Bước vào sảnh chính tập đoàn HHS, Cố Hà Uy hiên ngang bước đi trước mặt bao người, cậu đi tới đâu người ta phải kính cẩn mà cúi chào tới đó, kèm theo là vô vàn những lời khen chê có có đủ ngặt nỗi chê thì ít mà khen thì nhiều. Bởi đứng trước thế lực lớn thế này làm gì có kẻ nào dám chê bai cậu đâu. Cố Hà Uy cùng Nam Khải vừa đi qua bàn lễ tân, bước tới đứng trước thang máy có viền đỏ, tượng chưng cho thang máy riêng biệt chỉ có Cố Hà Uy và Nam Khải mới có thể dùng. Mấy cô tiếp viên cúi chào họ xong lại liếc mắt theo mà bàn luận sôi nổi với nhau.
" Ây cô có thấy gì không? Hôm nay Cố tổng của chúng ta trông vui vẻ đến lạ "
Cô này vừa dứt lời thì cô kia liền nhanh chóng nhìn theo rồi đáp ngay.
" Tôi có thấy khác chỗ nào đâu, ngài ấy vẫn đáng sợ như thường ngày đấy thây ".
" Chẹp! Không trách được cô, cô mới vào làm chưa bao lâu nên mới không nhận ra thôi, chứ mọi bữa trông ngài ấy còn đáng sợ hơn nhiều. "
Nghe hai cô kia bàn luận, cô thứ ba cũng nhanh nhảu chen vào, đầu gật gật lia lịa, giơ tay lên biểu thị đồng tình.
" Phải đấy, tôi để ý hôm nay Cố tổng rất khác lạ, mặt mũi phấn chấn. Còn nữa nhé, thư ký Nam Khải bên cạnh dòm cũng vui vẻ lắm đấy, coi bộ hôm nay công việc đỡ áp lực hơn rồi "
" Quái lạ, có ai hay thứ gì lại thần kì tới nổi làm thay đổi được cả tâm trạng của Cố tổng trở lên tốt hơn được nhỉ? "
" Ai mà biết chứ, tôi thấy ấy ngoài thư ký Nam Khải ra có ai là thân thiết với Cố tổng đâu! "
" Ôi trời! Cô nói thế chết tôi rồi, họ chính là otp chân ái của tôi đấy nhé! "
Cứ như thế ba cô tiếp viên ở quầy lễ tân thảo luận không ngừng từ vấn đề này nhảy sang vấn đề khác đến chóng mặt, mà họ không hề hay biết rằng, khoảnh khắc cánh cửa thang máy vừa đóng lại cũng chính là lúc Cố Hà Uy và Nam Khải nghe hết được cuộc nói chuyện ấy, không sót chữ nào!
Cố Hà Uy mặt vẫn không đổi sắc, chẳng có lấy một tí cảm xúc nào là để ý cả, cứ như thể ngoài chuyện công việc ra mọi câu chuyện ngoài lề trên đời đều chỉ là gió thoảng qua tai, không đáng để tâm, rất tốn thời gian. Trong khi đó Nam Khải bên cạnh lại có cảm xúc khác hoàn toàn trái ngược với cậu, những lời vừa rồi của mấy cô tiếp viên anh đều nghe lọt cả, còn không ngừng cười thầm trong lòng, ấy vậy mà lại có người ship anh và Cố Hà Uy.
Cũng đúng thôi, nào đâu tránh được khi hai người cứ suốt ngày kè kè bên nhau, không ở chỗ làm việc thì cũng là ở nhà, đi làm cùng nhau mà về cũng cùng nhau, thêm việc Cố Hà Uy xưa nay không dính vào phụ nữ.
Tiếc rằng Cố Hà Uy vẫn luôn vạch ra ranh giới rõ ràng, giữa hai người chỉ vỏn vẹn là quan hệ anh em, không thì cũng là chủ tớ, cấp trên và cấp dưới, muốn hơn thì thật khó.
" Để tâm à? " - Cố Hà Uy bất ngờ lên tiếng, dù thế cậu chẳng nhìn Nam Khải lấy một cái.
" Hả? " - Nam Khải không hiểu là cậu nói tới vấn đề gì, mãi mới nhận ra ban nãy tâm trạng mình trùng xuống từ lúc nào, thất thần vì mấy suy nghĩ đẩu đâu do ảnh hưởng từ câu chuyện ban nãy. Anh ậm ừ một lúc rồi cười đáp.
" Không có "
" Ừm, tập trung vào công việc, đừng để ý mấy thứ không đâu "
Nam Khải khẽ gật đầu, miệng vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng có chút hụt hẫng. Cố Hà Uy đây là đang trách anh lơ đãng, nói anh bao đồng à.
" Tinh! "
Tiếng thang máy kêu cắt phăng đi dòng suy nghĩ của Nam Khải, cánh cửa dần mờ ra đã phòng làm việc của chủ tịch rồi. Vừa bước ra, dọc hành lang họ gặp ngay một quầy lễ tân khác nằm phía bên tay phải, đi thêm mấy bước nữa là thấy bàn làm việc của thư ký ngay cạnh cửa phòng của Cố Hà Uy. Phía sau cánh cửa gỗ cao cấp, là một không gian yên tĩnh sang trọng với tông màu chủ đạo là nâu.
Đối diện cánh cửa là bàn làm việc Lusso mang phong cách Châu Âu ngăn lắp, đằng sau đó là tấm kính lớn có thể nhìn bao quát khung cảnh thành phố. Trước bàn làm việc là bộ sofa và bàn trà loáng bóng, trên bàn đặt bộ ấm chén tử sa thạch biều Rồng Long Đằng Thịnh Thế với những hoa văn tinh xảo, cạnh đó để một chậu sen đá nhỏ.
Phía bên phải là chiếc tủ chất đầy tài liệu, sách vở và vài chậu cây nhỏ đặt sát tường, hai bên sườn tủ là hai chậu cây lớn hơn. Phía bên trái thì đặt tủ để đồ trang trí như mô hình nhà, cây xương rồng, mô hình robot,...
Cách bài trí gọn gàng, tinh tế, sang trọng kết hợp màu sắc hài hòa, tạo lên một không gian làm việc yên tĩnh và hoàn hảo.
Ngồi xuống ghế, Cố Hà Uy lại cầm tệp tài liệu khi nãy lên đọc, ai không để ý chứ cậu đã đọc tới hơn chục lần rồi, Nam Khải đứng trước bàn cũng phải bất lực.
" Mọi chuyện thế nào rồi? " - Cố Hà Uy hỏi, giọng nói lạnh tanh như có ngàn tia băng đâm thẳng vào tai người nghe.
" Mọi chuyện đang đi đúng theo kế hoạch thưa Cố tổng " - Nam Khải kính cẩn đáp, ở nơi làm việc anh phải giữ lễ cẩn thận, không thể tùy tiện như bên ngoài hay ở nhà được.
" Ừm "
Cố Hà Uy thờ ơ đáp, rồi không nói gì thêm, Nam Khải biết điều bàn báo cáo lịch trình hôm nay rồi sải bước ra khỏi phòng. Để lại không gian yên tĩnh cho Cố Hà Uy, cậu nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một chàng trai trẻ gắn trong tệp tài liệu, mỉm cười, nụ cười chứa đầy ý nghĩ sâu xa khó đoán.
Cậu khẽ chạm tay lên đó, thầm nhủ với bức ảnh.
" Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu đấy, chưa gì chúng ta đã sắp được gặp lại nhau rồi. Tôi rất đang rất mong chờ đây "