“ Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết Lãnh Hàn đạo cốt tiên phong, Hạ Lâm mgọc thụ lâm phong, Khúc Dạ Hành thương tùng nách thúy . Cả ba có công với đất nước, trẫm nợ họ ân tình, tình cảm chúng ta sâu nặng, son sắt nay sắc phong ba người thành thần quân, địa vị tương đương với hoàng hậu bạn hiệu Băng thần, Hỏa thần, Hoa thần, chiếu cáo thiên hạ khâm thử”
Chiếu chỉ vừa được ban ra, toàn thành xôn xao nghị luận, những lão già với tư tưởng cổ hủ đứng lên phản đối mãnh liệt: truyện yêu tinh xuất hiện là một việc, nhưng không thể nào lập Nam hậu, Vân Lạc quốc nghìn năm lịch sử chưa từng xuất hiện truyện hoang đường đến như vậy. Không chỉ những người già, một bộ phận lớn thanh thiếu niên cũng phản đối chuyện này, dù vậy mặc cho dư luận gây sức ép, Lục Ảnh Quân ở trong cung phiền hà lập tức đuổi ba vị mỹ nhân mới sắc phong không lâu trước đó ra khỏi cung, một phần muốn ba người kia bọn họ yên tâm, phần còn lại để tỏ rõ thái độ của mình đối với chuyện cưới xin lần này.
Trương công công rầu thối ruột, qua một đêm mái tóc như muốn bạc trắng cầu diện kiến thánh thượng. Vừa mới vào điện, chưa để lão kịp nói gì, Lục Ảnh Quân đã ra đòn phủ đầu: “ là lão bắt ta chăm chỉ ra vào hậu cung, chuyện đến lúc này một phần do lỗi của ông nha”
Trương công công “....”- lỗi của lão... quá oan ức... nhưng lão không phản bác được...huhu... “ bệ hạ minh giám... thần... thần cầu người suy xét lại... người lên ngôi đã mấy năm nhưng dưới gối vẫn chưa có hoàng tử, nay... nay lại làm ra chuyện như vậy... làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông”
“ không cần ông lo lắng, chuyện người kế thừa ta tự có suy xét, lão lo chuẩn bị đại hôn cho tốt đi” Lục Ảnh Quân cau mày nói, ai cũng lo chuyện không có người kế vị...hừ.... loa thừa.... dòng họ Lục này đâu chỉ có mình cậu, tìm kiếm một đứa trẻ tài năng trong hoàng tộc nuôi dưỡng không phải là được rồi à.
Đuổi được Trương công công đi, Lục Ảnh Quân lập tức đến Diên Hòa cung bầu bạn cùng Hạ Lâm. Từ sau ngày cậu bị thương, tất cả bọn họ đều trở về hình dáng thật sự của mình đi lại trong cung, lúc này đây Hạ Lâm lâu ngày không được thoải mái như vậy, ở trong sân viện múa kiếm. Từng đương kiếm lưu loát đầy mạnh mẽ, làn da màu đồng cùng mái tóc đỏ rực tia lửa khiến ánh mặt trời phá lệ chói mắt... thật đúng là cảnh đẹp ý vui.
Lục Ảnh Quân đứng một bên không phá rầy hứng thú của anh, thất thần thưởng thức mỹ nhân “ thật đẹp”
“ đẹp lắm không”
“ quá đẹp” Cậu vô thức trả lời... bất chợt OÁI....
Hạ Lâm cười lớn nhào đến ôm cậu vào lòng, gương mặt sủng nịnh vò tung đầu Lục Ảnh Quân “ bé cưng, em dễ thương quá”
Lục- hoàng đế đầu tiên trong lịch sử bị vò đầu- Ảnh Quân “ hoàng đế không đi cùng từ dễ thương”
“ Ai bảo vậy, hoàng đế là người dễ thương nhất trên đời” Anh thích thú phản bác.
“...” Cậu bất đắc dĩ gật đầu, đưa mắt nhìn đám thái giám, cung nữ xung quanh ra hiệu cho bọn họ rời đi. Thái giám, cung nữ như được cứu mạng, vội vã rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Có khi nào mình nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ của bệ hạ mà bị giết người diệt khẩu không?
“ cung của anh cũng thật nhiều cung nữ nha” Lục Ảnh Quân được Hạ Lâm bế đến bàn trà, ngồi trong lòng anh có chút chua chua.
“ Bệ Hạ à, em ghen sao” anh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào cậu.
2 / 3
“ đừng tự mình đa tình” Lục Ảnh Quân tức giận dùng tay che mắt anh lại.
“ hazzz... Tiếc thật đấy, làm tội anh cứ tưởng...” anh tỏ vẻ tiếc nuối “ cũng không sao, đám cung nữ đó chăm sóc người khác cũng đủ tốt...”
“ Anh... anh nói gì cơ” cậu giãy nảy nên “ anh để bọn họ tắm cho mình à”
“ oan quá bé cưng ơi, anh nói là bọn họ chăm sóc người khác cơ mà”
“ con cãi à, chăm sóc người khác? Cung nữ Diên Hòa cung chỉ chăm sóc một chú nhân là anh, còn ai vào đây nữa” cậu túm cổ áo Hạ Lâm đẩy anh xuống ghế “ việc chăm sóc ở đây bao gồm cả việc tắm rửa”
“...”- “ bé cưng...em ghen kìa”
“ Em Không Có” Lục Ảnh Quân cãi lại.
“ rõ ràng là em ghen rồi” anh giữ lại tay cậu, phản bác.
“ Em đã bảo là không có” cậu vẫn đỏ mặt cãi cố.
Chụt.... “ hahaha... bé cưng ơi em dễ thương vậy ta biết yêu em sao cho hết...hâha...” Hạ Lâm cười đến chảy nước mắt báo hại vị hoàng đế nào đó sững sờ đỏ mặt muốn bốc hơi khỏi nhân gian, cậu lẩm bẩm “ em không có mà”
“ ừ...ừ... Em không có ghen... là anh tự mình đa tình...haha...” Hạ Lâm sợ người nào đó giận dỗi nên cố gắng nhịn cười nhưng bất thành.
kết quả Lục Ảnh Quân dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi Diên Hòa cung, đến lúc anh kịp nhận ra và đuổi theo thì đã quá muộn, anh cười đấy yêu chiều dùng thần thức truyền lời nói cho cậu “ tấm thân ngọc ngà này của anh ngoài em thưởng thức ra, người khác muốn nhìn cũng không được, danh tiết của người em yêu tuyệt đối trong sạch...haha...”
“ cút...Hạ Lâm... anh cút đi cho em” Lục Ảnh Quân đang trên đường chạy, dừng lại lấy hơi hét lớn. Từ phía Diên Hòa cung vẫn vọng lại tiếng cười sảng khoái của Hạ Lâm.
Cuộc sống trong cung từ sau ngày hôm đó thoải mái hơn hẳn, bốn người họ thoải mái bộc lộ tính cách thật sự của mình như những ngày còn sống trên núi. Nhưng cuộc sống bên ngoài cung lại không được tốt đẹp đến, một số dân chúng dưới sự kích động đứng lên chống lại triều đình nhưng số lượng cực ít, dù sao dưới sự cai trị của cậu người dân cũng không phải đói khổ, hoạn nạn gì.
Nhưng điều đáng nói là mấy lão thần trụ cột trong triều đình, họ tập hợp các quan thần, quý tộc quỳ trước cửa cung cầu hoàng đế thu hồi thánh chỉ.
điều này thực sự đáng quan ngại đối với Lục Ảnh Quân, dù sao trong số các đại thần phản đối đó có không ít vác lão thần dành cả đời cống hiến cho đất nước, không có công lao thì cũng có khổ lao, cậu cũng không thể nhắm mắt mặc kệ được. Mà đối với những ông lão như vậy, cậu không thể nào khai thông tư tưởng cho họ chỉ ngày một ngày hai được.
Nhận ra sự buồn phiền của cậu, ba đại yêu trấn an “ đừng lo, việc này hãy giao cho bọn ta”
Buổi tối ngày hôm đó, phượng hoàng đỏ rực tựa ánh mặt trời bay từ hoàng cung lên trời, sải cánh bay vòng quanh kinh thành, nơi nó bay qua, nơi được bụi lửa bám vào đều bừng sức sống. Hạ Lâm trong hình thái phượng hoàng lửa cất cao giọng nói “ phượng hoàng ta đại diện cho may mắn, hạnh phúc, mừng ngày đại hôn của chính mình, ban phúc tinh cho toàn bộ người dân đế quốc cùng ta chung vui ngày trọng đại.”
3 / 3
Cùng lúc một con rắn đen tuyền xuất hiện, đem đến cơn mưa mát lạnh thổi bùng lên không khí tại kinh thành, con hồ ly chín đuôi xinh đẹp xuất hiện tại cổng thành, lương theo ánh trăng bạc làm phép khiến tất cả cây cối trong kinh thành đều đơm hoa kết trái.
Một cảnh tượng mãn nhãn đến cực điểm e là lần sau không bao giờ thấy lại đập vào mắt của các vị quan thần đang quỳ trước cổng cung.
Lục Ảnh Quân đi đến tường thành, nhìn xuống bọn họ cất cao giọng nói “ Vân Lạc Quốc ta cường thịnh, linh khí dồi dào nay kết hợp cùng đại yêu, đem sự thịnh vượng này duy trì đến vạn đời sau. Đây là thiên ý, là duyên mệnh Không chỉ của ta với họ mà còn là của Vân Lạc quốc với linh thú của chính mình”