Diệu Anh bần thần nằm trên giường , cảm thấy mình thật dở hơi . Cậu ta giận thì sao ? Không nhìn mặt cô đã sao ?
Có gì đâu mà Diệu Anh lại cảm thấy buồn thế nhỉ ? Những lúc như thế này chỉ có đồ ăn mới đem lại cảm giác hạnh phúc thôi .
Diệu Anh lò dò đi xuống nhà , phòng khách , phòng bếp gì cũng tối om . Có lẽ Quỳnh Giao vẫn chưa về nhà ?
Diệu Anh ngồi vào máy tính trong phòng sách , lâu rồi không vàoconfession trường xem . Vừa bấm vào hiện ra trước mắt là bài viết khônghay về cô .
” Gian lận trong thi cử , tại sao Diệu Anh không chịu phạt ? Là có ẩn khuất gì ? ”
Kèm theo đó là hàng loạt bình luận ác ý . Quả thật người đời , lúctrước Diệu Anh ngoan ngoãn được lòng thầy cô thì xúm lại mà kết thân ,giờ có chuyện liền quay lưng !
Buồn bực tắt máy tính , ngả người ra ghế Diệu Anh thở dài .
” Rốt cuộc trên đời này cũng chỉ có Quỳnh Giao là bạn duy nhất , thật lòng nhất ! ”
~~~~~
Hải Đăng thẫn thờ ngồi trước laptop , tin tức truyền tai nhau thậtnhanh . Mà cũng phải , Diệu Anh là một học sinh nổi bật , đụng chuyện gì đều bị những kẻ ganh ghét lôi ra chặt chém .
Có một điều Hải Đăng đến giờ vẫn không tin nổi . Diệu Anh thực sự làm vậy sao ?
Suy cho cùng cô chẳng có lí do gì để làm như vậy , cô học bài , thuộc như nuốt chữ . Không thể có chuyện như vậy !
Nhưng Diệu Anh chẳng phải đã khẳng định rồi sao ? Diệu Anh nói , làcô làm , chính là cô ! Lời cô nói ra đầy cương quyết , vậy cô có biếtlúc đó cậu phải trấn tĩnh bản thân như thế nào để không làm đau cô ? Qua thời gian Hải Đăng tuy có ít nhiều thay đổi nhưng cái điểm nóng tínhvẫn còn đó .
Cái gương mặt đó , cái giọng nói đó , càng khiến cậu tin vào điều mà Diệu Anh thừa nhận .
Đang mãi nhức đầu suy nghĩ lại nghe thấy tiếng chuông cửa . Khó chịu cầm điều khiển từ xa mở cửa , Hải Đăng hỏi vọng ra :
– Ai đấy ?
– Là tớ , Quỳnh Giao .
Quỳnh Giao xỏ đôi dép bông Rilakkuma bước vào , mỉm cười nhìn Hải Đăng .
– Đổi dép đi !
Hải Đăng nhíu mày nhìn chằm chằm thứ Quỳnh Giao đang mang dưới chân .
– Hả ? Sao lại đổi dép ?
– Dép đó không phải dành cho cậu .
Quỳnh Giao ngậm ngùi tìm đôi dép khác , chẳng biết là của ai mà Hải Đăng lại không cho cô mang một tí .
Lại thấy kì quá , Hải Đăng sống một mình mà có tận bốn đôi dép đi trong nhà . Còn dành cho ai nữa nhỉ ?
Quỳnh Giao vừa lấy đôi dép Đoraemon ra khỏi tủ giày , còn chưa kịpmang vào chân đã bị tiếng nói từ trong bếp vọng ra , kèm theo ánh mắtchẳng mấy hài lòng .
– Dép khác !
– Sao vậy ? Dép này cũng không được à ?
– Ừ .
– Sao cậu keo kiệt thế ? Có một đôi dép thôi mà bắt tớ đổi đi đổi lại . – Quỳnh Giao đánh liều lớn tiếng với Hải Đăng . Trước giờ cô đều sợcậu ghét nên chẳng dám hó hé nửa lời .
Mạnh miệng là vậy chứ Quỳnh Giao cũng sợ Hải Đăng tức lên đuổi cô vềthì toi . Lại không phải , Hải Đăng chỉ xoay lưng vào bếp tiếp tục nấumì , trầm giọng giải thích .
– Không phải tôi keo kiệt ! Mà là chủ hai đôi dép đó sẽ không thích ai đụng vào , bất kể cái gì , dù có là dép .
Bất đắc dĩ Quỳnh Giao lại đổi dép tiếp , lần này mới nhận được từ Hải Đăng cái gật đầu . Tự hỏi người đó là ai mà ki bo bủn xỉn thật đấy ?Nhưng Hải Đăng có sống chung với ai đâu nhỉ ?
~~~~~
Minh Trang là hot girl của trường , bạn trai thay như áo . Tầm vài tuần lại có người mới . Cái số nó thật đào hoa mà !
Nhưng bây giờ đối tượng cô đang nhắm tới là Trịnh Vũ Hải Đăng . Mặcdù đã nghe đồn Hải Đăng đã có người yêu , Giao gì đó thì phải ? Mà mặckệ , cô không quan tâm , chỉ cần biết nhất định Hải Đăng phải là bạntrai của Minh Trang .
Minh Trang cứ tìm cách tiếp cận mãi , mà cậu ta cứ giữ khoảng cách , xem ra thật khó khăn .
Lại thấy có gì đó lạ , Diệu Anh và Hải Đăng gần đây hầu như không hềnhìn mặt hay nói chuyện với nhau . Có phải vì lí do đó mà Hải Đăng tâmtrạng cứ thất thường ?
– Diệu Anh , chị cho em hỏi một tí được không ?
Minh Trang sang tận lớp tìm Diệu Anh , trước đó cũng đã ngó quanh tìm Hải Đăng mà chẳng thấy đâu cả .
– Em tìm chị ?
Diệu Anh đáp như không , một nụ cười xã giao cũng không có .
– Vâng .
– Chuyện gì vậy em ?
– À … anh Hải Đăng đâu rồi chị ?
Lại là Hải Đăng ! Sao Diệu Anh càng muốn loại bỏ cái tên đó ra khỏi đầu mà ai cũng nhắc đến vậy ?
– Này em , chị không phải bảo mẫu của Đăng đâu , em có thể đi khắptrường tìm cậu ta . Nhưng , tuyệt đối không đến gặp chị để tìm cậu ta!!!
Nhìn thái độ của Diệu Anh Minh Trang cũng có chút sợ . Không nghĩ cô ta có thể phản ứng mạnh như vậy .
– Em xin lỗi , nhưng em cũng có chuyện muốn nói với chị .
– Có chuyện gì thì em nói đi ?
Minh Trang đến gần Diệu Anh hơn , nói nhỏ .
– Thật ra em rất thích anh Đăng , chị có thể nói tốt về em trước mặtanh ấy được không ? Em muốn có cuộc hẹn với anh ấy nhưng lần nào anhĐăng cũng từ chối .
Lại thế ! Phát bực lên mà !
– Em có thể thôi nói về Hải Đăng không ?
– Xin lỗi nhưng mà em năn nỉ chị đó ! Giúp em với , có chị giúp được em thôi .
Hải Đăng từ bên ngoài định vào lớp thì thấy Diệu Anh và Minh Trangđang nói chuyện . Liền chau mày khó hiểu , hai người đó làm gì có quennhau ?
– Em đến đây làm gì , Minh Trang ?
Hải Đăng thái độ vẫn vậy , một mực lạnh lùng hỏi .
– À , em … em đến tìm chị Diệu Anh hỏi chút chuyện thôi .
– Anh nghĩ là em nên về lớp đi , vào tiết rồi .
Minh Trang gật đầu rồi quay sang Diệu Anh thành khẩn nhìn , ý nài nỉthấy rõ . Diệu Anh thở dài gật đầu , đành làm ” bà mai ” vậy .
Từ ngày cãi nhau Hải Đăng xin cô đổi xuống bàn Quỳnh Giao ngồi , phải nói là Quỳnh Giao sướng điên người luôn ý !
Đang vẽ nguệch ngoạc trên giấy Diệu Anh bỗng sực nhớ ra , Hải Đăng và Quỳnh Giao đang là người yêu mà ! Vậy chẳng phải nếu Diệu Anh giúp Minh Trang thì cô là người phá vỡ hạnh phúc của người ta sao ? Mà người tađó còn là bạn thân của Diệu Anh nữa .
Hôm sau Diệu Anh hẹn Minh Trang ra khuôn viên trường , nói rõ cho em hiểu .
– Chị không cần lo , em không phải là kẻ cướp bạn trai người khác !
– Nhưng …
Minh Trang kéo tay Diệu Anh nài nỉ , mong sao cô chịu giúp mình . Vừa lúc Hải Đăng đi ngang qua nhìn thấy , Minh Trang giả vờ ngã ra đấttrong lúc hai người đang níu tay nhau qua lại . Mặt ngây thơ tội nghiệp .
– Chị … sao chị có thể làm như vậy ?
– Em …
– Em không làm được chuyện ghê gớm như vậy đâu . Chị đừng ép em !
– Em nói …
Hải Đăng bước đến đỡ Minh Trang , tức giận quát :
– Cậu đang làm cái gì thế ? Sao lại đẩy em ấy ?
– Anh Đăng … – Minh Trang giả vờ ngạc nhiên , tròn hai mắt .
– Tôi kh …
Diệu Anh định nói gì đó nhưng lại thôi .
Minh Trang tựa vào người Hải Đăng , được nước lấn tới ngày càng nép sát vào thân cậu , nhỏ giọng nói .
– Anh đừng nóng ! Em không sao .
– Diệu Anh làm gì em ?
– Chị ấy … chị ấy biết em thích anh , muốn em là người thứ ba chen ngang vào chuyện tình của anh và chị Quỳnh Giao …
Sắc mặt Hải Đăng đột nhiên tối sầm , âm u đến đáng sợ .
– A … anh Đăng , anh phải tin em ! Thật sự em không muốn làm như vậyđâu ! Em đang cố ngăn cản chị Diệu Anh thì bị đẩy ngã luôn … – MinhTrang vờ che mặt , sụt sùi kể lể .
Diệu Anh thật sự không ngờ đến , Minh Trang là học sinh cấp 3 sao ? Trình độ đủ để làm diễn viên rồi đấy !!!
– Được rồi , em vào phòng y tế nghỉ chút đi , có vết thương nào thì nhờ cô trực phòng băng lại . Lát anh sẽ đến gặp em .
Minh Trang trước khi ngoan ngoãn quay lưng đi còn khẽ nhếch môi cười Diệu Anh , thể hiện rõ sự đắc ý .
Hải Đăng từng bước đến gần Diệu Anh , nhìn thật kĩ từng biểu hiện của cô . Sắc mặt đó , vẫn chẳng thay đổi , vẫn vô cùng điềm nhiên . Đây làngười con gái cậu yêu thương sao ? Đây là người con gái cậu ngày đêm nhớ nhung 11 năm qua sao ?
Bất chợt Hải Đăng bóp chặt cổ tay của Diệu Anh , gằn giọng .
– Bàn tay này à ? Chính bàn tay trắng trẻo này đã đẩy Minh Trang ?
– Bỏ ra ! Tôi đau .
– Đau ? Vậy lúc cậu đẩy em ấy cậu có nghĩ em ấy đau ?
– Tôi không có !
Thật không nghĩ ra đến nước này Diệu Anh còn chối , chính mắt cậu thấy , chính tai cậu nghe !
– Nói đi , Vũ Hoàng Diệu Anh ! Cái gương mặt ngây thơ hiền lành này chứa đựng những âm mưu bỉ ổi gì hả ?