Từ lời kể của Hạ Lâm, Lục Ảnh Quân cảm nhận sâu sắc được sự vô tình của dòng chảy thời gian, cậu cũng đâm ra có chút buồn phiền: bản thân mình là con người, không thể sống mãi cùng với trời đất, sao có thể đi cùng bọn họ đến chân trời góc bể.
Dường như những người mang thai thường dễ thay đổi cảm xúc, bắt được một tia buồn phiền thoáng xuất hiện đó, Hạ Lâm tự nhiên mà biết được cậu đang lo lắng điều gì.
Anh kéo cậu vào lòng ôm, thủ thỉ bên tai: “ Em thực sự xem bản thân mình là người trần mắt thịt ư, có người trần nào lại nhìn thấy được cây thụ thần, khiến thụ thần kết trăm quả, cũng khiến thế giới phải thay đổi, đem linh khí quay lại đất trời”
“ Ý anh là sao” Lục Ảnh Quân mờ mịt hỏi lại.
“ anh không biết thân phận thực sự của em, nhưng anh chắc chắn em không phải người thường, nên đừng lo lắng về vấn đề tuổi thọ” Hạ Lâm yêu chiều vuốt lại mái tóc cho cậu, thơm nhẹ nên trán bảo nhỏ “ trời sắp về đêm, trở về nhà nhé”
Cậu nhẹ giọng vâng một tiếng, trong lòng rối bời vì câu nói của anh: xuất thân thực sự của cậu là gì???
Tối đêm sương mù mờ nhân ảnh, Lục Ảnh Quân đang say giấc trong vòng tay của Hạ Lâm chợt bừng tỉnh, luôn có một tiếng gọi thôi thúc cậu đi theo nó. Càng kỳ lạ hơn khi Hạ Lâm Mỗi lần cậu bật dậy giữa đêm sẽ luôn tính dắt theo nhưng lần này lại không như thế, anh vẫn li bì ngủ.
Lục Ảnh Quân cũng chẳng biết tâm trí đi về đâu, rồi dường đi theo tiếng gọi từ tâm thức. Sương giá lạnh ngoài kia không một chút ngấm vào cơ thể cậu, lần đầu tiên trong đời cậu không cảm nhận được không khí bao quanh mình.
Càng đi cậu lại càng vào sâu trong rừng, đến chỗ thác nước chảy xiết nơi mình thường hay ra cùng Hạ Lâm gánh nước mới hay ra: sau dòng nước chảy xiết đột nhiên xuất hiện một hang động.
Trong hang thay vì một màu đen u tối lại là một màu xanh mờ ảo toát ra từ những trụ thủy tinh thể bám trên vách.
“ Đây là đâu” giọng nói cậu vang vọng trong hang động, giữa hang là một hồ nước trong suốt, trong đến độ nhìn rõ đáy nhưng cậu lại thấy hình ảnh phản chiếu của mấy nghìn bậc thang.
Lục Ảnh Quân tưởng thực sự là hình ảnh phản chiếu, lẩm bẩm “ thang trời ư” cậu ngẩng đầu lên thì chỉ thấy vách động, cúi đầu nhìn lại thì hình ảnh thang trời đã bị phá vỡ làm nghìn mà nhỏ.
Trước diễn biến kỳ lạ này, Lục Ảnh Quân thực bình tâm nhìn về phía đốm sáng lơ lửng giữa lòng hồ “ là người gọi ta đến đây”
Đốm sáng đó không phản hồi lại nhưng những tia sáng xung quanh nó lay động càng thêm mạnh mẽ. Lục Ảnh Quân không nghĩ ngợi gì nhiều, cậu lội xuống lòng hồ, nước hồ lạnh lẽo bao quanh bắp chân, từ từ dâng lên bụng cậu nhưng Lục Ảnh Quân vẫn không cảm nhận được gì.
Một tay đỡ bụng, Lục Ảnh Quân chậm rì rì di chuyển trong làn nước, đến trung tâm lòng hồ ruốc cuộc muốn sang đó cũng chịu lay động. Nó tựa như được giải thoát khỏi màn chắn vô hình, điên cuồng bay xung quanh Lục Ảnh Quân, ngón tay cậu khẽ chạm vào thứ đốm sáng
2 / 2
nhỏ bé đó. Một cảm giác thân thuộc đến kỳ lại truyền đến tựa như một ngày nọ bản thân gặp được bản sao giống y hệt mình “ mày ruốc cuộc là thứ gì”
Đốm sáng đang âu yếm ngón tay Lục Ảnh Quân tự như bị chính cậu hấp thu vào trong cơ thể, cùng lúc bụng Cậu cũng truyền đến cảm xúc đau đớn tựa như xẻo thịt, cắt da.
Lục Ảnh Quân dường như thấy được đốm sáng đó đang điên cuồng di chuyển trong bụng mình, có lẽ sự đau đớn cũng từ đó mà ra. những chuyện về sau, cậu đã không còn ý thức nữa, trên trán Lục Ảnh Quân cũng xuất hiện một hình tròn nhỏ màu vàng tựa như mặt trời chói lóa.
Bên phía Hạ Lâm cũng phát giác ra điều không đúng nhưng anh không tài nào tự thức tính tâm trí của mình. Trán anh cũng cùng lúc xuất hiện một hình tròn nhỏ tương tự trên trán cậu, và có lẽ một tầng ký ức xuyên không gian và thời gian đã trở lại.
Cùng lúc tại hoàng cung của Vân Lạc quốc, Lãnh Hàn và Khúc Dạ Hành cũng phát hiện dị trạng, tính ngay lập tức tìm đến chỗ của cậu nhưng đã muộn. Bọn họ bàng hoàng nhận ra yêu lực của bản thân biến mất toàn bộ, tựa như một phàm nhân không hơn không kém. Bên ngoài thành, vốn đang nửa đêm canh ba nhưng lại đột ngột xuất hiện mặt trời, quân lính gác đêm ngỡ ngàng trước dị trạng. Các quan thần khẩn cấp được triệu tập vào cung, người của Thiên Ti giám cấp tốc làm việc cũng không tìm ra được nguyên nhân.
“ Ruốc cuộc chuyện này là sao?” mấy bô lão lầm bầm, sống đã quá nửa đời người, gần đất xa trời rồi nhưng lần đầu tiên lão thấy hiện trạng này.
Không chỉ mỗi dân chúng Vân Lạc quốc bàng hoàng, các quốc gia còn lại lại càng hoảng sợ nữa.
Khúc Dạ Hành nhìn lên bầu trời, khẽ nhẩm “ đây là sự trạng do sự sinh thành của phượng hoàng hay vì lý do khác”
“ E là không đơn giản như thế” Lãnh Hàn cũng nhìn ngắm bầu trời kia, trong lòng đầy suy tư.