" Không tin à? " Cố Hà Uy nhếch một bên lông mày, nhìn Hạ Kiều Vy, hỏi.
Hạ Kiều Vy nghe xong cũng có chút đắn đo, cô bé trầm ngâm liếc mắt soi xét một lượt cậu từ trên xuống dưới. Thấy trên người Cố Hà Uy toàn diện đồ hiệu đắt đỏ, nào là bộ vest phẳng phiu chỉnh tề, đôi giày da đen bóng loáng. Cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ bằng vàng lấp la lấp lánh, đầu tóc gọn gàng, mùi nước hoa quyến rũ hòa trong gió.
Nhìn đi nhìn lại, nhìn lướt qua thôi đã đủ thấy được mùi tiền lẫn khí chất người giàu tỏa ra từ trên người cậu rồi. Điều đó lại làm Hạ Kiều Vy sinh lòng hoài nghi, cô thầm nghĩ, nghĩ đến mấy cũng không tin được ông anh trai suốt ngày lôi thôi lếch thếch, ăn mặc giản dị đến không thể giản dị hơn sao có thể quen được người như này cơ chứ?
Cô bé thầm thở dài, ánh mắt nhìn Cố Hà Uy càng trở lên cảnh giác, đôi chân chậm rãi lùi lại phía sau, để chắc chắn người đàn ông trước mặt nếu là người xấu thì chạy còn kịp.
Hai tay em nắm chặt lại với nhau, cẩn trọng hỏi xác nhận với Cố Hà Uy thêm lần nữa.
" Anh…thực sự quen anh trai em? "
Toàn bộ dáng vẻ cảnh giác như chú thỏ con cuộn mình bị Cố Hà Uy thu lại trong tầm mắt, cậu phì cười.
Khoảng khắc cậu mỉm cười quay đi, đầu hơi nghiêng sang một bên, mái tóc gợn nhẹ trong làn gió mát che đi một phần đôi mắt chứa đựng tia ấm áp, khóe môi hồng mọng khẽ cong càng làm tôn lên vẻ đẹp của cậu khiến Hạ Kiều Vy phút chốc ngớ người.
Tựa như một bông hồng đỏ thẫm đầy những gai nhọn, đẹp đẽ mĩ miều, kiêu xa lại khí chất, mỏng manh lại mạnh mẽ. Khiến người ta không kiềm lòng nổi muốn ôm vào lòng nhưng lại sợ đau, muốn vươn tay hái lấy lại sợ sơ ý làm gãy mất.
Nhưng đâu đó sâu bên trong vẫn mang lại cho người ta cái cảm giác ưu sầu khó tả.
Ý nghĩ đề phòng của Hạ Kiều Vy bỗng chốc theo nụ cười của cậu mà tan biến, cô bé nhìn cậu tới nỗi thất thần mà không biết rằng bàn tay thon dài của Cố Hà Uy đã giơ ra trước mặt cô tự bao giờ.
" Nhìn say sưa vậy sao? " - Cố Hà Uy lên tiến gọi.
Hạ Kiều Vy giật mình, hồn cô treo ngược trên cành cây nào đó theo đó mà quay trở về thân xác. Cô lúng túng cúi đầu.
" Em…em xin lỗi, em thất lễ rồi…"
" … "
" Đưa điện thoại cho tôi. "
Đối phương chuyển chủ đề quá nhanh nhất thời khiến cô chưa kịp phản ứng, cô chầm chậm ngẩng đầu, bàn tay cậu vẫn giơ ra giữa không trung.
" Sao cơ ạ? " - Hạ Kiều Vy ngơ ngác hỏi lại.
" Tôi nói là đưa điện thoại cho tôi. "
Trong giọng nói cô bé tưởng rằng cậu đã khá mất kiên nhẫn, ý giục cô mau nhanh tốt nhất đừng làm tốn thời gian của cậu. Nhưng cậu trái lại vẫn ôn tồn giải thích thêm.
" Không phải em không tin tôi à? Tôi gọi điện cho anh trai em xác nhận. "
Hạ Kiều Vy lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng lấy điện thoại ra đặt lên tay Cố Hà Uy.
Nhìn chiếc điện thoại đời cũ đã nứt vỡ nhiều chỗ, chẳng khác gì đang cầm thứ đồng nát trên tay mà đôi mày cậu nhíu lại.
Bấm vào số liên lạc có tên " anh trai ", chưa tới một phút đầu giây bên kia đã vang lên giọng nói hết sức dịu dàng.
" Sao vậy, gọi anh có chuyện gì không? "
" … " - Cậu im lặng lắng nghe chất giọng vừa quen thuộc lại tựa như xa lạ kia, trong lòng nổi lên bao phức tạp. Môi cậu hé mở ngập ngừng khẽ run lên, muốn trả lời nhưng không hiểu sao lời nói ra tới cửa miệng lại nghẹn ứ lại.
" Alo? Em có nghe anh nói không? Sao im lặng vậy? "
Sau khi chấp nhận đầu dây bên kia chính xác là Hạ Dương Kỳ, Cố Hà Uy mới trấn tĩnh trở lại, bàn tay buông thõng bên kia đã nắm chặt tới mức nổi gân xanh.
" Là tôi "
----------------------
Khoảng chừng chưa đầy 20 phút sau, chiếc xe mà Hạ Dương Kỳ đi đã tới cổng trường Nhất Trung. Cánh cửa xe vừa mở ra, Hạ Dương Kỳ đã nhảy bổ ra ngoài rồi lao nhanh như cắt tới bên cạnh cô em gái nhỏ của anh ta, dáng vẻ gấp gáp, ánh mắt đầy lo lắng tới nỗi mồ hôi đẫm trán.
Cứ như thể anh ta nghĩ Cố Hà Uy sẽ làm điều gì đó tổn hại tới em gái của anh ta vậy.
Cố Hà Uy chau mày, có vẻ trong mắt Hạ Dương Kỳ bây giờ cậu chẳng khác gì một người vô hình là bao, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cậu đứng ngay sát cạnh, chỉ chăm chăm quấn bên cô em gái. Hạ Kiều Kỳ chực thấy sắc mặt cậu xa xầm u ám thì giật nẩy mình, muốn nhắc nhở người anh trai ngốc này nhưng cô nào có cơ hội. Mọi lời cô muốn nói đều bị những câu hỏi dồn dập tuôn ra như vũ bão của anh chặn đứng.
" Em có sao không? "
" Đừng sợ, có anh ở đây rồi. "
" Sao em không nghe máy mà lại để người khác nghe vậy hả? "
" Anh đã dặn là tuyệt đối không được đến gần hay bắt chuyện với người lạ cơ mà. "
Người khác sao?
Người lạ sao?
Đứng một bên lẳng lặng chứng kiến toàn bộ một màn anh anh em em vô cùng ấm áp tình cảm, lại được thấy dáng vẻ dịu dàng âu yếm, một lòng lo lắng trước nay chưa từng có của Hạ Dương Kỳ khiến Cố Hà Uy có chút khó chịu.
Như thể giữa ba con người ở đây, cậu và hai người kia đều không cùng một thế giới, hoàn toàn bị tách biệt, bị cô lập, bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình khổng lồ.
Không gian bên cậu chỉ toàn là tối tăm lẫn lửa hận, vậy mà bên kia sao lại tươi sáng yên bình tới vậy?
Lạc lõng và cô đơn siết bao, thống khổ biết bao!
Thì ra anh ta cũng có mặt này sao?
Cậu nhìn một mặt ấm áp của Hạ Dương Kỳ như không có thật kia mà trầm ngâm, hai bên tay siết chặt thành nắm đấm, bờ môi run lẩy bẩy, mí mắt giật giật, ánh mắt tối xầm lại tựa rơi xuống vực thẩm mờ mịt vô đáy, trở lên vô cùng sầu muộn.
Nếu như năm đó, anh đối với tôi tốt hơn một chút, bớt gay gắt ác ý hơn một chút như cái cách anh yêu thương em gái mình của hiện tại. Tôi lại đối với anh thân hơn một chút, có dũng khí hơn một chút.
Thì có lẽ bây giờ chúng ta sẽ không phải ở trong tình cảnh này không?
Giữa hai chúng ta sẽ trở thành người xa lạ, bạn bè hay một mối quan hệ nào khác mà không phải thù địch không?
Vô số câu hỏi hiện lên hỗn loạn vô cùng khiến đầu Cố Hà Uy đau nhói, cậu nhíu mắt đưa tay xoa nắn thái dương. Đôi chân chực mất sức loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.
Dù sao cũng chỉ là " nếu như ".
Vậy mà tên chết bầm kia vẫn không thèm chú ý tới sự có mặt của cậu, khăng khăng gắn cho cậu cái mắc kẻ xấu làm hại tới người thân của hắn. Nội tâm cậu liên tục bị cào xé tới rỉ máu, rốt cuộc là do ai cơ chứ, lửa hậm trong lòng càng bùng cháy dữ dội hơn.
Thật nực cười làm sao.
Cuối cùng vẫn là Cố Hà Uy phải lên tiếng trước.
" Đủ chưa? Bớt bớt lại đi. "