Lâm Đức Bân khẽ cười nói, “Tớ cũng không biết nhiều. Hì, nghe người ta nói nếu không biết thì cứ gọi mỗi loại một suất, đảm bảo sẽ không nhầm.”
Nói rồi Lâm Đức Bân ngoắc phục vụ tới gọi một suất A một suất B.
“Suất A là bò bít tết, suất B là sườn lợn rán, như vậy chút nữa chúng ta có thể đổi lại ăn.” Lâm Đức Bân cười giải thích.
Tưởng Thanh Dung ngượng ngùng cúi đầu.
Không ngờ suy nghĩ cậu tưởng mình che giấu rất tốt cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Vừa rồi lật qua thực đơn, mặc dù phần lớn tên món ăn cậu đều không gọi nổi, nhưng lòng hiếu kỳ đặc biệt với những chuyện mới mẻ của con người khiến cậu rất có hứng thú với những món ăn chưa ăn bao giờ. Thế nhưng trên một trăm loại món ăn, cậu không thể món nào cũng gọi, chưa cần nói túi tiền của Lâm Đức Bân không chịu nổi mà dạ dày của cậu cũng không chứa nổi nhiều thức ăn như vậy.
Mà Lâm Đức Bân đơn giản gọi suất ăn hai người đã nhanh chóng giải quyết nan đề của cậu. Một suất A một suất B, hầu như có hết các món mà cậu muốn ăn trên thực đơn, hơn nữa Lâm Đức Bân còn nói sẽ đổi thức ăn, nói như vậy, cậu vừa có thể ăn được thứ muốn ăn mà lại không sợ ăn không nổi.
— chỉ là, như vậy có sợ mặt dày quá không?
Lâm Đức Bân ngoài miệng nói không hiểu, nhưng lại quen thuộc mà chu đáo giúp Tưởng Thanh Dung gọi món ăn hợp lý nhất, Tưởng Thanh Dung đoán không phải lần đầu tiên cậu ta tới đây. Nếu như không phải muốn chiều ý mình, cậu nghĩ Lâm Đức Bân sẽ gọi món ăn sang trọng hơn, không đến mức gọi món ăn đơn giản như vậy.
“Bọn mình tới ăn cơm chứ không phải tới tham gia cuộc thi lễ nghi cơm tây, có gì mà sợ mất mặt.” Thấy trên mặt Tưởng Thanh Dung không giấu được ngượng ngùng, Lâm Đức Bân nói an ủi.
Lâm Đức Bân nói là muốn làm Tưởng Thanh Dung yên tâm, nhưng lại khiến cậu càng lo sợ.
Nhất thời hưng phấn mà quên mất cậu đang hẹn hò đấy! Đây có lẽ là lần duy nhất ở kiếp này cậu được cùng Lâm Đức Bân ăn một bữa cơm như của tình nhân hẹn hò.
Tưởng Thanh Dung lập tức vì biểu hiện quê mùa của mình mà cảm thấy lúng túng.
Cậu đặc biệt đi cắt tóc, mặc bộ quần áo đẹp nhất, muốn cho Lâm Đức Bân nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của mình. Kết quả thức ăn còn chưa dọn lên, cậu đã mất sạch mặt mũi…
Dù đã mặc vào bộ quần áo tự nhận là đẹp nhất, khi đứng bên cạnh Lâm Đức Bân cậu vẫn như một con vịt xấu xí, càng không nói đến biểu hiện vụng về không biết gọi thức ăn.
Cậu muốn phô ra mặt ưu tú nhất cho Lâm Đức Bân nhìn, tiếc rằng lại bày ra bộ dáng chật vật nhất, tại sao lại như vậy?
Tưởng Thanh Dung càng nghĩ càng uể oải.
“Đừng nghĩ lung tung.” Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay bất giác nắm thành quyền trên bàn.
Tưởng Thanh Dung ngước mắt, nhìn thấy một ánh mắt dịu dàng.
Không cười nhạo, không khinh thường, không xa cách, chỉ có chân thành và cổ vũ.
Trái tim, trở nên bình an…
đọc truyện đam mỹ “Cảm ơn.” Tưởng Thanh Dung khẽ nói.
Tớ ngốc như vậy, chuyện gì cũng làm không nên hồn, lại hết lần này đến lần khác không biết tự lượng sức mình muốn đuổi kịp bước chân của cậu.
Cảm ơn cậu, chịu dừng bước chờ tớ. Mặc dù, tớ biết chỉ là quan tâm giữa bạn bè!
“Kỳ thật hôm nay hẹn cậu ra ngoài còn có một chuyện khác muốn thương lượng với cậu.” Lúc đang đợi thức ăn mang lên, Lâm Đức Bân khẽ hớp một ngụm sô-da, ngẩng đầu nói với Tưởng Thanh Dung.
“Chuyện gì?” Lòng Tưởng Thanh Dung đầy nghi hoặc, không biết mình có thể giúp được Lâm Đức Bân cái gì.
“Tớ muốn tìm cậu cùng chơi cổ phiếu.”
“Cổ, cổ phiếu?”
Với thắc mắc hoảng hốt của Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân gật đầu khẳng định, “Ừ, là cổ phiếu. Tiền vốn của một mình quá ít rất khó làm lớn, thế nên muốn tìm một người hợp tác, góp thêm một chút tiền.”
Tưởng Thanh Dung hoàn toàn bối rối! Từ cổ phiếu này hoàn toàn không xa lạ với cậu, có một khoảng thời gian họ hàng trong nhà đều chen chân vào trò chơi mới mẻ phất lên nhanh chóng này. Thế nhưng những thân thích dính vào thị trường chứng khoán đều không có ai không phải mất tiền trong đó, không ít thân thích bị sàn giao dịch tiếc giá thấp giữ lại, bao nhiên tiền mồ hôi nước mắt cực khổ kiếm ra đều bị kẹt ở thị trường chứng khoán không lấy về được.
Nhưng dù là chứng khoán với cậu quen thuộc hay xa lạ, Tưởng Thanh Dung đều nghĩ chứng khoán là thứ cách cậu rất xa, là trò chơi của những người lớn, không phải sao?
Thế mà giờ Lâm Đức Bân lại đột nhiên nói về trò chơi tiền tài của người lớn trước mặt cậu, mời cậu cùng chơi khiến Tưởng Thanh Dung cảm thấy lúng túng.
Nếu đổi lại là người khác mời, Tưởng Thanh Dung không cần nghĩ liền lập tức từ chối. Bài học xương máu của họ hàng khiến cậu không có cảm tình với cổ phiếu. Thế nhưng giờ người mời cậu lại là Lâm Đức Bân —
“Nhưng mà —” Tưởng Thanh Dung nhớ tới mấy thuật ngữ thường xuất hiện trên TV, báo chí thời gian gần đây, “Bây giờ không phải đang nói gì mà khủng hoảng tài chính ở châu Á sao, nghe nói tiền ở châu Á đều mất giá, thị trường chứng khoán lại càng giảm mạnh, như vậy mà cậu còn muốn tham gia?”
Gần đây chỉ cần TV, kênh tin tức đều đề cập đến khủng hoảng tài chính châu Á. Cuộc khủng hoảng này bắt nguồn từ Thái Lan rồi nhanh chóng lan ra các quốc gia châu Á, thậm chí lan ra toàn cầu, toàn bộ hệ thống tài chính đều ngập giữa vũng bùn. Trung Quốc là một nước châu Á, đương nhiên cũng không thoát khỏi cuộc sóng gió tài chính, thị trường chứng khoán Thượng Hải từ 1510 điểm năm 1997 giảm xuống còn gần 1000 điểm, tỉ lệ giảm gần 50%.
Những điều này đều là Tưởng Thanh Dung xem được trên kênh tài chính và kinh tế.
Dù muốn vào thị trường cũng không cần chọn thời gian kinh tế rớt giá như vậy, thế này chẳng khác gì đưa tiền vào thị trường chứng khoán đóng học phí!
Trong lòng Tưởng Thanh Dung rất phản cảm với chứng khoán, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội hợp tác với Lâm Đức Bân —
“Cậu nghĩ thế là sai rồi.” Lâm Đức Bân lắc đầu, “Lúc này đã gần cuối năm 1998, khủng hoảng tài chính ở châu Á đã kéo dài gần một năm, tớ cho rằng cuộc khủng hoảng này sẽ nhanh chóng kết thúc. Có đôi khi nguy cơ chính là cơ hội, hiện giờ thị trường chứng khoán sụt giá như vậy, rất nhiều cổ phiếu đều có giá thấp, xét theo phương diện khác, hiện tại vào thị trường chính là một thời cơ tốt. Chúng ta có thể mua cổ phiếu giá thấp, chờ đến lúc thị trường chứng khoán xoay chuyển, chúng ta sẽ kiếm được một khoản lớn.”
Tưởng Thanh Dung vẫn rất do dự, “Nếu thị trường chứng khoán phải mười năm tám năm mới sống lại thì sao?”
Cuộc khủng hoảng tài chính châu Á lần này khiến các quốc gia châu Á tổn thất nặng nề, dù khủng hoảng qua đi, kinh tế muốn sống lại cũng không phải một hai năm là có thể làm được. Tuy Lâm Đức Bân phân tích nghe rất hợp lý, nhưng Tưởng Thanh Dung vẫn cảm thấy thị trường chứng khoán phiêu lưu quá lớn. Tưởng Thanh Dung trời sinh khá mẫn cảm với nhưng con số, trong các môn học cũng là số học có thành tích tốt nhất, mà với hiểu biết của cậu về thị trường chứng khoán hiện giờ, sau khi đơn giản tính toán một lượt, kết luận của cậu là bây giờ quăng tiền vào thị trường chứng khoán còn không bằng gửi tiết kiệm ở ngân hàng.