{ LẠI MỘT MÙA XUÂN. ( Hoàn )
Khổng Sơ Minh vốn chịu lạnh thiệt là kém! Hầy! Lại đang chui rúc ở ổ chăn sống chết không bước xuống giường nửa bước.
" Mùa xuân cái gì!? Khác quái gì đông đâu!?"
Tôn Tử Dạ run cầm cập chạy như chó rượt rồi thì điêu luyện nhảy tót vào ổ chăn ấm áp..... Ôi ~ Cảm giác này đâu gì sánh bằng nha~
Sơ Minh cau mày, đạp đạp cái cục mỡ Tử Dạ ra.
" Lạnh thế! Anh như xác chết! Biến ra!"
" Ơ kìa ơ kìa... Đừng ruồng bỏ anh chứ!!!"
Cậu mở cái túi Tử Dạ vừa đem vào.... vừa nãy là đạp nhè nhẹ... Cơ mà lần này là đạp 1 phát chết luôn!
" Cái thằng kia! Mi mua về cái gì đây!?"
Tôn Tử Dạ vừa ấm được một lúc bị đạp ...lăn xuống, nền nhà cứng ngắc không thương tiếc truyền cho anh cái lạnh giá....... Hắn nhanh chóng lấy được động tác quỳ gập đầu....
" Thứ lỗi..... cẩu nô tài vô dụng.."
Nhìn Ba con sói..... Khổng Sơ Minh nuốt không trôi nổi cục giận... Hừ!
" Ta hỏi nhà ngươi mua cái thứ đồi trụy này về làm gì!?"
".... Em nhìn kĩ đi... Anh chỉ mua mì thôi mà... cái đó..."
" Sao!?"
" Cái đó.... cái đó..... là... Mạnh Dực nhét vào tay anh...."
" Ừ ừ...... tao tin mày mà... ừm... đâu ai lại hại bạn nhỉ... ừ ừ..." - tắt điện thoại, Sơ Minh bẻ ngón tay răng rắc.
" Bốp" - " Á"