Đúng như lời Khúc Dạ Hành nói, tắm suối nước nóng để thư giãn, 'tắm'với y một buổi mà thân thể cậu như hòa vào nước, mệt mỏi rã rời. Trong khi đó con hồ ly kia lại rất vui vẻ chơi dã chiến, xuất ra không biết bao nhiêu lần, báo hại cậu ngất đi giữa chừng. Đến khi một lần nữa tỉnh lại đã quay về trại của chính mình.
Kế sách của Khúc Dạ Hành đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn khi vừa được ăn no nê, vừa khiến cậu không thể chăm lo chính sự, phải đi nghỉ ngơi với thân thể tàn tạ.
Hữu tướng quân thực hiện theo thánh chỉ, đến ngày thứ năm đã đặt chân lên đất Phụng Hoa. Ngay buổi sáng hôm sau, đoàn trẻ mồ côi với hơn hai nhìn người cũng theo ý chỉ của cậu mà đến nơi. Bọn chúng được chỉ dạy vô cùng tỉ mỉ, lòng trung thành đối với cậu lại càng tuyệt đối điều này làm Lục Ảnh Quân vô cùng hài lòng, Khúc Dạ Hành càng thêm tự hào vênh váo khi có được người yêu tuyệt vời như thế.
Bước đầu, Hữu tướng quân cùng một số học sĩ sẽ chỉ dạy cho những đứa trẻ lớn tuổi nhất nơi đây, mời thêm về những người già neo đơn sống lân cận để họ trở thành một tập thể tốt hơn. Đa số những đứa con trai trong đây đều đã học qua võ thuật nên việc đánh thú hoang không phải vấn đề gì lớn, bọn họ được chia ra làm hai tiểu đội, những người xuất sắc nhất sẽ theo con đường bí mật đi vào trong núi, tiến hành huấn luyện gian khổ không kể nam nữ. Những người kém hơn một chút hay đã có gia đình nhỏ của riêng mình thì ở bên ngoài, sống trong trấn, nam nhân săn thú, nữ nhân ở nhà tạo các sản phẩm làm từ lông cừu để xuất khẩu.
Dưới sự chỉ đạo tài tình của Lục Ảnh Quân, chỉ hơn một tháng cuộc sống nề nếp của trấn mới đã tương đối ổn định. Đối với biệt đội bí mật kia, cậu tổ chức một buổi đấu võ, đấu trí, bạn tên Hắc Ưng cho người chiến thắng cuối cùng, phong hắn trở thành thủ lĩnh, lãnh đạo cả đội quân.
“Ta không truy cứu quá khứ các ngươi làm gì, đắc tội những ai, nhưng hãy nhớ một khi chấp hành nhiệm vụ, các ngươi phải tuyệt đối trung thành đối với đất nước, kẻ nào dám có ý đồ mưu phản, tội chết sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời của các ngươi. Ta cho các ngươi cơ hội thay đổi cuộc sống, sống sao cho có ích, tự các ngươi biết cách làm sao đừng phụ những kỳ vọng của ta” Lục Ảnh Quân trên võ đài chính giữa, nghiêm giọng răn đe những người lính phía dưới. Điều này là vô cùng cần thiết khi sự tồn tại của họ mang theo trên vai cả vận mệnh của đất nước “từ nay, Vân Lạc quốc ta không còn Phụng Hoa trấn, chỉ còn Mục Hoàng trấn, là căn cứ trọng yếu quân sự”
Dứt lời, hàng trăm quân lính hô to thể hiện khí phách, tiếng hô như có sức rung chuyển cả đất trời.
Cùng lúc này, tại vùng núi băng giá ở cực Bắc, hai thân ảnh một đen một đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng, trước mắt là hơn trăm con hổ tuyết gầm gừ, báo hiệu một trận chiến đẫm máu sắp xảy ra.
“có vẻ như bọn hổ tuyết này do linh quang từ thần quả tác động vào nên mới tập trung ở đây đông đến vậy” Hạ Lâm cảm thán
“Xử lý nhanh rồi quay về” Lãnh Hàn nói.
Nói thì nói vậy chứ bọn họ cũng đánh không biết bao lâu rồi, một ngày hay 10 ngày, một tháng hay hai tháng... Bọn họ cũng không nhớ nữa. Cũng phải, cả khu núi này hiện đang được bao phủ bởi lá chắn do cả hai cùng tạo thành, tránh cho những sóng yêu lực tràn ra ngoài, kinh động nhân gian.
2 / 3
Bọn hổ tuyết này càng đánh càng xuất hiện nhiều, dùng cứng đối cứng với chúng không phải cách hay, bọn họ phải chuyển đổi kế hoạc “ Lãnh Hàn, tôi hóa hình thiêu rụi tám lì lợn này, anh nhân cơ hội đi trộm... À không đi hái thần quả”
“Được” nói rồi hắn hóa thành bóng đen bay đi. Hạ Lâm ở lại, cả cơ thể bắt đầu bị ngọn lửa đỏ rực bao phủ, cả người như hóa thành tro, từ đó theo gió bùng lên, một con phượng hoàng lửa khổng lồ dang rộng cánh bay trên bầu trời, sức nóng từ nó cũng đủ khiến cho cả một vùng băng tuyết nhanh chóng hóa nước.
“ khà khà... Một lũ tép riu mà cũng muốn cản tao đến với tình yêu...” con phượng hoàng với cái mỏ đỏ chót cất tiếng, ánh mắt rực lửa khinh bỉ nhìn những con hổ đang vật lộn khi tuyết tan. Nhưng đột nhiên thần thức truyền đến tiếng của Lãnh Hàn: “chú ý yêu lực, không muốn bị thiên đạo trừng phạt thì thu lại yêu lực mau”
“ Xì... Xả hơi tí mà cũng khó khăn...khà...” phượng hoàng há miệng, một cơn bão lửa từ đó phun ra, đem đám hổ tuyết biến thành hổ than nhanh gọn lẹ xử lý chúng “đấy, có phải nhanh chóng không, thế mà cứ bắt mình dùng kiếm chém đầu từng con một, chả trách sao tốn thời gian thế...hazzzz.... Nhớ bé yêu quá!!!”
Chờ đến khi Lãnh Hàn mang thần quả ra đến nơi, cả một vùng núi tuyết đã chẳng còn chút màu trắng nào, có thì chỉ còn màu xương của mấy con hổ chết cháy và những cây cổ thụ gần đó “ hừ... Không biết tiết chế” hắn phất tay, cả một vùng núi hoang tàn trở về trạng thái lúc đầu, cùng với đó thu hồi lại lớp màn chắn, bóng đêm lập tức bao phủ.
“Lo gì chứ... Nửa niết bàn của phượng hoàng không phải là vật mà thế gian có thể kiểm soát” Hạ Lâm trở về hình dáng con người, tự biến cho mình một bộ quần áo mới, vẫn là màu đỏ-màu yêu thích của anh. “nhanh... Nhanh dùng dịch chuyển tức thời đi...”
“Không! Nơi đây vẫn còn chịu ảnh hưởng của thần quả, không được bẻ cong không gian, không muốn chị họ quá thì đi đến như thế nào thì về như thế” hắn lạnh mặt nói.
“ chậc... Ông trời đúng là đối xử bất công với đại yêu ta mà, ngăn cản uyên ương là một hành động tội lỗi đó”
“Bớt càm ràm đi” Lãnh Hàn bực dọc hóa thành làn khói bay đi trước, Hạ Lâm thấy vậy cũng biết thức thời ngậm miệng đi theo, cả hai cùng chung một suy nghĩ ' Khúc Dạ Hành mày phải kết thúc chuỗi ngày sung sướng rồi'
“ Hắt xì....hắt xì...” hồ ly xoa mũi khó chịu.
“sao vậy???”
“Không sao, chắc do đêm qua ở bờ suối lao lực quá độ nên đổ bệnh thôi” y bốc phét đấy, yêu quái làm gì có bệnh, có bệnh lươn lẹo thôi.
“////còn dám nhắc lại” Lục Ảnh Quân nổi đóa lên muốn bật dậy khỏi lòng y nhưng trời không phụ lòng người... Cậu đứng còn không vững ấy chứ.
“ ấy... ấy... Bé yêu, đừng kích động hại sức khỏe, nếu muốn tối nay tao lại phục vụ em tiếp, đảm bảo thoải mái hơn hôm qua” Khúc Dạ Hành cà nhớn.
“đi... Đi cho khuất mắt nhanh lên!!!” Lục Ảnh Quân đẩy người ra.
“Sao thế được, ta không thể bỏ em lại một mình, không xứng đáng với chức danh bậc trượng phu, phu quân của em”
“nói láo! Trẫm mới là phu quân của ngươi, ngươi là nương tử, đừng hồng đào lộn vai vế”
“...”_ “ ừm.... ừm... Phu quân, người quá thiếp, người phải đền bù cho thiếp một đêm thị tẩm “ y lấy khăn chấm giọt nước mắt, uất ức nói.
“...” còn biết nói gì hơn!!!!