Thần thức của cả ba được thả ra vậy mà mơ hồ không chạm vào được vị trí cũng như xác định các đối tượng kia, Lãnh Hàn băng lãnh nói “ bọn chúng biết sử dụng linh khí”
Hắn đã nói ra suy nghĩ trong lòng của cả hai người còn lại, Lục Ảnh Quân tuy không phải yêu nhưng biết linh khí là một loại sức mạnh thần bí vô song lại càng cảnh giác hơn.
Theo như lời của ba đại yêu cùng truyền thuyết kể lại, những kẻ biết sử dụng linh khí sớm đã biến mất theo sự cố nắm xưa, sao nay lại tự dưng xuất hiện trở lại. Nháy mắt nghĩ đến nguy cơ này, cùng lúc Huyết Ảnh từ Huế vô xuất hiện trước con mắt kinh ngạc của ba người kia. Vốn biết bên cạnh Lục Ảnh Quân luôn có ảnh vệ theo sát, không ngờ người này lại có thân thủ cao siêu đến vậy.
“ Đừng lo lắng, đây là Huyết Ảnh- ảnh vệ do năm xưa tiên hoàng tặng em” Lục Ảnh Quân lên tiếng giải thích, tầm mắt vẫn chăm chăm nhìn vào cánh rừng trước mặt.
Khúc Dạ Hành có phần căng thẳng nói “ tổ chức kia tu vi không bình thường, tại thời điểm linh khí khan hiếm như hiện tại, không lý nào lại có thể tu luyện đến trình độ như vậy“
Hạ Lâm tiếp lời “ chị sợ dù võ công cao cường cũng không địch lại”
Thay vì đứng đợi một chỗ, Lãnh Hàn nhất quán muốn điều tra sự việc “ Hạ Lâm ở lại bảo vệ em ấy, Khúc Dạ Hành cùng ta đi điều tra” dứt lời bóng dáng hắn biến mất vào không trung, tiếp theo sau là Khúc Dạ Hành. Lúc này đây, đám người kia đã dùng dây đỏ có buộc chuông đồng, giăng mắc thành những hình thù kỳ quái mà trung tâm của những hình đó chính là nơi mà cậu đang đứng.
Phát hiện sự việc ngày càng quái đảng, Hạ Lâm nháy mắt đánh ngất Huyết Ảnh, để anh ta nằm trên lưng ngựa. Lục Ảnh Quân thấy thế thuận tay rút kiếm đeo bên hông của ảnh vệ: “em có linh cảm không lành về chuyện này”
Hạ Lâm nhẹ giọng nói “đừng lo, tập trung vào”
“ ừm...”
Lúc này hai người kia đã tiến sát tới bên mép của hình thù kỳ dị, những sợi dây đỏ thẫm phá lệ chói mắt trong không khí cộng thêm âm thanh leng keng của chuông đồng lại càng làm không khí thêm ngưng trọng. Lãnh Hàn dùng tay miết vào sợi dây, lẩm bẩm “máu trẻ em...”
“Không sai, Hình như mắt trận này làm linh lực của chúng ta hỗn loạn, cảm giác chạm vào dây đỏ đó thật khiến ta buồn nôn” Khúc Dạ Hành thần sắc ngưng trọng nói.
Phát hiện đám dây kia đều dùng máu của trẻ em luyện thành, cả hai rất mau hiểu rõ phương thức tu luyện của đám người kỳ bí kia. Dùng trận pháp này kìm hãm yêu lực trong người bọn họ, hiển nhiên muốn dùng yêu đan trong họ bồi bó thân thể của bản thân mình. Khúc Dạ Hành thập phần khinh thường “ngông cuồng! Cho rằng như vậy có thể kìm hãm ta”- Vút-một thanh kiếm đào từ không khí xé không gian bay tới, Lãnh Hàn lạnh mặt phất tay, thanh kiếm đổi hướng bay cắm vào thân cây phía sau bọn họ. Cùng lúc hàng trăm tên ăn mặc kỳ dị, tay cầm chuông đồng rung lắc liên tục bao vây Khúc Dạ Hành và Lãnh Hàn, con hồ ly lại càng khó chịu vì tiếng chuông lanh lảnh đến khó nghe kia, tung chiêu cắt đứt toàn bộ dây đó nói “làm mấy trò con bò”
2 / 3
Tên trưởng lão cầm đầu tay cầm quyền trượng đỏ trợn mắt hét lên thứ ngôn ngữ kỳ lạ, những kẻ xung quanh lập tức lôi ra những cuộn chỉ đỏ tương tự, bay vòng xung quanh hai người muốn trói họ lại, vẻ mặt hiện rõ sự xảo trá cùng tham lam.
Lãnh Hàn tích tụ một làn khói đen trong tay, nói “không ngờ đến tận bây giờ vẫn còn tồn tại mấy lũ sâu mọt này”. Khí đen tỏa ra bốn phía, bóp cổ mấy tên điên đang chạy vòng quanh họ nhấc lên không trung.
“Vốn tưởng thánh thần phương nào, ra là lũ ngu xuẩn kế thừa mấy thứ tanh tưởi” Khúc Dạ Hành điều khiển kiếm đào bay về phía trưởng lão già lua kia, thần sắc lão hoảng hốt: sau đám tiểu yêu ma kia không bị kiếm đào ảnh hưởng.
Nhưng lão cũng chẳng suy nghĩ được lâu khi y không lưu tình hướng kiếm về tim lão mà chém, cũng may lão số lớn tránh được nhưng ngã ngửa ra sau, chật vật với sự trêu đùa của hồ ly nhỏ, miệng rên la thảm thiết.
“ngậm mõm vào, nói thử ngôn ngữ gì khó nghe chết đi được”
Lãnh Hàn thông qua khí đen, biết những tên này làm bao nhiêu tội nghiệt, chướng khí dày đặc, thần hồn thối nát không chút do dự biến chúng thành tro tàn. Bên kia lão già bị Khúc Dạ Hành trêu đùa, bị thương vô số, thấy bản thân thất thế đền cho tay vào áo trong lôi ra một lọ sứ nhỏ, ném vỡ lọ sứ, khói đỏ từ trong bao phủ toàn không gian, một cảm giác chán ghét khó chịu khiến cả hai lùi bước, nhân lúc này bóng dáng của lão cũng biến mất.
“chết tiệt... cút nhanh thế” Khúc Dạ Hành hậm hực, muốn dùng thần thức đuổi theo truy tìm nhưng bị Lãnh Hàn ngăn lại “Khoan đã, đám người này khoan hãy truy đuổi. Trở về trước”
Khúc Dạ Hành nghe vậy có vẻ tiếc nuối nói “mấy con sâu ngọt này không triệt để giết đi, chỉ sợ sẽ để lại nhiều phiền toái không đáng có”
Lãnh Hàn không cất tiếng phản bác, xoay người rời đi trước, hắn lo cho an nguy của cậu hơn là việc đuổi cùng giết tận.
Bên phía Lục Ảnh Quân cũng không thể nói là yên bình, một đám thích khách áo đen từ trong rừng bay ra, bội kiếm lóe sáng trong không trung hạ sát chiêu. Lục Ảnh Quân tuy nghiên về văn hơn võ nhưng cũng chẳng phải kẻ mù mờ trong chiến đấu, sợ những rắc rối không đáng có “đám thích khách này vốn là người bình thường, huynh đừng dùng đến thứ kia”
Hạ Lâm cũng tán thành ý kiến, nhặt kiếm lên chiến đấu. Cả hai song kiếm hợp bích lao lên giết địch nhưng thích khách quân số đông, võ thuật cao cường nên giành chiến thắng cũng có chút chật vật. Cuối cùng đám thích khách cũng bị đánh hạ, anh cố ý giữ lại một tên để tra hỏi nhưng hắn đã tự cắn thuốc độc trong kẽ răng tự tử.
“đừng để ý đến chúng nữa” Hạ Lâm nói, tay xéo vạt áo băng lại vết thương trên cánh tay của cậu, thần sắc tồi tệ.
“Không sao, vết thương nhỏ thôi” Tuy rằng lưỡi kiếm có bôi kịch độc nhưng đã được Hạ Lâm thanh lọc qua. “cứ để yên như vậy là được rồi” cậu ngăn lại việc anh tiêu tốn linh lực muốn chị thương cho mình.
Vừa hay lúc này hai người kia cũng đã trở về, nhìn vết thương trên tay Lục Ảnh Quân lại tức giận sôi máu, mất công cậu lại một lần nữa khuyên ngăn.
Lãnh Hàn lên tiếng “tại sao em gặp thích khách hộ vệ lại không kịp thời đến cứu giá”
“tại... Muốn có không gian riêng với các anh nên em không cho bất cứ hộ vệ nào bí mật theo sau, có mỗi Huyết Ảnh nhưng bị đánh ngất nằm ở kia kìa” cậu gãi mặt ngại ngùng nói.
3 / 3
Khúc Dạ Hành khá không hài lòng với hành động này của cậu, y tiến lên nắm tay Lục Ảnh Quân nói “đừng lấy tính mạng của bản thân ra đùa cợt như vậy chứ”
“nhưng... Em ngại khi có nhiều người đi theo, nhất là khi đi cùng các anh” Lục Ảnh Quân cậu muốn thật thoải mái khi ở cùng bọn họ, để họ được trở về hình dáng thật sự của mình chứ không phải đội lốt người khác. Giờ đây nghĩ lại, tình cảm, giới tính thật sự của ba người họ dù đẹp đẽ, mãnh liệt đến đâu đi chăng nữa cũng phải chui lủi trước con mắt phán xét của người đời.
“Bé cưng... Lần sau nhất định không được làm như vậy nữa” Hạ Lâm vuốt ve mái tóc người mượt của cậu, dịu dàng khuyên nhủ.
Lãnh Hàn lạnh giọng cắt ngang “còn có lần sau?”