa ăn cùng ông chủ cho ông chủ có động lực.”

“Ba con bị bệnh lâu chưa ạ?”

“Cậu chủ không nói gì cho con biết về bệnh tình của ông chủ à?”

“Anh Nam chỉ nói ba ốm nặng bảo con về đây cho ba vui rồi chuyện cưới xin tính sau thôi, anh ấy không nói rõ cho con biết.”

Cô Hương thở dài kể lại:

“Trước đây ông chủ khỏe mạnh vẫn đi làm bình thường, cách đây khoảng hơn một tháng nhà ông chủ bị trộm đột nhập lấy đi hai chiếc vòng ngọc. Ban đầu ông chủ chỉ tỏ vẻ buồn chán, dần dần ông sinh bệnh không thể đi làm. Khoảng nửa tháng nay ông bệnh nặng tới mức không đi lại được. Ông chủ nói không sống được lâu nữa nên luôn miệng hối thúc cậu chủ lấy vợ sinh con, ông muốn nhìn thấy mặt vợ con của cậu chủ trước khi nhắm mắt. Hối mãi cuối cùng hôm nay cậu chủ cũng mang vợ về nhà.”

Có lẽ hai chiếc vòng ngọc là vật rất quan trọng với ba chồng tôi nên khi bị mất ông mới sinh bệnh như thế. Chỉ có điều nhà Hải Nam kiên cố như vậy, lại còn có bảo vệ trực ngoài cổng mà bị trộm đột nhập thì tên trộm này cũng quá cao thủ. Tôi tò mò hỏi tiếp:

“Thế nhà mình không gắn camera an ninh hay sao mà không bắt được trộm ạ?”

Cô Hương chỉ tay lên tường và trần nhà nói:

“Nhà này cậu chủ gắn nhiều camera lắm, hầu như phòng nào cũng có gắn camera an ninh nhưng lúc đột nhập vào nhà tên trộm này bịt kín mít mặt mũi, đến công an xem video cũng không thể truy ra kẻ đó là ai nên đành thôi.”



“Sao anh Nam không đưa ba con đi bệnh viện chữa trị mà để ba nằm ở nhà ốm yếu như vậy cô nhỉ?”

“Ông chủ là chủ nhân của một bệnh viện tư nhân rất lớn, cậu chủ cũng từng mang ông chủ tới bệnh viện nhưng ông không chịu nằm viện điều trị. Hơn nữa bác sĩ cũng nói bệnh của ông chủ là tâm bệnh, chỉ cần ông chủ thoải mái tinh thần và ăn uống đầy đủ là khỏe mạnh trở lại thôi.”

Nhắc tới ăn uống tôi nhớ tới lời ba chồng nói với tôi hồi nãy, tôi kể lại với cô Hương:

“Hồi nãy ba có nói với con ba không thích ăn cháo, hôm sau cô nấu đổi món cho ba đi ạ.”

Cô Hương nở nụ cười gượng nói với tôi:

“Trước đây nhà ông chủ có hai người làm, cô chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà cửa, một cô khác chịu trách nhiệm đi chợ, bếp núc. Mấy hôm vừa mất trộm ông chủ buồn không chịu ăn, cậu chủ đổ lỗi do đầu bếp nấu dở nên đuổi cô ấy đi từ đó cô kiêm luôn việc nấu ăn. Mà cô thì không có khiếu trong việc này nên nấu không ngon, cậu chủ bảo ông chủ ăn cơm khó nuốt nên nấu cháo cho ông chủ ăn. Ông chủ không nói, cậu chủ cũng không nói với cô về chuyện này, bây giờ con nói cô mới biết.”

Mẹ tôi là người nấu ăn rất ngon, tôi học mẹ nấu được rất nhiều món. Nghe cô Hương nói không có khiếu nấu ăn tôi nói với cô:

“Hôm sau con phụ cô nấu ăn nhé. Con biết nấu vài món tủ rất ngon ạ.”

“Không được đâu. Cậu chủ biết sẽ mắng cô đó.”

“Cô không nói, con không nói anh ấy sẽ không biết đâu ạ.”

Sau một hồi thuyết phục cuối cùng cô Hương cũng gật đầu đồng ý:

“Đây là bí mật của hai cô cháu mình nhé. Con vừa nấu vừa truyền lại bí kíp cho cô để lần sau cô tự nấu, chứ để con nấu cậu chủ mà bắt được lại đuổi việc cô luôn đấy.”

“Dạ vâng. Mà cô nói chỉ có anh Nam mới cho ba ăn được vậy những hôm anh ấy đi làm xa thì làm sao ạ?”

“Trước đây cậu chủ thường xuyên đi công tác xa nhưng từ ngày ông chủ bệnh nặng cậu chủ không đi công tác xa bao giờ. Sáng cậu chủ cho ông chủ ăn xong rồi đi làm, trưa cậu ấy về ăn trưa cùng ông chủ, tối cậu chủ cũng không ra khỏi nhà. Chỉ có hôm nay cậu chủ đi làm không về buổi trưa thôi.”

Ba bệnh tật ở nhà không chịu ăn uống hèn gì mà mới 4 giờ chưa hết giờ làm Hải Nam đã bảo tôi đi theo anh về rồi. Nhớ tới Hải Nam vẫn chưa ăn tôi nói:

“Phần ăn hồi nãy mang lên cho ba là con ăn, để con chuẩn bị cái khác cho anh Nam nhé cô.”

“Ngày đầu tiên con về đây con cứ về phòng nghỉ ngơi đi, việc này để cô làm.”

Tôi không biết phòng của Hải Nam là phòng nào, tôi cũng không muốn hỏi cô Hương vì tôi sợ tự ý vào phòng sẽ làm phật ý Hải Nam, chuyện vừa nãy bị anh bắt gặp ăn đồ ăn của ba chồng tôi còn chưa biết anh xử tôi thế nào nên tôi nói:

“Tiện thể con trổ tài nấu ăn cho cô xem ạ.”

Tôi đang nấu ăn thì Hải Nam bất ngờ ôm eo tôi từ phía sau rồi hôn nhẹ lên gáy tôi mặc cho cô Hương đang đứng nấu ăn gần đó:

“Sao em không về phòng nghỉ ngơi mà giành phần cô Hương nấu ăn?”

Nụ hôn của Hải Nam khiến tôi run lên lập cập, nó chẳng khác nào tôi vừa bị thiên tào gọi tên, tôi run rẩy đáp:

“Em ở đây đợi anh.”

“Em về phòng trước đi.”

“Dạ vâng.”

Tôi biết ý cho đồ ăn ra đĩa bưng lại bàn ăn rồi đi lại trước cửa thang máy ngoài phòng khách đợi Hải Nam. Lúc anh ăn xong thấy tôi đứng đợi anh nắm lấy tay tôi:

“Mình về phòng thôi.”

Tôi biết ẩn sau lời nói ngọt ngào này của anh sẽ là cơn cuồng phong bão táp mà sắp tới anh sẽ chuốc vào tôi. Bước vào thang máy tôi không dám đứng trước hoặc ngang hàng với anh mà đứng sau lưng anh. Nhìn hai bàn tay của anh đang siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy tay là tôi đủ biết anh đang kìm nén cơn tức giận tới mức nào.



Anh dẫn tôi vào một căn phòng nằm ở tầng 3, vừa vào phòng anh liền trưng bộ mặt khó ưa chất vấn tôi:

“Bảo cô về phòng trước sao cô không chịu về, đứng đấy để nghe lén à?”

“Em không biết phòng của anh là phòng nào với lại em không dám tự ý vào phòng anh một mình nên em không hỏi anh mà đợi anh lên luôn.”

Tôi vừa dứt lời thì Hải Nam bỗng cười lớn khiến tôi sợ tới mức cả người tôi bỗng nhiên lạnh toát. Một lúc sau anh ngừng cười áp sát gương mặt căm phẫn tột độ của anh vào mặt tôi:

“Cô không biết phòng của tôi? Cô không dám tự ý vào phòng tôi á?”

Mặc dù rất sợ biểu hiện của Hải Nam lúc này nhưng tôi vẫn đáp lại lời anh:

“Vâng, em sợ anh bị mất đồ lại nghi ngờ em.”

“Cô không cần giả ngây giả ngô với tôi nữa.”

“Em nói thật.”

Anh đưa tay lên nắm lấy cằm của tôi ép tôi nhìn thẳng vào mắt của anh gằn giọng:

“Tôi nói cô làm vợ tôi đến khi ba tôi mất nên cô muốn ba tôi ch.ết sớm lắm phải không? Tôi đã cảnh cáo cô trước khi tôi đưa cô về nhà tôi là nếu có ý định hại ba tôi thì đừng trách tôi không phải con người rồi cơ mà, mới đó mà cô đã quên nhanh vậy sao?”

Nói đến đây anh siết chặt cằm của tôi khiến tôi đau đến mức chảy nước mắt, giọng nói của anh rít qua kẽ răng:

“Cô không tin lời của tôi nói nên vẫn có ý định hãm hại ba tôi phải không?”

Tôi tưởng tượng nếu để im cho Hải Nam bóp cằm tôi thêm một lúc nữa thì cơ hàm của tôi cũng sẽ bị liệt. Tôi đẩy mạnh anh ra rồi mất bình tĩnh lớn tiếng với anh, thậm chí tôi chẳng cần quan tâm tới chuyện hiện tại tôi đang là vợ của anh mà xưng tôi với anh nữa:

“Ba anh tuy yếu nhưng vẫn nói năng lưu loát, tôi hại ba anh hay không anh chỉ cần hỏi ba của anh một tiếng là ra. Anh đừng nghĩ bỏ ra một t.ỷ là muốn nói gì tôi thì nói, muốn đụng tay đụng chân gì với tôi thì đụng. Tôi nói cho anh biết, nếu không phải vì mẹ tôi bị tai nạn giao thông phải đền cho anh số tiền đó thì cho dù có nghèo đến mức chết đói tôi cũng không thèm nhận lời làm vợ của anh đâu.”

Nghe tôi nói Hải Nam tức giận tới mức hai mắt của anh nhìn tôi long sòng sọc như muốn phát nổ, lồng ngực của anh phập phồng lên xuống, gân xanh nổi đầy trán của anh giật liên hồi, hai tay của anh gồng lên như muốn đánh người, tôi sợ quá không dám nhìn anh nữa mà khép chặt hai hàng mi lại. Nhìn anh lúc này tôi liên tưởng tới hình ảnh lần trước tôi suýt nữa bị tên xăm trổ em trai vợ sau của ba tôi hãm hại, nếu Hải Nam cũng có tính vũ phu với tôi thì tôi cũng chẳng biết chạy đi đâu, chẳng biết bấu víu vào ai để cầu cứu cả. Thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy bị tác động vật lý lên người mà nghe tiếng xả nước trong phòng tắm, có lẽ chỉ có cách xả nước mới giúp anh hạ cơn lửa giận với tôi lúc này.

Bây giờ tôi mới có cơ hội để ý xem xét nơi tôi sẽ ngủ trong những ngày xa mẹ sắp tới. Căn phòng rất rộng được bài trí rất đơn giản gồm một một chiếc giường lớn và một chiếc ghế sô pha dài đặt ngay gần cửa sổ, có lẽ đó là nơi anh thường ngồi đọc sách thư giãn vì tôi thấy có đặt kệ sách và chiếc bàn nhỏ ngay cạnh đó. Các vật dụng trong phòng chủ yếu là màu sáng tạo cảm giác vô cùng sang trọng. Điểm nhấn của căn phòng là tấm hình trắng đen chụp Hải Nam nude nửa người trên, từ cách tạo dáng đến biểu hiện nét mặt trông anh giống người mẫu chuyên nghiệp thực thụ.

Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha lấy điện thoại ra gọi nói chuyện với mẹ để mẹ yên tâm. Sau đó tôi nhắn tin cho Ngọc Trân và anh Trung dặn với hai người họ nếu ai có hỏi thăm thì bảo tôi chuyển chỗ làm xuống Thủ Đức. Ngọc Trân tò mò đòi tôi chụp hình review nhà chồng cho cậu xem. Mặc dù đang buồn đến não lòng tôi vẫn mở cửa sổ chụp vài tấm hình bên ngoài biệt thự gửi cho cậu. Xem mấy tấm hình tôi gửi Ngọc Trân nhắn lại:

“Sao tớ có cảm giác khu vườn nhà giám đốc giống như khu vườn trong chuyện cổ tích vậy nhỉ?”

“Nếu như đứng ngoài đường chụp vào bên trong biệt thự còn đẹp gấp vạn lần nữa đó.”

“Cậu chụp cho tớ xem phòng ngủ của nhà giới siêu giàu xem như thế nào đi?”

Tôi nhanh chóng chụp thêm vài tấm hình review phòng ngủ cho Ngọc Trân. Cậu nhắn lại:

“Bye cậu nhé, chồng của cậu tắm xong rồi, chuẩn bị động phòng đi.”

Tôi nhìn vào mấy tấm hình chụp phòng ngủ vừa gửi cho Ngọc Trân thì thấy có tấm Hải Nam vừa bước ra từ trong phòng tắm, trên người anh chỉ mặc một chiếc quần thể thao để lộ cơ bụng sáu múi và vòm ngực rộng lớn. Nghĩ tới lời Ngọc Trân vừa nói rằng mình sắp phải động phòng với người đàn ông xa lạ này cả người tôi chợt run lên, mồ hôi túa ra khắp người. Mặc dù không muốn nhưng tôi phải chấp nhận sự thật đến giờ tôi phải trao thân cho tên chồng hờ này rồi, tôi vừa hồi hộp vừa sợ hãi nên ngồi im thin thít không dám thở mạnh để chờ đợi Hải Nam hành động.

Tôi cứ tưởng anh sẽ lao vào tôi như con thú vồ mồi cướp đi lần đầu của tôi, nói trần trụi như hai người em vợ sau của ba tôi thì bất kì thằng đàn ông nào nhìn thấy tôi cũng sẽ nổi hứng, cũng muốn thịt. Không ngờ anh ném vào người tôi một chiếc gối và một chiếc chăn kèm theo lời nói so với băng tuyết còn lạnh hơn:

“Từ hôm nay cô ngủ trên ghế, sáng dậy thì cất dọn đồ để qua bên giường cho gọn gàng.”

Lời nói và hành động của Hải Nam khiến tôi chợt nhận ra không chỉ tôi mà cả Ngọc Trân bạn thân nhất của tôi đều mang chứng bệnh hoang tưởng. Kể cả lời nói của hai tên em vợ sau của ba tôi rằng thằng nào thấy tôi cũng muốn làm chuyện đó đều sai, ít nhất là sai với tên chồng hờ của tôi. Anh lấy vợ chẳng qua chỉ vì chiều theo ý nguyện của ba anh, tôi trong con mắt của anh cũng chỉ xem như rác rưởi, đến ngủ chung giường anh cũng không cho huống hồ gì là quan hệ với tôi.