Yêu Trong Niềm Đau

Chương 11




Nhìn qua gương chiếu hậu tôi thấy nét mặt của Hải Nam bỗng chốc trầm xuống không khác nào những lúc anh nổi giận với tôi, bàn tay anh đang đặt trên vô lăng cũng siết chặt. Tôi cứ tưởng anh sẽ nổi giận với Bạch Diệp không ngờ anh không đáp lại câu hỏi của cô ta mà nói:

“Anh đưa em về.”

Hải Nam vừa dứt lời Bạch Diệp Diệp liền xoay người nhìn tôi, nét mặt và lời nói của cô ta thể hiện rõ sự khinh miệt:

“Anh định chở theo cô ta về nhà em luôn á?”

“Anh chở em về nhà rồi anh về ngay, anh còn phải về ăn cơm cùng ba nữa.”

“Anh có đi đâu cũng phải chạy xe vào nhà chào ba em một tiếng rồi mới đi được chứ.”

“Anh biết.”

“Anh vào nhà rồi giới thiệu với ba em cô ta là vợ của anh hay sao?”

Thay vì trả lời câu hỏi của Bạch Diệp Hải Nam thực hiện một cuộc gọi, tôi nghe anh nói vào điện thoại:

“Mày đang ở đâu vậy?”

Không biết đầu bên kia nói gì đó anh nói:

“20 phút nữa mày ra trước đón người nhé.”

Hải Nam không nói gì nữa mà chạy xe tới một nhà hàng có tên Việt Anh nằm ở quận 1 thì dừng lại sau đó anh nói với tôi:

“Vào đấy ăn trưa đi rồi lát tôi quay lại đón về.”

“Dạ vâng. Em chào anh chị em xuống xe ạ.”

Nói rồi tôi đẩy cửa xuống xe, vừa bước chân xuống khỏi xe tôi đã thấy Minh Quân cầm dù chờ sẵn ngay bên ngoài cửa xe rồi.

“Em chào anh.”

Minh Quân nở nụ cười tươi khẽ gật đầu với tôi rồi anh ló đầu vào bên trong xe:

“Còn không xuống xe mà ngồi lì đấy ba?”

“Mày đưa Minh Châu vào trong ăn trưa giúp tao, tao chở Diệp về nhà rồi quay lại đón cô ấy.”

“Diệp về nước rồi à?”

Bạch Diệp không trả lời Minh Quân mà Hải Nam thay cô ta trả lời:

“Ừ, tao vừa đi đón em ấy về đây.”

“Vào ăn trưa đã rồi chở em ấy về.”

Hải Nam hỏi Bạch Diệp:

“Em muốn vào đây ăn trưa không?”

“Dạ để hôm khác, vừa bay chặng đường dài em đang rất mệt.”

Hải Nam chở Bạch Diệp về còn tôi theo Minh Quân đi vào nhà hàng. Không hổ danh là nhà hàng năm sao lớn nhất thành phố Hồ Chí Minh, mọi thứ ở đây đều rất sang trọng từ thiết kế, cách bày trí bàn tiệc đến thái độ của nhân viên phục vụ. Lần đầu tiên được bước chân vào nơi sang chảnh, hơn nữa lại còn sánh vai bạn của chồng nên tôi có chút ngượng ngùng. Tôi nói với Minh Quân:

“Anh có việc cứ đi trước đi ạ, em ngồi đại ở bàn ngoài này gọi gì đó ăn tạm rồi lát nữa anh Nam tới đón.”

Minh Quân nhìn tôi cười nói:

“Anh làm đầy tớ cho chồng em chứ có làm gì đâu mà em bảo đi trước với đi sau.”

“Em nói thật đấy ạ.”

“Vậy anh cũng nói thật bọn anh đang ăn trên tầng 5, em cũng vào ăn cùng đi.”

“Thôi anh đi đi không bạn anh đợi, anh không cần lo cho em đâu.”

“Em vào cũng chỉ thêm bát thêm đũa thôi, với lại anh nhận em từ tay thằng Nam thì anh cũng phải trả lại em nguyên ven tận tay nó.”

Không còn cách nào khác tôi đành phải đi theo Minh Quân. Có vẻ như Minh Quân là khách quen ở đây nên anh đi tới đâu nhân viên nhà hàng đều cúi chào anh rất lễ phép. Họ còn nhìn tôi bàn tán cứ như thể tôi là bạn gái của anh ta.

“Trời ơi sếp Quân có bạn gái xinh quá.”

“Mọi người ơi thiên thần là có thật mọi người ạ.”

“Người yêu của sếp Quân là idol tiktok Minh Châu đó.”

Nghe mọi người bàn tán về mình tôi ngượng chín mặt mày, đã thế Minh Quân nghe mọi người khen còn cố tình quay sang nhìn vào mặt tôi như thể anh muốn kiểm chứng lời mọi người nói có đúng hay là không khiến mặt tôi vốn dĩ đang đỏ vì xấu hổ càng nóng lên bừng bừng.

“Em là idol ti.kt.ok thật à?”

“Mọi người nhận nhầm đấy, em không phải.”

Không tin lời tôi nói Minh Quân lấy điện thoại ra vào mạng xã hội xem. Thấy anh mở ra clip tôi nhảy nhót và clip tôi bán cá có lượt view cực khủng anh nói:



“Em nổi tiếng như vậy mà bạn anh không biết lại mất bao nhiêu thời gian và tiền bạc để tìm kiếm.”

“Bạn anh là ai? Tìm kiếm em để làm gì mà mất nhiều tiền?”

Tôi vừa dứt lời thì Minh Quân vội lấy tay che miệng mình lại sau đó anh nở nụ cười gượng đáp lại tôi:

“Ý anh nói là anh rất thích nhảy, anh từng có ý định tìm thầy dạy nhảy đó. Có idol ở đây mà anh không biết, lúc nào em dạy anh vài điệu nhảy để anh đi bar quẩy khỏi phải thuê thầy tốn tiền nhé?”

Chưa bao giờ tôi nghĩ Minh Quân lại đề nghị tôi làm việc nhí nhố này nên tôi nói:

“Anh đại gia như vậy bỏ ít tiền đi học nhảy mà cũng tiếc à?”

“Sao em biết anh là đại gia.”

“Chẳng phải chiếc xe anh đang chạy là xe Maybach S680 giống như xe của anh Nam bị mẹ em tông trúng có giá lên tới mấy chục tỷ à?”

Nghe tôi nói Minh Quân đưa tay lên gãi đầu:

“Anh nói thật đấy, hôm nào em dạy anh nhảy nhé.”

Tôi ậm ờ đáp lại:

“Dạ vâng, khi nào có dịp em dạy anh nhảy. Nhìn thì khó nhưng chỉ vài động tác đơn giản thôi.”

“Em nhớ lời em vừa nói phải dạy anh nhảy đấy nhé.”

“Ok sếp.”

Minh Quân dẫn tôi vào một căn phòng Vip nằm trên tầng 5, trong phòng được kê một bàn tròn lớn có khoảng 10 người đang ngồi ăn uống cười nói rất vui vẻ chỉ có điều tất cả đều là đàn ông. Thấy Minh Quân dẫn tôi đi vào mọi người đều nhìn về phía tôi vỗ tay còn tôi xấu hổ không dám ngước mặt lên nhìn ai. Một người trong số họ lên tiếng:

“Sếp Quân có bạn gái rồi mà bây giờ chúng tôi mới được biết.”

Minh Quân không phản bác lại lời của người này mà nói:

“Mọi người đừng trêu cô ấy nữa cô ấy ngại không dám vào đấy.”

Nói rồi anh kéo ghế cho tôi ngồi xuống sau đó anh cũng ngồi xuống bên cạnh. Một người cầm ly rượu đưa cho Quân nói:

“Sếp Quân uống chịu phạt đi, có bạn gái xinh như vậy mà không giới thiệu sớm cho mọi người biết.”

Minh Quân đỡ lấy ly rượu từ tay người kia nói:

“Ly này tôi uống nhưng vì tôi được ngồi gần người đẹp thôi chứ tôi không có phúc như mọi người nghĩ đâu.”

Uống cạn ly rượu rượu Minh Quân chỉ vào tôi nói:

“Đây là Minh Châu, nhân viên phiên dịch công ty giày Hải Nam.”

Sau đó Minh Quân nói với tôi:

“Mọi người ngồi đây đều là anh em lãnh đạo của công ty phân phối ô tô Việt Anh, công ty cùng gia đình với công ty em đang làm.”

Mọi người lần lượt vươn tay ra trước bắt tay với tôi. Khi bắt tay với người cuối cùng ngồi ngay bên tay trái tôi bất chợt giật nảy mình, cả người tôi lập tức cứng đờ, người này không ai khác chính là Huy. Có lẽ Huy đã nhận ra tôi ngay từ lúc bước chân vào căn phòng này, anh mắt anh nhìn tôi đắm đuối như ngày chúng tôi còn học đại học:

“Chào em.”

“Vâng chào anh.”

Huy nắm chặt tay tôi một lúc mới buông ra, cũng may không ai để ý tới sự bất thường này.

Trước đây Huy nói với tôi anh làm ở công ty xuất nhập khẩu nào đấy lương rất cao, không ngờ anh lại làm cho công ty phân phối ô tô lớn nhất Việt Nam Việt Anh mà như lời Minh Quân vừa nói là là cùng gia đình với công ty giày Hải Nam. Có khi nào công ty này cũng thuộc quyền sở hữu của Hải Nam không nhỉ? Nhưng nghe mọi người đồn anh làm CEO ở ngân hàng nào đấy cơ mà?

Minh Quân nói với nhân viên nhà hàng lấy chén đũa cho tôi, sau đó anh còn quan tâm lấy đồ ăn cho tôi nữa. Sợ mọi người hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi nên tôi nói:

“Sếp cứ để em tự nhiên ạ.”

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trước mặt toàn người lạ tôi cũng không dám gắp đồ ăn. Minh Quân bóc một miếng tôm hùm Alaska rồi để vào đĩa trước mặt tôi:

“Em ăn tôm đi.”

“Cảm ơn anh.”

Anh ghé vào tai tôi nói nhỏ:

“Nhà hàng này là của ba chồng em nên em không cần phải cảm ơn anh đâu.”

Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên Minh Quân nói tiếp:

“Em đừng nói với anh đến tên của ba chồng em cũng không biết đấy nhé.”

“Anh biết rõ hơn ai hết bản chất mối quan hệ của em với sếp của anh là như thế nào mà, vậy nên em cũng không muốn tìm hiểu sâu về gia đình anh ấy làm gì.”

“Nhưng nếu ba chồng của em mà biết sự thật chỉ vì sơ hở của em thì bác ấy sốc lắm vì bác ấy rất quý em, từ ngày em về bác ấy khỏe lên trông thấy em là người biết rõ hơn ai hết.”

Những điều Minh Quân vừa nói không phải tôi không biết và Hải Nam chắc chắn cũng lường trước được tình huống này. Có điều Hải Nam không nói với tôi, anh cho rằng tôi đã hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc của gia đình anh rồi nên anh hé môi nói với tôi bất kỳ điều gì về gia đình anh. Anh chỉ nói với tôi không được để sơ hở mối quan hệ vợ chồng hờ của chúng tôi với ông ba chồng, cô Hương và chú Bình. Anh đối với tôi không khác nào kẻ thù nên dù muốn tôi cũng không bao giờ dám chủ động hỏi anh về bất kỳ chuyện gì ngoài chuyện liên quan đến công việc.

Tôi nở nụ cười gượng thú thật với Minh Quân:



“Đúng là em chỉ biết tên của chồng em là Lê Hải Nam thôi, ngoài ra em không biết gì về gia đình anh ấy hết.”

“Ba chồng em tên là Lê Việt Anh giám đốc công ty phân phối xe hơi Việt Anh, hôm nay anh em của công ty tổ chức liên hoan vì quý vừa rồi vượt chỉ tiêu về doanh thu. Ngoài ra ba chồng của em còn là chủ nhân của bệnh viện tư nhân Việt Anh và nhà hàng năm sao Việt Anh mà em đang ngồi ăn này nữa.”

Thì ra bệnh viện tư nhân Việt Anh mẹ tôi nằm điều trị hôm trước là bệnh viện của ba Hải Nam. Có lẽ lúc bị tai nạn chính anh đã gọi cho y bác sĩ của bệnh viện tới cấp cứu cho mẹ, cũng chính anh là người lấy điện thoại của mẹ gọi cho tôi, hèn gì mà lần đầu tiên gặp anh ở công ty nghe anh nói tôi lại thấy giọng quen đến thế.

Minh Quân nói đến đây thì bất ngờ hỏi tôi:

“Em biết Bạch Diệp là ai rồi chứ?”

“Dạ biết, em là người thay thế tạm thời chức vợ của anh Nam cho chị ấy.”

“Bạch Thanh Sang, ba của Bạch Diệp là người đồng sáng lập, đồng thời là cổ đông lớn của ngân hàng SB nơi Hải Nam đang làm CEO. Chuyện tình cảm của Nam và Diệp cũng xuất phát từ sự gán ghép của Gia đình Diệp, tuy nhiên Bạch Diệp du học bên Mỹ nên hai người cũng ít có thời gian tìm hiểu nhau, thậm chí anh là bạn thân của Nam cũng chưa gặp mặt Diệp bao giờ. Lúc bác trai ngã bệnh nặng Nam đặt vấn đề với gia đình Bạch Diệp gọi cô ấy về nước để tới nhà nó ở tạm cho bác trai yên tâm nhắm mắt xui tay, nhưng cô ấy và gia đình cô ấy không chịu buộc Nam phải nhờ Trung tìm đại cho nó một cô công nhân về làm vợ.”

“Anh Nam cũng là người đồng sáng lập ngân hàng SB hả anh?”

“Không phải, chồng em chỉ là người đi làm thuê thôi.”

Tôi từng nghe nói đến chuyện sắp đặt hôn nhân để môn đăng hộ đối trong giới hào môn nên khi nghe Minh Quân nói chuyện của Hải Nam và Bạch Diệp là do gia đình Bạch Diệp mai mối tôi không hề ngạc nhiên. Nhưng khi nghe Minh Quân nói anh là bạn thân của Hải Nam mà chưa gặp mặt Bạch Diệp lần nào, cả chuyện Hải Nam chỉ là người đi làm thuê cho ngân hàng SB tôi có chút giật mình

Ba của Hải Nam có công ty phân phối ô tô, công ty giày, nhà hàng, bệnh viện vậy mà anh vẫn còn đi làm thuê thì đúng là rất lạ. Tôi không biết nguyên nhân sâu xa anh đi làm thuê là gì, có phải vì Bạch Diệp hay không nên tôi hỏi Minh Quân:

“Thế ba chồng em không biết anh Nam yêu Bạch Diệp ạ?”

“Không biết.”

“Em sợ thời gian tới Bạch Diệp sẽ…”

Tôi chưa nói hết câu thì có người nói lớn cắt ngang lời nói của tôi:

“Sếp Quân với Minh Châu tạm thời ngừng chuyện riêng với nhau đi. Có mặt cậu chủ ở đây chúng ta phải nâng ly với cậu chủ đã chứ.”

Tôi theo mọi người giơ ly về phía người đứng bên tay phải của Minh Quân, giây phút nhìn rõ người đó là Hải Nam tôi giật mình suýt nữa thì làm rơi ly rượu trên tay. Mãi nói chuyện với Minh Quân tôi không biết Hải Nam vào đây lúc nào. Còn Hải Nam vẫn tỏ vẻ bình thản cụng ly với mọi người, thậm chí anh coi tôi như người xa lạ không thèm liếc nhìn tôi.

Mọi người vừa uống vừa nói chuyện về xe cộ, tôi không biết gì nên chỉ biết ngồi nghe. Một anh ngồi đối diện nhìn thấy Minh Quân và Huy giống như hai cái máy liên tiếp gắp đồ ăn cho tôi thì trêu:

“Huy đổi chỗ cho anh ngồi gần Minh Châu một tí đi, anh cũng muốn ngồi gần để được chăm sóc em ấy.”

“Mấy tháng rồi tụi em mới gặp lại nhau nên em xin phép các anh cho em được quan tâm tới Minh Châu một chút ạ.”

Lời nói của Huy khiến mọi người rất ngạc nhiên, anh vừa dứt lời thì mọi người nhao nhao hỏi:

“Em và Minh Châu có quen nhau từ trước à?”

Huy quay sang nhìn tôi nói, ánh mắt của anh dành cho tôi khiến người khác nhìn qua liền biết anh là kẻ si tình chính hiệu:

“Vâng, chúng em học cùng nhau ạ.”

“Hai người lâu lâu mới gặp nhau thì uống với nhau một ly đi.”

Huy cầm ly rượu đặt lên tay tôi theo bản năng tôi nhìn sang phía Hải Nam xem phản ứng của anh thế nào, chỉ là anh không hề bận tâm gì tới chuyện của tôi và Huy. Dù vậy tôi vẫn lên tiếng nói với mọi người nhưng mục đích là nói với anh:

“Hôm nay nhân dịp gặp lại bạn học cũ em xin phép uống một ly ạ.”

Tôi vừa uống cạn ly rượu thì điện thoại trong túi áo vest của Hải Nam tôi đang khoác trên người đổ chuông. Nghe tiếng chuông quen thuộc Hải Nam bất giác đặt ly rượu đang cầm trên tay xuống bàn. Anh không nói tôi đưa điện thoại anh, tôi cũng không dám công khai đưa điện thoại cho anh trước mặt mọi người vì sợ làm anh phật ý. Chỉ một mình Minh Quân biết tiếng chuông điện thoại này là của Hải Nam nên anh quay qua quay lại hết nhìn tôi lại nhìn Hải Nam, thấy cả hai chúng tôi vẫn ngồi im một chỗ anh lên tiếng giải vây cho tôi:

“Em có điện thoại kìa.”

Tôi biết ý đứng dậy nói:

“Em xin phép ra ngoài nói chuyện điện thoại ạ.”

Tôi vừa đứng dậy thì thấy Hải Nam cũng theo chân tôi đi ra ngoài. Tôi đưa áo vest cho anh nói:

“Cảm ơn anh.”

Hải Nam cầm áo vest của mình rồi lấy điện thoại ra nghe mà không đáp lại tôi. Tôi cũng không dám nán mà quay trở lại phòng ăn cùng mọi người vì sợ anh nghĩ tôi đứng đấy để nghe lén anh nói chuyện. Thế nhưng tôi chưa kịp đi vào Huy đã xuất hiện ở cửa:

“Anh có thể nói chuyện với em một lát không?”

Ánh mắt e ngại của tôi nhìn qua Hải Nam đang đứng nghe điện thoại gần đó mà không biết đáp lại Huy thế nào thì nghe anh nói tiếp.

“Hay em ngại sếp Quân.”

“Dạ không phải.”

Người tôi ngại là Hải Nam chứ không phải Minh Quân vì hiện tại tôi mang danh là vợ của Hải Nam. Huy nghe tôi nói vậy thì chỉ xuống ghế đặt dọc hành lang bên ngoài phòng ăn nói với tôi:

“Chúng ta ngồi đây nói chuyện cũng được.”

“Dạ vâng.”

Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống ghế nói chuyện với Huy mặc cho Hải Nam đang đứng nói chuyện điện thoại gần đấy. Huy không biết mối quan hệ của tôi với Hải Nam lúc này nên anh đối với tôi vẫn như ngày nào, anh quay sang nhìn chằm chằm vào tôi, đã thế anh còn nói thật to:

“Mới mấy tháng không gặp mà Minh Châu xinh lên trông thấy đấy.”