Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - Chương 1: Được , tôi chấp tất !




– Diệu Anh , em lên phòng giáo viên gặp cô ! – Tiếng cô Hà nhẹ nhàng truyền đến bên tai Diệu Anh .

– Vâng . – Theo phản xạ Diệu Anh gật đầu đáp .

Trên đường đi có vô số ánh mắt nhìn theo Diệu Anh mà ngưỡng mộ . Đơngiản , ở trường này Diệu Anh là học trò cưng của mọi thầy cô , luôn được ưu ái . Diệu Anh là không thể tránh khỏi tự hào , miệng cười tươi .

– Em ngồi xuống đó đi ! – Đến nơi , cô Hà chỉ tay về phía ghế đối diện bên trái rồi ngồi xuống ghế còn lại bên phải .

– Có việc gì sao cô ? – Diệu Anh ngồi xuống thắc mắc hỏi .

– Đợi chút đi , bạn ấy sắp đến rồi .

Diệu Anh dù ôm một bụng thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng chờ đợi .

– Em chào cô , xin lỗi em đến trễ . – Tiếng một nam sinh vang lên ,giọng nói này tương đối trầm . Cả hai người lẫn cô Hà và Diệu Anh khônghẹn đồng loạt quay sang nhìn .

– Em đến rồi à ? Ngồi đi .

Nam sinh kia sau khi nghe câu nói của cô cũng đi đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh Diệu Anh .

– Diệu Anh ? – Cô Hà thấy Diệu Anh nãy giờ cứ im lặng liền lên tiếng gọi .

– Vâng .

– Đây là Hải Đăng , mới chuyển đến lớp chúng ta .

– Vâng . – Diệu Anh gật đầu rồi quay sang phía Hải Đăng chào hỏi – Chào cậu , tôi là Diệu Anh .

– Chào cậu , tôi là Hải Đăng . – Không biết có phải là Diệu Anh nghenhầm hay không , nhưng cứ như là đối phương cố ý nhấn mạnh tên mình vậy .

– Diệu Anh , bây giờ cô phải đi họp . Nên em dẫn Đăng đến phòng họcrồi giới thiệu với lớp . Tiện thể trong thời gian này em giúp Đăng làmquen với trường lớp nhé ! – Cô Hà cắt ngang màn giới thiệu , đưa taynhìn đồng hồ nói .

– Vâng , em chào cô . – Diệu Anh lễ phép đáp đứng dậy nói – Đi thôi , Hải Đăng !

Hải Đăng cũng đứng dậy cúi người chào cô Hà rồi bước theo sau DiệuAnh . Dọc hành lang đến lớp , cả hai đều không mở miệng nói một câu .

Đến nơi , trước khi bước vào Diệu Anh quay sang nhắc nhẹ :

– Cậu ở đây ! Tôi vào trước , đến lúc tôi sẽ gọi cậu vào .

– Được .

Diệu Anh mở cửa bước vào . Trời đất ! Đây là cái lớp của cô sao ?Trông nhốn nháo chẳng khác gì cái chợ vỡ cả ! Cái âm thanh ồn ào đến cảHải Đăng đứng bên ngoài cũng nghe rõ mồn một . Diệu Anh khẽ ho nhẹ mộtcái , cả lớp quay sang thấy cô đứng ở cửa liền vội vã trở về chỗ cũ .

Trong lớp , mọi người ai cũng quý Diệu Anh . Nhưng Diệu Anh là một lớp trưởng nghiêm túc , thật không thể đùa giỡn .

Cảm thấy lớp đã khá ổn , Diệu Anh bước lên bục giảng thông báo :

– Các cậu , lớp chúng ta hôm nay có bạn mới .

Vừa dứt lời phía bên dưới đã xì xầm bàn tán :

– A , ai thế nhỉ ?

– Không biết trai hay gái ?

– Vào được lớp chuyên này chắc giỏi lắm !

– Nếu mà trai thì tha hồ ngắm , lớp mình chẳng có ma nào đẹp trai cả !

– Ôi , có khi nào là một bông hồng xinh không nhỉ ?

– …

Diệu Anh khẽ liếc mắt nhìn phía bên dưới , mọi người đều biết ý mà im bặt .

– Cậu vào đi !

Bên ngoài nghe thấy được lời Diệu Anh nói cũng đẩy cửa bước vào , lên phía bục giảng giới thiệu :

– Chào mọi người , tôi là Hải Đăng . Mong được giúp đỡ !

Lần này thì cả lớp ồn ào cả lên , đa phần là nữ sinh . Trước mặt họlà một nam sinh cao ráo , đẹp trai ngời ngợi , giọng nói lại ấm áp .Diệu Anh cũng bất lực trước bọn người này , quả là một đám mê trai !

– Quao ! Đẹp trai quá đi mất !

– Ôi ! Giọng cậu ấy hay quá đi mất , nghe thật êm tai !

– Lớp chúng ta thật may mắn ! Cậu ấy chắc chắn cũng là một nhân tài í !

– Lớp trưởng à , cho cậu ấy ngồi bên cạnh tớ đi !

– Diệu Anh , không được ! Chỗ này nè !

– Diệu Anh , chỗ tớ trống , mau sắp xếp cậu ấy ngồi đây đi !

– Diệu Anh …

– Diệu Anh …

– Diệu Anh …

Có người chóng mặt cả lên .

Có người cứ vô tư tươi cười làm quen .

Thường thì Diệu Anh là người quyết định chỗ ngồi , nhưng lần này làHải Đăng . Cậu ta mới chuyển đến đã gây náo loạn lớp như vậy , cô cònthấy cô Hà có vẻ quý Hải Đăng . E rằng nếu Diệu Anh xếp chỗ không hợp lí sẽ bị hàng trăm ánh mắt đâm chọt mất !

– Hải Đăng , cậu muốn ngồi ở đâu ? – Diệu Anh quay sang từ tốn hỏi ,tốt nhất là xếp theo ý thích của cậu ta , như vậy sẽ không liên quan gìđến cô .

Sau khi đảo mắt một hồi quanh lớp , Hải Đăng quay sang nhìn Diệu Anh , tay chỉ về phía bàn đầu gần cửa sổ , hỏi :

– Bàn đó không có ai ngồi sao ? Tôi muốn ngồi đó !

Theo hướng tay của Hải Đăng , cả Diệu Anh mà mọi người đều không hẹn đồng loạt nhìn về phía đó .

Diệu Anh nhìn thấy mà suýt sốc ! Không phải chứ ? Sao lại là bàn đó ? Lớp cũng đâu thiếu bàn ?

Ai đó ngớ người ra không biết giải quyết làm sao cho hợp lí .

Ai đó thấy phản ứng của người kia thì đắc ý lắm .

– Chọn bàn khác được không ? – Diệu Anh quay sang giả vờ tươi cười hỏi .

– Sao lại thế ? Bàn đó trống mà . Tôi thích ngồi một mình .

– Bàn đó có người ngồi rồi , không phải bàn trống đâu ! – Có đứa nghe thấy như mở cờ trong bụng , miệng vui mừng đáp .

– Vậy sao ? Thôi kệ , tôi ngồi chung với người đó cũng được . – Lại có đứa giả vờ tiếc nuối dữ lắm , nhưng vẫn ra vẻ bao dung .

– Hả ? – Diệu Anh bỗng chốc mặt đen xì , nhìn một vòng quanh lớp .Mọi người đều đang vểnh tai voi lên mà nghe hai người nói chuyện .

Hải Đăng nhìn phản ứng của cô cũng đủ biết bàn mình chọn là chính xác , lại giả vờ hỏi :

– Bàn đó của ai thế ? Sao không thấy ai cả ?

– Bàn tôi ! – Diệu Anh quay sang ỉu xìu đáp .

– Thế à ? Vậy càng tốt ! Cô bảo cậu hướng dẫn tôi mà ! Ngồi gần nhau sẽ dễ hơn !

– Được được ! – Diệu Anh kéo dài giọng lê bước tiến về bàn của mình , theo sau là Hải Đăng miệng cười đắc ý .

Từ nam sinh đến nữ sinh đều liếc mắt nhìn hai người đang ngồi ở bànđầu dãy gần cửa sổ kia mà không khỏi ganh tị . Nhưng họ vẫn chẳng thểnói ra . Đơn giản họ hiểu , Diệu Anh cũng chẳng muốn thế đâu !

~~~~~

Tiết toán .

Lớp của Diệu Anh là lớp chuyên Anh , nên tiết học này là lúc họ chánchường cực độ . Riêng đối với Diệu Anh , nó càng chán ghét hơn , từ lúcnhỏ đã chẳng ưa môn Toán tẹo nào . Nhưng nghe nói , Hải Đăng là chuyênToán , không phải chuyên Anh . Vậy mà vào lớp này cũng là chuyện lạ ?

Nhân cơ hội này , nó có thể kiểm chứng trình độ toán học của Hải Đăng . Diệu Anh tự thừa nhận rằng mình nhỏ nhen , nếu thực sự Hải Đăng hơncô , Diệu Anh sẽ cố gắng học hơn nữa để vượt mặt cậu ta , dù đó là mônnó ghét nhất trên đời !

Cô Giang là giáo viên dạy Toán của lớp Diệu Anh . Dù cho ai ngu ngốcđến nhường nào cũng nhìn ra sự ưu ái , thiên vị của cô dành cho Diệu Anh . Đối với người khác , nếu sai về phần cách làm hay kết quả đều sẽ bịchép phạt bài đó 50 lần hay 100 lần . Nhưng đối với Diệu Anh lại khác ,cô chỉ là đơn giản nhắc nhở .

Từ nãy đến giờ cũng chẳng có bài nào là quá khó , thành ra Diệu Anhchẳng được chứng kiến trình độ của cậu bạn cùng bàn . Chợt , Diệu Anhngẩng mặt nhìn lên bảng thấy cô Giang đang chép lên bảng một bài toánhình . Nhìn sơ qua cũng biết là rất khó , giải rất mất thời gian . Ngồicắn bút nghiền ngẫm nghĩ suy mà chỉ giải được hơn nửa bài , còn câuchứng minh cuối vẫn chưa nghĩ ra phương án . Thời cơ đã đến , Diệu Anhhuých tay người ngồi cạnh . Hải Đăng lập tức phản ứng , ngẩng mặt nhìnDiệu Anh :

– Gì thế ?

– Cậu làm được chưa ?

– Bài trên bảng đấy á ?

– Ừ , câu d . Làm xong chưa ?

– Rồi .

– Thật á ? – Diệu Anh suýt nữa thì há hốc mồm , Hải Đăng giỏi vậy sao ?

Như vẫn không tin , Diệu Anh giật lấy cuốn vở xem xét . Không đúng ,cuốn vở này là vở nháp mà ! Có thấy chữ nào đâu . Định ngẩng mặt bảo cậu đưa nhầm vở thì cuốn vở trên tay liền bị ai đó giựt mất .

– Diệu Anh , sao em lại chép bài bạn thế ? – Tiếng cô Giang nghiêm nghị nói .

– A … em không có , em chỉ muốn xem cách bạn ấy làm thôi .

– Xem như vậy chẳng phải là xem luôn kết quả rồi sao ?

Diệu Anh quắc mắt sang phía Hải Đăng , tình cờ nhìn thấy nụ cười đắc ý trên khóe môi đáng chết kia . Hận không thể nhảy tới bóp cổ tên đó .

Cô à , sao cô không xem trong vở đó có gì ? Toàn là mấy con số nhápthôi mà ! Làm gì có đáp án chứ !!! Nhưng nếu tiếp tục thanh minh e rằngcàng làm mất cảm tình của cô thôi , đành nhịn vậy .

Cố nuốt cục tức vào trong , Diệu Anh bộ dạng hối lỗi :

– Em xin lỗi , lần sau sẽ không có việc đó .

– Được rồi , hai em làm bài tiếp đi ! – Vì cũng là Diệu Anh nên cô Giang cũng không trách cứ gì , gật đầu cho qua rồi đi tiếp .

Diệu Anh ức lắm chứ ! Nhưng cũng nhịn nhục ! Cố gắng làm hết bài . Đợi tính sổ sau .

~~~~~

Giờ giải lao …

Diệu Anh giữ bình tĩnh quay sang Hải Đăng hỏi :

– Có phải cậu cố tình làm vậy để tôi bị cô mắng không ?

– Huh ? Cậu đang nói gì thế ?

– Chuyện lúc nãy , cuốn vở đó cậu cố tình đưa cho tôi . Trong đókhông có bài cậu làm , còn nữa , cô xuống cậu cũng không báo cho tôibiết . Là cố ý để cho cô phát hiện , mắng tôi chứ gì ?

– Ừ , đúng thế .

Ức , ức lắm , Diệu Anh ức vô cùng !

– Sao cậu phải làm thế ?

– Tôi thích làm thế .

– Cậu … Hải Đăng … đâu ra loại người ngang ngược như cậu !

Hải Đăng không nói gì mà chỉ cười khẩy , đứng dậy kéo ghế ra ngoài .

Diệu Anh thắc mắc lầm bầm nhìn theo Hải Đăng : Cậu ta sao lại làm thế chứ ? Mới chuyển đến đã muốn gây sự rồi ! Được , tôi chấp tất ! Để xemcậu làm gì !?

Diệu Anh thắc mắc lầm bầm nhìn theo Hải Đăng : Cậu ta sao lại làm thế chứ ? Mới chuyển đến đã muốn gây sự rồi ! Được , tôi chấp tất ! Để xemcậu làm gì !?