Dù cho ba người đã loại bỏ hết các mỹ nữ, Trương công công vẫn nuốt nước mắt vào trong, âm thầm làm tròn công việc. Lãnh Hàn biết chuyện cũng chẳng quan tâm: hắn biết dù họ có gây ra chuyện gì thì việc có nữ nhân nhập cung là không tránh khỏi, bao đời nay nào có chuyện tuyển tú mà không người nào đạt. Hãy xem xét kỹ lưỡng thực muốn đánh giá hết thảy một lượt nhưng tự khiến bản thân mình thất vọng, Hạ Lâm thì mang tâm thái qua loa cho xong việc, Khúc Dạ Hành trực tiếp không làm. Việc tuyển trú vòng cuối cùng cứ thế là đạt, ngày tuyển sẽ diễn ra trước một tháng khi lễ hội đón xuân đến.
Ngày tuyển tú, các thiếu nữ nhận được hoa do hoàng cung gửi đến lần lượt đi qua cổng phụ phía tây tiến vào cung điện. Từng tốp, từng tốp mỹ nữ quần áo là lướt một màu theo hàng, theo lối tiến vào, mỗi người mang một sắc thái, vẻ đẹp thiên tựa như ngày hội đón xuân khi trăm hoa đua nở. Trong lòng ai cũng háo hức, trông mong được diện thánh nhưng tiếc rằng tất cả đã phải thất vọng khi Lục Ảnh Quân lấy cớ chính sự bù đầu, đấy hết trách nhiệm cho ba vị sủng phi đồng thời mặc kệ tiếng khóc ai oán của Trương công việc.
Trong điện, Thanh Y hoàng hậu ngồi trên phượng vị, mặc áo vàng thêu phượng thể hiện uy quyền của bậc mẫu nghi thiên hạ, đầu cài trâm tối giản với lý do Lãnh Hàn cảm thấy nặng đầu. Hai bên phượng vị đặt hai ghế lớn cho hai vị phi tử Thanh Anh và Lý Tiểu Loan. Đức phi khoác áo đỏ kiêu sa, thần sắc lười biếng ngồi ngả ngớn trên ghế, Thục phi bên cạnh khoác áo thêu hoa mẫu đơn, nhàm chán ngồi ghế còn lại xem sách sử.
Đam mỹ nữ phía dưới chỉ thông qua cách ăn mặc của cả ba người đã đoán ra sự sủng ái của hoàng thượng dành cho họ. Hai vị phi tử đều được khoác y phục có màu đặc trưng dành cho hoàng hậu nhưng nhạt màu hơn một ít, hoàng hậu nghe đâu có được thánh tâm, cùng hoàng đế giải quyết một số vấn đề triều chính. Sự sủng ái của ba người là không phân cao thấp.
Họ thầm nghĩ: nhan sắc thế kia mà không có được sủng ái của hoàng đế thì cũng thật đáng tiếc mà không biết làm dung nhan thật sự của ba con đại yêu còn tuấn mỹ vô song hơn nữa.
Trương công công: hazzzz người mới đến chỉ nhìn nhan sắc của ba vị kia thôi là đã nhụt ý chí chiến đấu rồi...hazzz... Quá chiến.
Lần này tuyển chọn với ba vòng vô cùng đặc sắc, Hạ Lâm chọn tài năng, mấy cái cầm kỳ thi họa đối với anh cái nào cũng như cái nào vì anh nào hay biết, nếu ai dám đấu võ với con phượng hoàng lửa này thì cứ việc lên nghênh chiến.
Đức phi – Khúc Dạ Hành phụ trách việc chọn nhan sắc, dung mạo, y chỉ nói một câu “tầm thường” đã hạ giá trị nhan sắc của tất cả nữ tử Vân Lạc quốc xuống đáy vũ trụ. Cũng đúng thôi, nào ai có gan đi so sánh sắc đẹp với một con hồ ly chứ.
Lãnh Hàn thì hoàn toàn ngược lại, hai anh em của hắn đã quá chiến rồi, làm hoàng hậu buộc phải nhân từ thành ra hắn phê duyệt cho đúng ba người con gái của đại thần quyền cao, chức trọng trong triều. quyết định này đã oanh tạc sử sách khiến đám quan thái giám, cung nữ kinh ngạc đến rớt cằm : “ba người... Đây là cuộc tuyển tú gì vậy!” sự kiện này đã thành công ghi danh sử vàng: cuộc tuyển chọn ít nhất trong lịch sử lập quốc.
Chẳng thể thay đổi quyết định nay, Trương công công nuốt ngược dòng nước mắt tuyên chỉ “Phụng theo ý chỉ thánh thượng, Vu Nghuyệt -đích nữ hầu phủ, Lâm Sơ Tuyệt, Kiều Tuyết Mai nhận khăn gấm tiến cung, tấn phong chức vị mỹ nhân, nhập cung Quy Cửu”
Lâm mỹ nhân, Kiều mỹ nhân,Vu mỹ nhân “đội ơn thánh thượng, đội ơn hoàng hậu”
Lãnh Hàn nhàm chán một chút cũng không muốn ở lại, phất tay áo cho họ miễn lễ rồi rời đi.
2 / 2
Trái với sự thong dong, bình yên của ba người, bên ngoài thành, bá tánh đang bàn tán xôn xao về kỳ tuyển tú lần này, biết bao người thiếu nữ trở về nhà hoa lê thấm nước, khóc như mưa trước sự khắt khe của ba con đại yêu.xế chiều ngày hôm đó, sau khi chắc chắn việc tuyển tú đã kết thúc, Lục Ảnh Quân cho thái giám tiến lên báo cáo. Nghe xong sự tình, Lục Ảnh Quân cũng bất ngờ không kém “ chà... Sao ba người họ uống lộn thuốc dị, nay hào phóng ghê thật. Tặng trẫm hắn 3 mỹ nhân?”
Làm tội cậu còn hi vọng lần này giao nhiệm vụ cho họ để họ giúp mình tống khứ mấy thứ vướng bận, ai ngờ rước thêm 3 mỹ nhân về làm gì. Lục Ảnh Quân cũng biết đau lòng cho quốc khố của mình lắm chứ, tiền chứ có phải cát ngoài sa mạc đâu.
“bệ hạ, nô tài cầu xin người. Người đến hậu cung của mình đi, các vị chủ tử đang chong đèn đợi người đó...” tiếng khóc ai oán của Trương công công vang vọng trong Dưỡng Tâm điện.
“Ta đâu có bắt họ chờ, ngươi con khóc nữa ta cắt lưỡi. Khóc khó nghe chết đi được” Lục Ảnh Quân bực bội quát, đêm nay cậu muốn ở một mình, mấy tên thái giám lắm chuyện này sao không tha cho cậu vậy.
Cuối cùng dưới hành động mưa rền, sấm cuốn của Lục Ảnh Quân, Trương công công phải chết tâm đi ra. Tối đó cậu thành công ngủ lại tại Dưỡng Tâm điện. Lục Ảnh Quân bắc đèn duyệt tấu sớ đến gần nửa đêm mới phát hiện bản thân mình lại quên việc chú ý thời gian, mãi đến khi thái giám bên cạnh nhắc nhở mới tỉnh ngộ, chấp thuận cho người vào hầu hạ cậu lên giường.
Cởi ra bộ hoàng bào, thân khoác trung y thượng hạng, Lục Ảnh Quân thoải mái nhảy lên long sàng, dịch chuyển cơ thể cho thoải mái chuẩn bị an nhiên đi ngủ thì bừng mở mắt.
Bóng dáng ba con vật nhỏ xinh đậu bên cửa sổ nương theo ánh trăng sáng chiếu rọi lên long sàng dọa vị hoàng đế run sợ: “ sao... Sao tối rồi... Ba người còn đến đây”
Phượng hoàng lửa sải cánh bay đến bên giường, loá mắt biến thành hình dạng vốn có của bản thân, cả cơ thể loã lổ trong không khí: “anh phải đến phục vụ hoàng đế yêu dấu của mình chứ”
Con rắn đen trườn bò vào trong chăn, lắp mình biến thành nam nhân thanh lãnh dùng tay nhéo eo vị thiên tử, hiển nhiên hắn cũng không khác gì tên này: “bé cưng!”
Khúc Dạ Hành từ hình dáng hồ ly đi đến bên giường, trước con mắt trợn tròn của cậu biến thành dã nam nhân trần truồng, bàn tay xinh đẹp nắm lấy cằm của Lục Ảnh Quân hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng “ta phải đến để phục vụ hoàng thượng chứ”
Trước một dàn cảnh diễn ra liên tiếp như vậy, mãi một lúc sau đầu óc của cậu mới trở về, Lục Ảnh Quân giãy giụa muốn thoát nhưng không may lại động phải chỗ không nên của Lãnh Hàn nằm dưới, Hạ Lâm chống tay bên trên .
“ Khoan... Hôm nay ta không muốn”
Khúc Dạ Hành cười khẩy “nhưng bọn ta muốn”
Tiếng phản bác của vị hoàng đế xấu số bé dần, bé dần thay vào đó là tiếng rên rỉ khó kìm vì sung sướng