Yêu Trong Hận

Chương 22: Tiểu Tình Nhân Lại Mò Tới Rồi




Sáng sớm hôm sau.

Trên chiếc bàn cẩm thạch trong phòng ăn, những cô người hầu đi đi lại lại tấp nập, bận rộn bày biện những đĩa thức ăn thơm ngon bắt mắt xếp ngay ngắn trên bàn.

Trong phòng bếp tiếng xì xèo của đồ ăn lẫn tiếng lạch cạch của dụng cụ bếp va chạm vào nhau vang lên liên tục.

Thư kí Nam Khải, chính xác hơn là quản gia Nam Khải cũng không hề rảnh tay. Như thường lệ, mới buổi sáng sớm anh sẽ là người dậy đầu tiên, giao phó công việc cho từng người hầu một, ghé qua phòng bếp xem xét thực đơn bữa sáng để đảm bảo loại trừ những món mà Cố Hà Uy không thích, cũng bổ sung hay thay thế vài món đầy đủ dinh dưỡng Cố Hà Uy thích.

Xong xuôi mọi việc trong nhà anh mới lên phòng gọi cậu dạy, trong khi Cố Hà Uy vệ sinh cá nhân, Nam Khải chuẩn bị quần áo giúp cậu, tiện thể xem xét qua và dọn dẹp luôn căn phòng như một người vợ đảm đang thực thụ, mặc dù thực tế anh hệt như một bảo mẫu nhưng anh vẫn luôn nghĩ vậy để biến nó thành niềm vui của riêng mình.

Lạ thay hôm nay căn phòng lại gọn gàng sạch sẽ đến lạ, như thể có ai đó đã thay thế anh dọn nơi này vậy.

Giúp Cố Hà Uy thay đồ xong xuôi, cả hai cùng nhau xuống nhà ăn sáng. Vừa đi Nam Khải vừa khai báo lịch trình làm việc hôm nay cho anh. Nhìn hai người sánh bước cùng nhau, vai sát vai đầu kế bên đầu, tình cảm vô cùng khăng khít, ai nhìn còn tưởng họ là cặp vợ chồng mới cưới ấy chứ.

Đến lúc ngồi vào bàn ăn rồi, Nam Khải vẫn luôn cười nói không ngừng, còn Cố Hà Uy trông ngoài mặt có vẻ không mấy để tâm, thực chất từng câu từng chữ Nam Khải nói ra cậu đều nghe hết cả, chốc chốc lại gật đầu đáp lại.

Bỗng cậu đánh mắt về phía Hạ Dương Kỳ đang đứng ngay đó, anh mặc bộ vest đen chỉnh tề, đeo cà vạt, đi đôi giày da bóng loáng, đầu tóc gọn gàng, bên tai còn đeo thiết bị liên lạc, thần thái vô cùng nghiêm túc trông cực kì bảnh trai.

Cố Hà Uy nhướng mày rời mắt khỏi anh, tay vẫn tiếp tục cắt miếng Beef steak ( bít tết) như chưa có chuyện gì, điềm nhiên hỏi Nam Khải.

" Lấy thiếu đồ rồi? "

Nam Khải đang ăn thì ngơ ngác quay sang.

" Thiếu? Anh thấy đủ hết rồi mà. " - Nam Khải nhìn quanh một lượt bàn ăn, trầm ngâm một hồi rồi quay sang cười với Cố Hà Uy, giọng điệu yêu chiều ấm áp.

" Có phải em thèm món gì không, anh bảo đầu bếp làm thêm nhé? "

Cố Hà Uy lau miệng, nhếch mép nhìn Hạ Dương Kỳ với ánh mắt như đang suy tính điều gì.

" Không, sao lại thiếu phần của vệ sĩ Hạ Dương Kỳ rồi "

Ngay lập tức cả Nam Khải lẫn Hạ Dương Kỳ đều hoang mang, nhất là Hạ Dương Kỳ. Anh cảm nhận được có điều gì đó không lành sắp tới.

Nam Khải lên tiếng hỏi.

" Tại sao? Không phải anh ta sẽ ăn sau à? "

Cố Hà Uy vẩy tay ra hiệu người hầu chuẩn bị thêm một hộ dao dĩa, rồi ra hiệu Hạ Dương Kỳ tới ngồi cùng.

" Tối qua anh ta đã làm việc quá sức rồi, có vẻ rất mệt, nên ăn uống đầy đủ một chút, hồi phục thể lực. "

" À…ra là vậy, Hạ Dương Kỳ, anh vất vả rồi "

Hạ Dương Kỳ yên vị ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Hà Uy, đối diện Nam Khải, cảm nhận rõ mồm một giọng điệu giễu cợt của Cố Hà Uy, ánh mắt lườm nguýt khinh miệt đến cháy da cháy thịt được ngụy trang dưới nụ cười thân thiện của Nam Khải.

Trên bàn ăn bao nhiêu là sơn hào hải vị, món ngon hấp dẫn mà anh chưa bao giờ được nếm qua, vậy mà anh lại chẳng thấy vui chút nào, cơn thèm ăn cũng lập tức tan biến khi phải đối diện với vô vàn ánh nhìn xấu xí từ những người xung quanh.

Có vẻ Cố Hà Uy là đang cố ý nói vậy để xỉ nhục anh, ngầm công bố với toàn thể mọi người rằng tối qua anh đã làm ra những chuyện gì, anh là loại người như thế nào. So với vô số người tình của cậu, ví dụ như cậu chàng xinh đẹp hôm qua anh cũng chẳng khác gì cậu ta.

" Cảm ơn ngài, thiếu gia "

Cố nuốt cơn tức giận vào trong, anh ngậm đắng nuốt cay nhai từng miếng đồ ăn trong miệng mà cứ ngỡ đang nhai miếng sáp nhạt nhẽo, còn có chút đăng đắng, muốn nuốt không được mà muốn nhả cũng không xong.

Khác với tâm trạng áp lực ngột ngạt của anh, Cố Hà Uy lại tỏ ra cực kì thỏa mãn, cậu muốn một lần nữa nhắc nhở cho hắn biết vị trí của bản thân hắn ở đâu, buộc hắn phải chấp nhận điều này.

Không dễ dàng gì mới thuận lợi trải qua bữa ăn sáng, trong khi mọi người đang dọn dẹp thì Cố Hà Uy lên phòng lấy vài thứ. Lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng tranh cãi của đàn ông.

Hạ Dương Kỳ thầm đoán chẳng lẽ nào lại là tiểu tình nhân của Cố tổng tìm tới làm loạn.

Anh lắc đầu ngao ngán toan ra mở cửa thì Nam Khải đã nhanh hơn một bước, thậm chí còn liếc xéo anh một cái, mỉm cười rõ thân thiện nhưng lại mang ý nói Hạ Dương Kỳ chỉ là đồ thừa, những việc trong Cố gia không có việc nào cần anh tham gia cả.

" Có chuyện gì mà ồn ào vậy? "

Nam Khải giữ vẻ mặt đắc ý mở cửa, ngay lập tức tiếng tranh cãi bên ngoài biến mất, thay vào đó là giọng điệu của một thiếu niên, cậu ta vô vùng niềm nở chào Nam Khải một tiếng, sau đó lại ngó đầu vào trong nhìn quanh một lượt với ánh mắt hồn nhiên của đứa trẻ nổi hứng tò mò.

" Ấy, Cố tổng của tôi đâu rồi quản gia Nam Khải? "

Cố tổng của tôi? Có vẻ điều mà Hạ Dương Kỳ suy đoán là đúng rồi. Không biết vị đại thiếu gia này có bao nhiêu người tình vậy, nhớ tới mình cũng nằm trong số đó, anh chỉ biết lực bất tòng tâm, tự mình thầm uất ức.

Nam Khải trực tiếp ngó lơ câu hỏi của cậu thiếu niên, vờ như không quen biết.

" Cho hỏi có việc gì không? "

Cậu thiếu niên tỏ ra phụng phịu trước sự thờ ơ của Nam Khải.

" Tôi là tới lấy quần áo "

" Quần áo gì? " - Nam Khải vờ ngu ngơ hỏi.

" Xem anh kìa, không phải quên rồi đó chứ? Hôm bữa vội quá nên tôi mặc nhầm đồ của Cố tổng rồi chạy về, quần áo tôi thì vẫn nằm trong phòng anh ấy. Hôm nay tôi qua lấy, tiện thể thăm hỏi anh ấy chút, tối đó lạnh nhạt với tôi quá chừng "

" À… " - Nam Khải tỏ vẻ nhớ ra điều gì đó, nhìn thẳng vào cậu thiếu niên rồi mỉm cười tinh quái - " Tôi không biết nên đã vứt chúng đi rồi. "

" Gì…gì cơ? Vứt đi rồi? "