Lời của Bà Trang giống như hành động chạm vào điểm yếu nhất trong cơ thể tôi khiến tôi òa lên khóc. Đúng là cả hai lần tôi gặp mẹ con bà Trang tôi đều không bình thường. Lần trước thì bị anh em vợ sau của ba tôi b.ắt c.óc, lần sau thì bị vợ sắp cưới của Hải Nam gây khó dễ.
Nếu như lần trước tôi được mẹ con bà Trang cứu sẽ khó có lần hai bị anh em vợ sau của ba tôi bắt lần nữa thì lần này chỉ khi Hải Nam và Bạch Diệp cưới nhau, chỉ khi tôi không còn liên quan đến hai người họ thì tôi mới thoát khỏi bị Bạch Diệp ức hiếp. Bởi một phần vì cô ta là người có thế lực quá ghê gớm, một phần vì Hải Nam chẳng ưa gì tôi nên tôi không dám nói sự thật. Cho dù tôi có nói sự thật thì anh cũng sẽ bênh vợ sắp cưới của mình chứ chẳng bênh vực gì người dưng như tôi vì vậy tôi cố tạo ra cho mình một bức tường thành mạnh mẽ để động viên mình cố gắng chịu đựng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi.
Tôi cứ ngỡ mình sẽ mạnh mẽ vượt qua những áp lực mà người chồng hờ của tôi và vợ sắp cưới của anh ta mang tới, không ngờ chỉ một lời nói của bà Trang đã khiến bức tường thành giả tạo mà tôi dựng lên hoàn toàn sụp đổ. Tôi không kìm được mà bật khóc rưng rức.
Vinh vỗ nhẹ vào lưng tôi an ủi, còn Bà Trang lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, mắt hai người cũng đỏ hoe, bà Trang nói:
“Đưa bác về gặp ba mẹ cháu nói chuyện, nếu ba mẹ của cháu không bảo vệ được cháu thì về ở với mẹ con bác, mẹ con bác sẽ bảo vệ cháu.”
Tôi chưa kịp đáp lại bà Trang thì Hải Nam đi tới, anh nhìn chằm chằm vào tôi, không cần biết Vinh và bà Trang là ai anh đẩy mạnh bà Trang sang một bên khiến bà ngã sõng soài ra sàn nhà, sau đó anh lôi mạnh người tôi ra khỏi tay Vinh rồi bế bổng tôi lên. Vì Vinh và bà Trang đang đứng quay lưng vào trong nên không thấy Hải Nam đi tới nên không lường trước được hành động của anh.
Tất cả mọi người có mặt tại công ty phân phối xe hơi Việt Anh đều mắt chữ O miệng chữ A khi nhìn thấy Hải Nam bế tôi. Đến cả tôi và Minh Quân là người hiểu tường tận mối quan hệ thật sự của tôi và Hải Nam cũng không ngoại lệ. Riêng Vinh và bà Trang thì dùng từ sốc thôi chưa đủ, phải nói là cực sốc khi có người bắt tôi từ tay của hai người, lại còn trước bao nhiêu người đang có mặt ở đây nữa vì vậy Vinh cứ đứng đực ra đấy còn bà Trang vẫn ngồi nguyên một chỗ ánh mắt hoang mang tột độ của bà nhìn tôi. Tôi đưa mắt nhìn Huy, thấy anh lấy hai tay bưng mặt mình lại không dám đối diện.
Lúc Hải Nam bế tôi ra tới cửa Vinh mới hoàn hồn chạy theo tức giữ lấy cổ áo của Hải Nam không cho anh bế tôi đi, nét mặt và lời nói của Vinh nhìn Hải Nam tỏ vẽ căm phẫn tột độ:
“Bỏ cô ấy xuống.”
Hải Nam nhìn Vinh căm phẫn không kém.
“Tôi không bỏ đấy.”
Vinh quát lớn:
“Tôi bảo anh bỏ Minh Châu xuống.”
“Tôi không bỏ cậu làm gì được tôi.”
“Tôi sẽ gọi điện báo công an tố giác anh tội b.ắt c.óc người.”
“Cậu gọi đi, cậu muốn gọi công an phường, công an quận hay công an thành phố tôi đọc số cho cậu gọi.”
Trước lời thách thức của Hải Nam dường như Vinh không đủ kiên nhẫn, một tay anh nắm chặt cổ áo của Hải Nam, một tay anh siết chặt tay thành nắm đấm giơ lên trước mặt Hải Nam, mắt anh trợn ngược nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu anh không thả cô ấy xuống đừng trách tôi đ.ánh anh đấy.”
“Cậu lấy quyền gì mà bắt tôi bỏ cô ấy xuống?”
“Tôi thích cô ấy.”
“Còn tôi không thể làm theo lời của cậu vì cô ấy là…”
Tôi đưa tay lên bịt lấy miệng Hải Nam để anh không nói ra ba từ “vợ của tôi”, không biết anh nói ra ba từ này những người có mặt ở đây vốn dĩ đang sốc vì anh bế tôi trước mặt mọi người sẽ sốc tới mức độ nào khi biết anh đã có vợ. Tôi nghĩ không cần thiết để mọi người biết tôi và anh có mối quan hệ vợ chồng vì thời gian tôi làm vợ anh chẳng còn bao lâu. Tôi nín khóc nói với Hải Nam, tuy nhiên vì tôi vừa khóc nên nói năng không lưu loát:
“Anh thả tôi xuống đi.”
Trước hành động và lời nói của Vinh với mình, lại còn bị tôi bịt chặt lấy miệng khiến anh không thể nói. Hải Nam di chuyển ánh mắt sang bảo vệ đứng gần cửa, ngay lập tức anh bảo vệ tới kéo Vinh ra khỏi người anh sau đó anh sải bước bế tôi thẳng ra xe.
Tôi buông tay khỏi miệng Hải Nam ôm lấy cổ anh làm điểm tựa để rướn người nhìn vào trong, thấy bà Trang đang được Minh Quân đỡ đứng dậy, còn Vinh đang vùng vằng khi bị bảo vệ khống chế. Tôi đánh liên tục vào ngực anh gào lên:
“Anh bảo họ thả anh ấy ra ngay.”
“Anh có nghe tôi nói gì không, anh không được làm như vậy với anh ấy.”
“Thả tôi xuống.”
…
Mặc tôi nói gì, mặc tôi đánh đấm vào người anh thế nào anh vẫn ôm chặt bế tôi đi ra ngoài xe. Ấn tôi ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho tôi rồi anh lên xe đạp chân ga lái như bay trên đường dù đường phố rất đông đúc. Nhìn anh lúc này không khác anh của ngày hôm trước anh cho rằng tôi câu dẫn Minh Quân anh chở tôi thẳng về nhà, giống lúc anh ghen với Minh Quân và Vinh rồi cướp đi lần đầu của tôi. Hiện tại chứng kiến Vinh ôm tôi, quan tâm tới tôi như vậy chắc chắn anh sẽ lại chở tôi về nhà đè tôi ra để trừng phạt tôi vì vậy tôi càng mất bình tĩnh hét lên với anh:
“Anh lại lên cơn điên rồi chứ gì, anh có biết anh đã đối xử với hai ân nhân cứu mạng của tôi thế nào không?”
Hải Nam vẫn tập trung cao độ lái xe mà không hề có phản ứng gì, dường như anh không nghe lời tôi nói, cũng có thể anh chẳng thèm để tâm tới cảm xúc của tôi điều đó càng khiến tôi phát điên:
“Nếu anh muốn làm chuyện đó với tôi thì khách sạn đầy rẫy kia, anh đưa tôi vào đó muốn làm gì, muốn làm bao lâu thì làm. Tôi còn người mẹ già yếu tôi không muốn ch.ết theo anh vì tai nạn đâu.”
Vừa chạy vừa bóp còi inh ỏi, thậm chí đèn vàng anh cũng không dừng lại mà lao vút đi. Tôi sợ tái xanh tái mét mặt mày:
“Nếu không đủ kiên nhẫn thì anh tấp đại vào lề đường kia làm luôn đi.”
Sự im lặng của Hải Nam khiến tôi nổi điên thực sự, sức chịu đựng trong con người tôi hoàn toàn bị phá vỡ khi nhận ra Hải Nam không chạy về nhà mà chạy hướng nhà Bạch Diệp. Tôi hét thẳng vào mặt anh không hề nể mặt:
“Có phải văn hóa của những người có tiền như anh và vợ sắp cưới của anh là tự cho mình cái quyền chà đạp lên thể xác và tinh thần của người khác, có quyền muốn làm gì thì làm phải không? Anh trả lời tôi đi, có phải không?”
Nước mắt tôi giàn giụa chảy xuống, tôi gần như nói trong tuyệt vọng:
“Tôi sẽ trả lại cho anh số tiền mà anh đưa tôi để về làm vợ anh, tôi không muốn dây dưa gì với các người nữa, anh hãy tống mẹ con tôi vào t.ù luôn đi.”
Hải Nam tấp xe vào vỉa hè, tôi nhận ra đây chính là bên ngoài biệt thự nhà Bạch Diệp. Trong đầu tôi chợt nảy ra một suy nghĩ, có khi nào Hải Nam chở tôi đến đây làm bình phong cho anh để anh xin lỗi cô ta vì anh đã lỡ nổi nóng với cô ta hay không? Hoặc anh chở tôi tới đây để vợ sắp cưới của anh trút giận lên tôi cho thỏa thích.
Chỉ là tất cả những suy đoán của tôi đều sai. Hải Nam quay sang nhìn tôi, ánh mắt của anh thể hiện rõ sự đau lòng. Anh đưa tay chạm nhẹ vào má in đấu năm ngón tay của Bạch Diệp sau đó di chuyển lên vết thương ở vành tai tôi, bờ môi anh run run nói:
“Đau lắm không?”
Nước mắt tôi vốn dĩ đang chảy, nghe câu hỏi của Hải Nam càng khiến nó chảy không ngừng, anh tiếp tục đưa hai tay lên lấy hai ngón cái lau nước mắt cho tôi:
“Theo tôi vào đây, tôi sẽ lấy lại công bằng cho cô.”
Lấy lại công bằng cho tôi mà không phải là lấy lại công bằng cho vợ sắp cưới của anh. Chuyện này phải nói chuyện hoang đường chứ không phải chuyện có thật. Anh lo lắng cho tôi, vì tôi mà anh mất kiểm soát trước mặt bao nhiêu người như vậy là vì muốn đi lấy công bằng cho tôi trước vợ sắp cưới của anh, điều tưởng chừng vật đổi sao dời cũng sẽ chẳng bao giờ xảy.
Hải Nam buông tay khỏi mặt tôi sau đó xoay người mở cửa xuống xe:
“Theo tôi vào trong.”
Tôi vội níu anh lại:
“Đừng.”
Bạch Diệp đang bị động thai, nếu làm theo lời Hải Nam vào nhà cô ta lấy lại công bằng cho tôi ngộ nhỡ làm cô ta sảy thai thì nghiệp này tôi gánh không nổi. Hoặc giả cái thai trong bụng của cô ta không bị vấn đề gì thì nếu biết anh vì tôi mà tìm đến cô ta cô ta cũng sẽ chẳng để mẹ con của tôi yên, tôi không dại mà đặt vào tay mình cục than hồng nên bằng mọi cách phải cản Hải Nam lại, bằng mọi cách tôi không thể để cho Hải Nam lôi tôi ra khỏi xe. Tôi níu chặt lấy áo của anh:
“Anh đừng làm như vậy, tôi xin anh đấy.”
Hải Nam đóng cửa lại, anh quay sang nhìn tôi, giọng nói của anh thể hiện rõ sự bất lực:
“Vậy cô nói tôi phải làm thế nào đi, vì tôi mà cô bị đau, bị ức hiếp tôi đau lòng chịu không nổi.”
Chỉ trong ít phút Hải Nam đưa tôi đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Nếu như lời nói trước đó của anh nói đưa tôi đi lấy công bằng trước Bạch Diệp khiến tôi vô cùng sốc thì lời nói anh đau lòng vì tôi khiến tôi không thể tin, tôi không kịp tiếp nhận mà ngồi nghệt mặt ra như bị điểm huyệt nhìn anh.
Nhớ lại ngay lần đầu tiên gặp anh đã trao tôi ánh mắt thù hận, mọi thứ thứ liên quan đến tôi anh đều xem là rác rưởi, thậm chí anh còn không cho mang đồ của tôi vào nhà anh, anh luôn xem tôi là gái bán hoa, là hạng người mạt hạng nhất. Vì vậy bây giờ anh nói anh đau lòng vì tôi khiến tôi thấy nó giống như một trò đùa thì đúng hơn.
Đợi một lúc không có câu trả lời anh đưa tay lên ôm mặt tôi ép tôi đối diện với anh:
“Cô có biết vì sao tôi không thuê lái xe riêng không?”
Thật ra ngay lần đầu tiên gặp anh tôi đã nghĩ Hải Nam là người bủn xỉn, chi li đến từng đồng bởi sau khi trừ số tiền mẹ tôi nợ anh chuyển tiền cho tôi không thừa một xu, vì vậy thấy anh không thuê lái xe mà tự lái tôi thấy không có gì lạ. Nhưng rồi anh lại bỏ ra mấy tỷ để mua đồ cho tôi khiến tôi không thể đánh giá bản chất con người anh là thế nào. Vậy nên tôi thẳng thắn nói:
“Tôi không biết.”
“Vì tôi cho rằng mình luôn luôn tỉnh táo, cho dù trong công việc hay trong bất cứ chuyện gì khác. Nhưng ngay từ lúc gặp cô cảm xúc của tôi hoàn toàn đã bị cô chi phối, tôi không còn giữ được bình tĩnh, tỉnh táo như trước được nữa.”
Tôi nghĩ có lẽ Hải Nam đang trách móc tôi gây phiền phức cho anh nên tôi nói:
“Anh sắp cưới chị Diệp rồi nên anh chỉ phải chịu đựng tôi một thời gian ngắn nữa thôi.”
Bất ngờ Hải Nam kéo tôi tới gần sau đó anh ôm lấy tôi:
“Xin lỗi. Từ nay về sau tôi sẽ không để cho cô ấy ức hiếp cô nữa.”
Không biết vì cái ôm của Hải Nam ngay trước biệt thự nhà Bạch Diệp sợ cô ta ra bắt gặp hay vì vấn đề gì mà khiến cho trống ngực của tôi đập rộn rã, tâm trí của tôi cũng lạc trôi tận phương nào. Tôi quên mất việc đẩy anh ra, tôi quên mất nếu để Bạch Diệp nhìn cảnh này thì hậu quả của tôi và mẹ tôi sẽ như thế nào nên cứ để mặc anh ôm như vậy.
Chưa dừng lại, anh buông tôi ra một tay anh đưa lên giữ cằm của tôi, đôi mắt đen đẹp tuyệt trần của anh nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi như bị thôi miên. Sau đó anh từ từ đáp môi anh xuống môi tôi hôn, giây phút môi anh chỉ còn cách môi tôi chưa đầy 1cm tôi liền đẩy anh ra:
“Thay vì xin lỗi anh chở tôi về công ty Việt Anh để tôi gặp hai ân nhân của tôi đi, đó cũng là một cách để anh bảo vệ tôi khỏi con sư tử hà đông của anh đấy.”