Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - Chương 8




Ớ !? What the hell ? Hải Đăng , cậu ta là đang hù dọa Diệu Anh đấy hả ?

Không phải chứ ? Tiền tiêu tháng này của cô sắp cạn rồi , lỡ mà cậuta làm thật thì cô sống sao ? Chẳng lẽ lại chìa tay xin tiền bố mẹ để ”được nghe cải lương ” miễn phí à ?

Tên này … ăn trúng cái bả gì mà dở chứng thế không biết !?

– Diệu Anh , mày sao thế ? Sao ngẩn ngơ ra vậy ? Hải Đăng đi trước rồi kìa !

Quỳnh Giao không hề để ý đến thái độ của Diệu Anh , đeo cặp ngay ngắn hối thúc cô .

– Ờ ờ , tao biết rồi .

Diệu Anh cũng tặc lưỡi cho qua , thôi thì hết tiền ở lại rửa chénkhông công trả nợ cho người ta vậy . ” Quỳnh Giao , mày có biết vì màymà tao rơi vào tình cảnh éo le vậy không ? ” – Tất nhiên đó chỉ là suynghĩ , Diệu Anh nào có nói ra .

Trong khi Diệu Anh đang khổ đau nghĩ về túi tiền thì tên đằng trước cứ sốt ruột chờ ai đó chạy đến năn nỉ .

Trái với dự đoán , người chạy đến lại chẳng phải người đó . Lại còn tự nhiên khoác tay Hải Đăng thân thiết :

– Hải Đăng , cậu có chuyện không vui à ? Sao khó chịu thế ?

– Không có gì .

Hải Đăng thẳng thừng hất tay ra , lộ rõ vẻ khó chịu . Hơi nghiêngngười nhìn về phía sau . Con nhỏ này bị gì thế ? Lủi thủi đi một mìnhnhư vậy … bị gì sao ?

Không một chút quan tâm đến người bên cạnh đang hụt hẫng , đau lòngbiết bao . Hải Đăng bước thật nhanh về phía người kia – người mà cậu vừa ghét vừa thương … :

– Anh , cậu bị sao vậy ?

Diệu Anh vừa đi vừa cắm đầu xuống đất , nghe thấy giọng nói ngàn lần đáng hận kia lập tức ngẩng đầu lên :

– Không sao !!!

Nói xong Diệu Anh liền bước nhanh vượt mặt Hải Đăng , không một lần ngoảnh đầu nhìn .

Quỳnh Giao nãy giờ thấy cả , không sót một cái gì . Diệu Anh chẳngthèm quan tâm đến Hải Đăng như vậy , tại sao cậu vẫn một mực quan tâmđến Diệu Anh , thay vì như thế , quan tâm đến Quỳnh Giao chẳng phải tốthơn sao ?

~~~~~

– Cho 5 ly trà sữa ! – Hải Đăng mặt lạnh hơn tiền bước vào quán mở miệng gọi .

Chủ quán nhìn Hải Đăng và hai người đằng sau bằng con mắt khá là ” khác thường ” . Cũng phải thôi , 3 người uống 5 ly trà sữa !?

Diệu Anh biết rõ Hải Đăng tại sao lại gọi nhiều vậy . Nhưng đành bấmbụng tiếc tiền , hi vọng cậu ta không gọi thêm . Nếu gọi nữa , e rằngDiệu Anh không tránh khỏi kiếp ôsin .

Quỳnh Giao kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diệu Anh , khẽ an ủi :

– Không sao đâu , Hải Đăng là con trai mà . Lý nào lại để con gái trả tiền cho mình ? Nếu không , tao thêm vô tiền thiếu là được chứ gì .

Đúng là chỉ có Quỳnh Giao là tốt với cô nhất ! Nhưng mà … phải ha !Cậu ta là con trai , sao có thể để con gái khao mình ăn uống như thế ?Hải Đăng đâu có hèn hạ đến vậy nhỉ !?

Thế là Diệu Anh mừng thầm trong lòng , vô tư uống trà sữa .

Kẻ đối diện nhếch môi cười khẩy một cái , Diệu Anh … hèn hạ với ai là không thể , nhưng với cô , thì hoàn toàn có thể đấy !

Một phần là nghĩ thế , phần khác Hải Đăng phải suy nghĩ làm sao uốnghết 3 ly trà sữa kia . Cậu không thích ngọt lắm , 1 ly thì được . 3 ly … liệu có quá sức không ? Thây kệ , nhất định phải uống hết . Không đượctự làm mất mặt trước Diệu Anh !

Nghĩ rồi Hải Đăng bắt tay vào uống hết 3 ly trà sữa . Uống , cứ uống , hết ly này đến ly khác … xong , cuối cùng cũng hết 3 ly . Hải Đăng ômbụng bự xoa xoa , như vậy về nhà là khỏi ăn tối luôn .

Phía đối diện Diệu Anh cứ nhìn chằm chằm Hải Đăng , chờ đợi sự galăng nào đó sẽ xuất hiện . Lúc Hải Đăng gọi bồi bàn tới tưởng tính tiền … ai dè , gọi thêm 10 ly nữa đem về !

Tên khốn !!! Rõ ràng là muốn Diệu Anh ôm túi tiền rỗng về nhà mà !Diệu Anh bản thân tự hiểu rõ cứ bị Hải Đăng chơi khăm hết lần này đếnlần khác , vậy mà cô vẫn chưa tìm được cơ hội trả thù mới tức !!!

Tiếc nuối rời ghế đi tính tiền , phóng ánh mắt như dao găm về phíatên khốn nạn ôm bụng thảnh thơi cười cợt nhìn Diệu Anh . 300 … 300 nghìn của cô ! Bay rồi , một đi không trở lại !!!

Cầm 10 ly trà sữa trong tay mà Diệu Anh muốn ném thẳng vào mặt HảiĐăng ghê gớm ! Nhưng thôi , cũng là tiền của cô , đành cẩn thận đưa tràsữa cho cậu .

– Ôi chao ơi ! Anh hôm nay tốt bụng ghê !!!

Có ngu cũng nhận ra đây chính là sự mỉa mai chứ chả khen gì sất ! Ý là Diệu Anh thường ngày rất keo kiệt , tên đáng chết !!!

Đợi Hải Đăng cầm xong , Diệu Anh không nói không rằng liếc mắt xoaylưng đi về . Quỳnh Giao cũng định chạy theo nhưng thấy Hải Đăng cứ đứngyên tại chỗ không nhúc nhích . Nó thấy lạ liền hỏi :

– Cậu bị sao vậy , Hải Đăng ?

– Không có gì đâu , mau về với Anh đi ! Mai gặp .

Hải Đăng chỉ lắc nhẹ đầu rồi bước ra khỏi quán , không hiểu sao lại đi rất nhanh .

~~~~~

Trước khi lên nhà , Hải Đăng phân phát trà sữa cho mấy đứa nhóc đangchơi trước chung cư . Chỉ giữ lại duy nhất một ly cho mình .

Vào phòng , Hải Đăng không uống ngay mà cứ nhìn ngắm ly trà sữa trêntay . Đây là trà sữa đào – loại trà sữa mà Diệu Anh thích nhất . Là lyduy nhất khác với 9 ly còn lại .

Diệu Anh , có phải cậu đã làm cho cô giận ? Thái độ vừa rồi của Diệu Anh , từ nãy đến giờ , cậu cân nhắc rất nhiều .

Nhưng cũng không trách cậu được , tất cả là do Diệu Anh . Từ lúc gặpnhau đầu năm cho đến lúc này , cậu đều cố tình gây sự với Diệu Anh , tất cả … tất cả đều xuất phát từ Diệu Anh mà ra .

“Diệu Anh , đừng vội trách tôi ! Là do cậu cả thôi ! ”

Hải Đăng mệt mỏi dần thiếp đi .

Đến tối , Hải Đăng giật mình thức giấc . Đã 7h rồi . Ly trà sữa giờđã tan thành nước rồi , không hiểu sao khi nhìn nó , Hải Đăng lại cảmthấy có gì đó … hơi buồn .

Lết tấm thân vào bếp nấu mì gói ăn . Hải Đăng vừa húp nước mì vừa suy nghĩ gì đó .

Căn hộ này , là do ba mẹ đã mua cho Hải Đăng . Họ rất bận , đến cảthời gian dành cho con trai độc nhất của mình cũng không có . Họ cứ đicông tác rồi lại về , mỗi lần về chỉ ở được tầm 1 tuần . Thời gian đó ,đối với những đứa con xa ba mẹ lâu ngày mới gặp lại mà nói , thật sự rất ít .

Không có họ , Hải Đăng cũng ít quan tâm tới bản thân mình hơn . Cậulà con trai , biết nấu ăn cái gì đây ? Chẳng lẽ lại cầm cuốn sách hướngdẫn nấu ăn lăn vào bếp . Ngán ngẩm cái viễn cảnh đó , ngày nào Hải Đăngcũng ăn mì gói . Thậm chí còn mua cả thùng về cất trong tủ bếp , lúc đói lại lấy ra nấu mà ăn . Siêng lắm , hoặc là kinh phí cho phép cậu mớixách mông ra khỏi nhà đi ăn quán .

Đang tập trung nghĩ suy thì tiếng điện thoại reo làm cắt đứt mạch suy nghĩ . Lúc này , đột nhiên Hải Đăng mong rằng cuộc gọi này , là từngười đó .

Nhưng không phải … là một người khác . Chẳng cần nhìn màn hình điệnthoại cậu cũng có thể biết đó không phải Diệu Anh . Vì đơn giản , chuông điện thoại không phải bài Until You . Diệu Anh khác với tất cả nhữngngười có trong danh bạ điện thoại , họ đều chung một loại nhạc chuông .Nhưng mỗi Diệu Anh lại là Until You .

Chán chường bắt máy , Hải Đăng hỏi :

– Alô , ai vậy ?

Đầu dây bên kia nghe được giọng Hải Đăng vui mừng khôn xiết :

– Tớ , là tớ … Quỳnh Giao đây !

Thì ra là Mai Quỳnh Giao . Đây là lí do màn hình không hiển thị tên ai cả , Hải Đăng không hề lưu số của nó trong danh bạ .

– Ừ , có gì sao ?

– Cũng không có gì lớn lắm , tớ chỉ muốn hỏi bài cậu thôi .

Hỏi bài mà cũng cần phải gọi điện cho Hải Đăng sao ? Có Diệu Anh ở chung nhà để làm gì ?

– Bài môn gì ?

– Là môn Anh .

Lần này thì Hải Đăng càng phải nói thẳng :

– Quỳnh Giao , hình như cậu không biết !? Tôi học lớp chuyên Anhkhông phải vì tôi giỏi Anh đâu . Tôi chuyên Toán , vì một lý do nào đónên tôi được chọn vào 11 Anh A . Tuy không biết bài cậu muốn hỏi là gì , và có thể tôi giúp được . Nhưng tôi thắc mắc Diệu Anh là một dân chuyên Anh chính gốc , lại là lớp trưởng của 11 Anh A . Như vậy cũng đủ hiểutrình độ ngoại ngữ của cậu ấy hơn hẳn tôi . Tại sao cậu lại không hỏi ,trong khi hai người ở chung nhà ?

Nhất thời không nghĩ Hải Đăng lại tuôn một tràng như vậy , đầu dây bên kia im phăng phắc .

Hải Đăng phía bên này nói xong mấy câu đó cũng không nói thêm gì nữa , chờ đợi sự phản hồi từ bên kia .

– Xin lỗi , hình như tớ làm phiền đến cậu rồi .

Xem ra Mai Quỳnh Giao còn hiểu chuyện , tuy sự thật là thế nhưng Hải Đăng vẫn lựa lời khôn khéo :

– Tôi chỉ thắc mắc vậy thôi , nếu cậu muốn hỏi , cứ việc hỏi .

Không sai dự đoán của cậu , Quỳnh Giao liền từ chối :

– Không cần đâu , để tớ sang phòng Diệu Anh hỏi cậu ấy cũng được . Xin lỗi đã làm phiền cậu !

Chưa đợi Hải Đăng trả lời , Quỳnh Giao đã chủ động tắt máy .

~~~~~

Cùng lúc đó , ở nhà của Diệu Anh .

Diệu Anh đang ở trong phòng chuyên tâm học bài . Ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa , quái lạ ! Hôm nay Quỳnh Giao còn khách sáo gõ cửa nữa à ?

– Vào đi , Giao !

Dứt lời , người bên ngoài liền mở cửa đi vào , ngồi phịch lên giường .

Người bên trong nhìn thấy hoảng hồn :

– Mày sao thế , Quỳnh Giao ?

Quỳnh Giao hai mắt ươn ướt nằm xuống giường , vùi mặt vào chăn , không đáp .

Hành động đó càng khiến Diệu Anh sốt ruột hơn . Diệu Anh bỏ cả bài vở đến ngồi bên giường , lay nhẹ người nó :

– Có chuyện gì ? Kể tao nghe , chẳng nhẽ không được ?

Quỳnh Giao nghe được mấy lời quan tâm đó , xoay người về hướng Diệu Anh , bắt đầu kể lể :

– Diệu Anh này , có phải tao còn gì sai sót không ? Sao Hải Đăng lúc nào cũng lạnh nhạt với tao thế ?

Thì ra là vì TRAI , cái lý do muôn thuở .

– Hải Đăng lại làm gì mày nữa à ?

– Lúc nãy tao gọi điện hỏi bài , cậu ấy chẳng những không bày , còn tuôn một tràng mắng tao .

– Cái gì ? Tên đó ăn trúng gan trời hay sao mà dám mắng mày ?

– Sao mày cứ gọi tên này tên nọ vậy ? Cậu ấy có tên đàng hoàng đấy !

Trong mắt Diệu Anh , lời của Quỳnh Giao là sự bênh vực mù quáng . Cậu ta đối xử với nó tệ như vậy mà trước mặt Diệu Anh vẫn cố bênh vực .

– Rồi rồi , Hải Đăng cụ thể là nói gì ?

– Bảo tao sao không hỏi mày , có mày chung nhà làm cảnh à ? Còn hỏitao mày chuyên Anh lại dốt hơn người chuyên Toán không giúp tao giải bài tập được sao ? Còn … còn …

Nói đến đây Quỳnh Giao bỗng dưng bật khóc , làm Diệu Anh bối rối hỏi liền :

– Mày khóc cái gì chứ ? Còn nói gì nữa hả ?

– Nói … nói tao làm phiền cậu ấy !!!

– Phiền sao ? Thật quá đáng !

Diệu Anh không biết gọi là ngây thơ hay ngu ngơ mà tin lời Quỳnh Giao . Cô nào biết , trong câu nói đó , một phần là thật , đa số là bịa .

Mấy câu nói đó , như động chạm lòng tự trọng của Diệu Anh . Hải Đăng , cậu ta dám bảo cô dốt Anh hơn cậu ta ? Ý là cậu ta giỏi Anh hơn cô sao ? Nằm mơ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó .

Vậy mà Hải Đăng lại ngang nhiên nói Diệu Anh như vậy ? Chuyện lúcchiều , Diệu Anh còn chưa cho qua , lại thêm chuyện này . Hải Đăng , quá đáng !!! Đáng chết !!!

– Được rồi , mày thắc mắc gì thì lấy vở tao xem , lần sau có gì cứhỏi tao . Giờ mày về phòng đi , chuyện đó xử sau ! Đừng buồn ! – DiệuAnh lấy vở bài tập Anh đưa cho Quỳnh Giao , trấn tĩnh bản thân cố nhẹgiọng an ủi nó .

– Ừ , cảm ơn mày ! – Quỳnh Giao nhận lấy vở thút thít trở về phòng .

Từ trước đến nay , Diệu Anh luôn là chỗ dựa vững chắc , là chỗ để Quỳnh Giao giải quyết mọi nỗi buồn , bực tức .

~~~~~

Hải Đăng học bài xong tự dưng lại muốn nói chuyện với Diệu Anh , bật facebook lên xem cô có online không ?

Dấu chấm xanh từ acc của Diệu Anh làm Hải Đăng vui biết nhường nào !

Nhấn chuột vào khung inbox , Hải Đăng mở lời :

– ” Hế lô ! ”

Trái với thái độ niềm nở của Hải Đăng , Diệu Anh hằn học soạn tin nhắn trả lời :

– ” Còn dám ib cho tôi , cậu muốn bị chửi lắm phải không ? ”

– ” Chửi gì ? Chuyện trà sữa lúc chiều sao ? ”

Đã xem . Diệu Anh không hề trả lời tin nhắn .

– ” Này , trả lời đi . Nếu là chuyện đó , mai tôi mua lại cho cậu , không những 15 ly , 30 ly tôi cũng mua ! ”

– ” Không cần ! Chuyện đó tôi bỏ qua ”

– ” Ừ , cậu không bận tâm chuyện đó là tốt rồi ”

– ” Nhưng tôi muốn nói chuyện khác . Sao cậu dám làm Quỳnh Giao tổn thương hả ? ”

– ” Tôi làm gì ? ”

– ” Còn hỏi ? Cậu sao có thể nói nó phiền phức chứ ? Chỉ là hỏi bài , làm như cậu có giá lắm ”

Đích thị là Mai Quỳnh Giao đi lẻo mép gì rồi . Nhưng Hải Đăng có nóiQuỳnh Giao phiền phức bao giờ sao ? Làm gì có ! Nó rốt cuộc đã thêm mắmthêm muối gì vào mà kể cho Diệu Anh chứ ?

Trong lúc Hải Đăng đang bận suy nghĩ thì bên kia Diệu Anh đã nhắn tiếp :

– ” Sao hả ? Tôi nói đúng quá nên ngậm như hến không dám mở miệng chứ gì ? ”

– ” Anh , tôi thừa nhận có hơi quá lời với Mai Quỳnh Giao . Nhưng tôi không nói cậu ta phiền phức . ”

– ” Không có sao Quỳnh Giao lại nói có ? Chẳng lẽ Quỳnh Giao lại gạt tôi ? ”

– ” Cậu tin Mai Quỳnh Giao hơn Hải Đăng này sao ? ”

– ” Tất nhiên ”

Hai chữ ” Tất nhiên ” đó , như đâm thẳng vào tim Hải Đăng . Diệu Anhchẳng hề tin tưởng cậu như cậu đã lầm tưởng . Có thể vì lời dối trá củaMai Quỳnh Giao kia mà mắng cậu xối xả .

– ” Diệu Anh , tôi nói cho cậu hay . Cậu là đứa con gái ngu ngốc nhất tôi từng biết ! ”

Quá đáng ! Đã nói Diệu Anh dốt hơn cậu . Giờ còn mở miệng chửi thẳng Diệu Anh ngu !

– ” Khốn khiếp ! Hải Đăng , cậu dám chửi tôi ngu , cậu thông minh hơn ai chứ hả ? ”

– ” Thông minh hơn cậu là được rồi . Cậu tự mà nghĩ lại sao tôi lại chửi cậu như thế . ”

– ” Cậu ghét tôi nên chửi thế chứ gì . Haha … tôi biết cả , cần gì phải suy nghĩ . ”

– ” Ngu ngốc . Cậu nghĩ lúc nào cậu cũng đúng à ? ”

– ” Phải . Nói cho cậu biết , cậu mà không xin lỗi Quỳnh Giao , tôi với cậu xem như kẻ thù ! ”

– ” Tại sao tôi phải xin lỗi ? ”

– ” Vì rõ ràng là cậu sai ? Là cậu mắng Quỳnh Giao phiền phức khiến nó buồn ”

Diệu Anh chỉ lo Quỳnh Giao bị bảo phiền phức mà buồn thôi sao ? Vậycòn cậu … thái độ đó của Diệu Anh , khi cô nói cô không tin cậu , khi cô vì mấy lời chưa rõ ràng của Quỳnh Giao mà chửi cậu , liệu cô có nghĩđến Hải Đăng buồn nhường nào ?

– ” Tôi không có bảo cậu ta phiền phức ”

– ” Rõ ràng như vậy cậu còn chối sao ? ”

– ” Vũ Hoàng Diệu Anh , tôi không làm gì sai . Vì thế chẳng có lý dogì để xin lỗi Mai Quỳnh Giao . Cậu muốn là kẻ thù , được , tôi đồng ý ! ”