Người đàn ông trung niên đi tới bắt tay với bà Trang:
“Em chào chị. Chị với các cháu chờ em có lâu không?”
“Tụi chị cũng mới tới.”
Vinh đứng dậy khom người bắt tay với người đàn ông này:
“Con chào chú.”
Vinh quay sang nhìn tôi gượng cười:
“Giới thiệu với em đây là chú Sang, em kết nghĩa với mẹ của anh, đồng thời là sếp lớn của anh.”
Tôi khom người chào ông Sang:
“Cháu chào chú. Cháu tên Minh Châu ạ.”
“Ừ chào cháu.”
Vì là bàn tròn nên người đàn ông ngồi xuống giữa tôi và bà Trang, bà Trang nhìn người đàn ông này sau đó nét mặt bà thể hiện rõ sự ngạc nhiên tột độ sau đó bà ghé sát ông Sang nói nói thầm gì đó với ông. Tôi nghe ông Sang đáp lại:
“Chị đừng nói vậy, người khác nghe được đánh giá em là người không ra gì đấy. Nhất là trong thời đại bùng nổ mạng xã hội hiện nay chỉ sau vài giây là cả nước biết đến em đó.”
“Em không tin lát nữa em hỏi thằng Vinh xem.”
Ông Sang không nói với bà Trang nữa mà nhìn Vinh và tôi nét mặt ông lập tức chuyển biến, giọng ông phát ra thể hiện rõ sự lo lắng:
“Thế Vinh với bạn gái vừa xảy ra chuyện gì mà hai đứa lại đánh nhau như vậy? Mà chú nói Vinh nghe, mình là đàn ông, lại là người có tri thức. Cho dù có thế nào cũng không được đụng tay đụng chân với bạn gái của mình. Có chuyện gì hai đứa nói chuyện thẳng thắn với nhau, nếu hai đứa không nói chuyện được với nhau thì nhờ người lớn can dự, không nên cư xử bạo lực với nhau như thế.”
Nghe ông Sang nói bà Trang lấy tay che miệng cười còn tôi và Vinh bất giác đưa mắt nhìn nhau sau đó cả hai nở nụ cười méo xệch. Mặt tôi thì in dấu năm ngón tay, còn mặt Vinh thì bị Hải Nam đấm cho sưng tấy, người ngoài không biết nhìn vào nghĩ là chúng tôi đánh nhau cũng chẳng có gì lạ. Chỉ có điều nhìn mặt của Vinh người ta sẽ nghĩ tôi xuống tay quá nặng tay với anh.
Tôi đang không biết giải thích với ông Sang thế nào thì Vinh lên tiếng giải vây cho tôi.
“Dạ không phải tụi con đánh nhau đâu ạ.”
“Thế ai đánh tụi con vậy?”
Bà Trang lên tiếng:
“Chỉ là hiểu lầm thôi em ạ. Không vấn đề gì nữa đâu.”
“Nếu chị và các cháu bị ai làm khó dễ chị cứ nói với em một tiếng, em đảm bảo sẽ lấy lại công bằng cho chị với các cháu ngay và luôn. Không để các cháu lên Sài Gòn mà chịu thiệt thế này được.”
“Chị biết rồi nhưng trong chuyện này không ai làm khó dễ tụi nhỏ cả.”
Lúc này người đàn ông mới nhìn tôi chuyển chủ đề:
“Vinh có bạn gái xinh như vậy hèn gì lúc trước chú gạ làm con rể của chú mãi mà không chịu.”
“Dạ không phải. Cô ấy là bạn thôi ạ.”
“Thì chú cũng biết hiện tại Minh Châu chỉ là bạn gái của con. Khi nào hai đứa cưới phải báo trước để chú sắp xếp thời gian đi họ đó.”
“Thằng Vinh mà cưới vợ em không đi họ thì ai đi cho nó?”
“Vậy nên em mới bảo báo trước cho em để em sắp xếp thời gian.”
Vinh đáp:
“Dạ vâng. Khi nào con cưới nhất định phải thông báo cho chú trước một tháng để chú sắp xếp lịch.”
“Vậy thì tốt quá. Thế con chọn được xe chưa?”
“Dạ chưa, hồi nãy con đang chọn thì xảy ra sự cố nên con chán không muốn chọn nữa ạ.”
“Con từ Cần Thơ lên đây mua xe, giờ lại bảo không chọn nữa. Chú thấy Land Rover vừa ra mẫu mới rất đẹp, hay lát chú dẫn con qua xem mẫu đó, nếu con thích chú mua tặng con.”
Đúng là chú của người ta không bao giờ làm tôi thất vọng. Lúc này tôi ước mẹ tôi có ông em kết nghĩa chất lượng như ông Sang để tôi được tặng quà. Dòng xe Land Rover là dòng xe sang, giá của nó không hề rẻ thậm chí có thể lên vài chục tỷ. Vậy mà ông nói tặng Vinh dễ dàng như là tặng món quà vài chục, vài trăm nghìn.
Bà Trang nghe vậy liền lắc đầu, xua tay:
“Em cho cháu nhiều thứ quá rồi chị không nhận nữa đâu.”
“Em cho thằng Vinh chứ có cho chị đâu mà chị không nhận.”
Bà Trang thở dài:
“Vậy thì tùy hai chú cháu nhà em. Chị không can dự. Nhưng mua chiếc nào rẻ thôi vì dù sao xe cũng chỉ là phương tiện để đi, không cần phải bỏ ra số tiền lớn để mua.”
“Em biết rồi, chị yên tâm. Chiếc xe em vừa nói có giá vài trăm triệu thôi.”
Nghe ông Sang nói Vinh chợt cười tươi nhưng vì cười mà má anh bị kéo căng, vết thương trên má khiến anh đau tới chảy nước mắt. Còn tôi càng có ấn tượng mạnh với em kết nghĩa của bà Trang vì sự quan tâm của ông với Vinh và bà Trang.
Ăn xong ông Sang gọi nhân viên lên phục vụ. Tôi muốn cảm ơn cứu mạng của mẹ con bà Trang nên nói:
“Để cháu tính cho ạ.”
Ông Sang nhìn tôi khẽ cười:
“Chú coi thằng Vinh như con trai của chú, cháu là bạn gái của nó thì chú cũng xem như là con dâu của chú. Cháu cứ để chú tính, không phải ngại.”
Bà Trang nghe thế thì nói với tôi:
“Bạn của bác cái gì cũng thiếu nhưng chỉ có tiền là không thiếu thôi, tiền của nó chỉ có đốt mới hết được, tiêu xài không bao giờ hết nên cháu để mặc nó tính, một bữa ăn vài triệu cũng chẳng ảnh hưởng đến kinh tế của chú ấy đâu.”
“Dạ vâng.”
Lúc ông Sang đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên quẹt thẻ thì có một nhân viên khác đi vào nói:
“Dạ cậu chủ dặn không tính tiền ăn của nhà mình ạ.”
Tôi thầm mỉm cười trong lòng, thì ra ông chồng hờ của tôi cũng có lúc biết điều, quan tâm đến tôi, cho tôi mặt mũi như thế, thì ra không phải lúc nào anh cũng khó chịu với tôi. Tôi định lên tiếng nói với mọi người Hải Nam làm vậy là để xin lỗi Vinh. Nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng ông Sang đã nói với bà Trang:
“Chắc nhân viên của nhà hàng báo với con rể của em là em tới đây ăn trưa nên nó lệnh cho nhân viên không lấy tiền đó chị.”
Tôi như muốn ngã quỵ khi nghe ông Sang nói. Thì ra ông Sang em kết nghĩa của bà Trang chính là Bạch Thanh Sang, chủ tịch Hội đồng quản trị của ngân hàng SB, đồng thời ông là ba của Bạch Diệp người vừa đánh tôi ra nông nổi này và ông cũng chính là ba vợ tương lai của Hải Nam. Vừa nãy bà Trang nói ông Sang nhiều tiền chỉ có đốt mới hết, lúc đó tôi thoáng nghĩ trong đầu bà Trang công nhận là người khéo ăn khéo nói, nhìn qua cũng biết ông Sang là người nhiều tiền lắm của nhưng làm gì tới mức ăn tiêu không hết. Khi biết sự thật ông là ai tôi lại thấy câu nói của bà Trang về ông chẳng có gì là quá cả.
Tôi vào ngân hàng SB làm thư ký cho Hải Nam mấy ngày nhưng chưa gặp ông Sang bao giờ. May mắn tôi chưa nói gì liên quan đến Hải Nam, hồi nãy bà Trang và Vinh cũng không ai nói lý do cụ thể tôi và Vinh bị thương cho ông Sang biết. Nếu không tôi còn làm thư ký cho Hải Nam chắc chắn trong tương lai gần tôi sẽ phải gặp gỡ ông trên cương vị chủ tịch Hội đồng quản trị của ngân hàng SB, nếu ông biết tôi bị đồng nghiệp đánh thì với tính cách của ông, ông sẽ truy ra chuyện tôi bị Bạch Diệp đánh ghen vì Hải Nam, cả chuyện biết Vinh đánh nhau với Hải Nam vì tôi nữa sẽ càng thêm rắc rối.
Trước đây khi nghe Minh Quân nói gia đình Bạch Diệp mai mối, gán ghép Hải Nam và Bạch Diệp tôi cứ nghĩ ông Sang phải là kiểu người có tiền lại có quyền nên tự cho mình là bố của thiên hạ muốn gì được nấy, muốn áp đặt người khác làm gì thì áp đặt. Đến cả một Hải Nam ngang ngược như vậy mà cũng bị ông điều khiển thì biết ông không phải dạng vừa.
Thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn tiếp xúc, cái nhìn của tôi về ông Sang hoàn toàn thay đổi. Ông là người đàn ông điềm đạm, hiểu chuyện, tốt bụng. Tôi tin chắc sẽ không có chuyện ông lấy cương vị của một chủ tịch Hội đồng quản trị ra để chèn ép Hải Nam trong chuyện hôn nhân của anh với Bạch Diệp mà xuất phát từ tình yêu của anh dành cho cô ta.
Bà Trang nghe ông Sang khoe có con rể là chủ của nhà hàng Việt Anh thì rất ngạc nhiên, bà nói:
“Làm CEO của ngân hàng SB, lại còn làm chủ nhà hàng năm sao, không hổ danh là con rể của em. Em gọi thằng rể của em ra đây chị xem mặt mũi nó thế nào nào.”
“Đường nào ngày mai cuối tuần nó cũng qua nhà em bàn chuyện đám cưới với Bạch Diệp, chị với các cháu qua nhà em chơi luôn tiện thể em cũng muốn giới thiệu chị với thằng rể nhà em. Bây giờ chắc nó đang bận việc, với lại em cũng muốn đưa Vinh đi xem xe trước đã.”
“Đám cưới con gái mà sao không báo trước cho chị biết thế?”
“Mấy hôm trước bé Diệp không chịu cưới, đùng một cái nó lại đòi cưới khiến em trở tay không kịp. Em tính gọi cho chị thì chị gọi điện nói hai mẹ con chị lên Sài Gòn đổi xe cho Vinh rồi thì em còn gọi làm gì nữa, đường nào chị em mình chẳng gặp nhau.”
“Ừ, thế thì sáng mai chị tới nhà chú.”
Nghe cuộc trò chuyện của bà Trang với ông Sang tôi có một cảm giác rất lạ, không biết là vì tôi đang lo lắng chuyện ngày mai bà Trang và Vinh gặp lại Hải Nam thì ba người sẽ phản ứng của ba người thế nào hay tôi đang lo lắng chuyện gì khác cũng không biết nữa?
Sợ qua công ty Việt Anh cùng ông Sang và Vinh xem xe sẽ tiếp tục đụng độ với Hải Nam một lần nữa nên khi bà Trang than mệt muốn về khách sạn Sheraton nghỉ tôi liền xung phong:
“Anh Vinh với Chú Sang đi xem xe đi nhé, cháu đưa bác Trang về khách sạn nghỉ ngơi.”
Ông Sang nghe tôi nói vậy thì chỉ vào chiếc xe sang đậu ngay trước nhà hàng:
“Cháu cứ để tài xế riêng của chú đưa chị ấy về khách sạn, cháu đi cùng Vinh xem xe đi.”
Tôi khó xử nhìn qua Vinh mong anh nói giúp tôi một tiếng vì quay lại nơi vừa vì mình mà xảy ra đụng độ tôi rất ngại, chưa kể nhỡ Hải Nam mà quay về thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Dù sao thì có ông Sang đi với Vinh tôi chắc chắn hai người sẽ không xảy ra đụng độ nữa.
Đón nhận ánh mắt cầu xin của tôi, Vinh hiểu ý nói với chú Sang:
“Để Minh Châu đưa mẹ con về khách sạn đi chú ạ. Chắc Minh Châu cũng mệt rồi.”
“Ừ, vậy thì hai bác cháu lên xe về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Tôi và bà Trang được tài xế của ông Sang đưa về khách sạn Sheraton. Khách sạn này là khách sạn năm sao nổi tiếng bậc nhất Sài Gòn nằm ở ngay trung tâm quận 1. Lần trước tôi nghe Johnny nói với Bạch Diệp anh ta cũng ở đây.
Bước chân vào khách sạn này tôi chợt hiểu ra người không có tiền như mẹ con tôi sẽ chẳng bao giờ có thể vào đây để thuê phòng được vì giá thuê một phòng ở đây rẻ nhất cũng trên 5 triệu một ngày đêm. Căn phòng ông Sang đặt cho Vinh và bà Trang là phòng tổng thống rất rộng rãi với ba phòng ngủ riêng biệt và một phòng khách. Giá thuê phòng này một ngày đêm bà Trang nói vui với tôi có thể mua một miếng đất ở quê.
Tôi ở nhà Hải Nam cũng biết được sự chênh lệch giữa người giàu với người nghèo lớn cỡ nào nhưng vào khách sạn này tôi cũng phải thốt lên với bà Trang:
“Khách sạn này công nhận đẹp quá bác nhỉ, nghe tên lâu lắm rồi mà hôm nay cháu mới được đặt chân vào đây đó bác.”
“Tối nay cháu xin phép ba mẹ ngủ lại đây với mẹ con bác để trải nghiệm ngủ ở phòng tổng thống thế nào nhé.”
Nếu tôi không về nhà ngủ, nếu Hải Nam biết tôi ở tại khách sạn này không biết anh có để cho tôi yên không? Tôi biện cớ nói với bà Trang:
“Dạ cháu chơi với bác và anh đến tối rồi cháu về Củ Chi với mẹ ạ, tại mẹ cháu đang không được khỏe. Ngày hôm sau châu lại đón xe xuống gặp bác ạ.”
“Nếu mẹ cháu không khoẻ thì mai nghỉ làm cháu cứ ở nhà với mẹ đi, bác và Vinh qua nhà chú Sang bàn chuyện đám cưới của con gái chú ấy xong rồi bác bảo tài xế của chú ấy chở mẹ con bác lên thăm mẹ cháu tiện thể thăm nhà cháu luôn.”
Những tưởng tôi nói vậy bà Trang sẽ đồng ý không ngờ tôi lại tự đưa mình vào thế khó. Khi biết bà Trang và Vinh đang còn ở đây liệu Hải Nam có để cho tôi về nhà không? Thôi thì tới lúc đó nước tới chân rồi tính vậy. Tôi khẽ đáp lại bà Trang:
“Dạ vâng.”
Bà Trang kéo tôi vào một phòng ngủ, sau khi rửa ráy mặt mũi, bà nằm xuống giường rồi vỗ xuống bên cạnh nói với tôi:
“Nằm xuống đây nghỉ lưng với bác.”
Bà Trang và Vinh đối với tôi rất tốt vì vậy trước mặt hai người họ tôi rất thoải mái. Ở bên bà Trang tôi cũng có cảm giác gần gũi như ở bên cạnh mẹ của mình vì vậy tôi cũng nằm xuống đối mặt với bà Trang.
“Mỗi lần mẹ con bác lên Sài Gòn có việc là thằng Sang nó lo mọi thứ cho mẹ con bác từ ăn uống tới ngủ nghỉ.”
“Chú ấy tốt với mẹ con bác quá. Bác và chú ấy quen nhau thế nào ạ?”
Ánh mắt của bà Trang nhìn lên trần nhà mơ hồ kể lại:
“Cách đây 28 năm, bác đang đi trên đường thì bị cướp giật mất chiếc túi xách đang cầm trên tay mất toàn bộ tài sản và giấy tờ tùy thân. Vụ cướp khiến bác bị đập đầu xuống đường ngất xỉu tại chỗ. Lần đó Sang đang đi công tác ở Cần Thơ chứng kiến sự việc liền đưa bác vào bệnh viện cấp cứu, khi ấy bác đang mang thai Vinh được ba tháng tuổi rồi.”
Bà Trang nói đến đây thì dừng lại lau nước mắt, một lúc sau bà nói tiếp:
“Khi bác tỉnh lại thì không nhớ bất kỳ chuyện gì, mình là ai, ở đâu, gia đình, bạn bè thế nào bác đều không nhớ. Bác giống như đứa trẻ lớn xác vừa mới được sinh ra, hoàn toàn không có ký ức về quá khứ trước vụ tai nạn.”
Nghe bà Trang nói mà sống mũi của tôi cũng cay xè, chắc hẳn lúc đó bà hoang mang lắm. Tôi không biết nói gì để động viên bà mà chỉ biết vươn tay lau hàng nước mắt đang chảy xuống thái dương giúp bà, điều chỉnh lại cảm xúc bà Trang lại nói tiếp:
“Không tìm được túi xách, nên không biết tung tích của bác ở đâu để liên hệ với người nhà của bác, chú sang đã đứng ra lo liệu cho bác về mọi mặt, trả tiền viện phí, mua nhà, thuê người về chăm sóc lúc bác sinh thằng Vinh. Rồi một ngày bác phát hiện ra mình có kỹ năng của một bác sĩ ngoại khoa, chú Sang lại cho bác đi học lại để có bằng cấp rồi xin việc làm cho bác. Chú ấy rất tốt, xem bác như chị ruột của mình, xem thằng Vinh như con trai của mình. Tiếc là người tốt như chú ấy lại có cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Vì chú ấy bận rộn đi công tác suốt nên vợ chú ấy ở nhà ngoại tình, khi biết tin thì con gái của chú ấy mới chỉ hai tuổi. Chú ấy phải nhắm mắt làm ngơ để vợ ngoại tình suốt một năm trời rồi bí mật thu thập đủ chứng cứ đợi con bé được ba tuổi mới đệ đơn ly hôn để giành quyền nuôi con.”
“Chú ấy có lấy vợ khác không bác?”
“Chú ấy sợ chuyện cũ lại lập lại nên ở vậy nuôi con. Cũng vì lý do đó mà chú ấy nói bất kỳ chuyện gì con gái của chú ấy cũng có thể tự quyết định nhưng riêng chuyện lấy chồng phải để chú ấy chọn. Chú ấy nói ngày xưa người ta nói con gái lấy chồng xem tướng nhưng chú ấy chọn chồng cho con gái không chỉ chọn tướng mà phải xem tông, xem nhân cách đạo đức, xem tài năng có thể kế thừa sự nghiệp của chú ấy không. Trước đây chú ấy nhắm trúng thằng Vinh nhà bác nhưng thằng Vinh nó không thích lấy vợ kiểu gán ghép như vậy, với lại nó cũng xem bé Diệp như là Em gái của mình vậy. Gần đây chú ấy nói với bác đã chọn được con rể hội tụ mọi yêu cầu mà chú ấy đề ra rồi, thậm chí chú ấy kể đã thử thằng nhỏ nhiều lần trong các chiến lược kinh doanh của ngân hàng, phải nói là cậu ta xứng đáng để nối nghiệp của chú ấy.”