Yêu Thương

Chương 39: Cam kết




Mạnh Hạ hốt hoảng mà cười, ánh mắt lướt qua dĩ nhiên đã mang theo biến đổi: "Anh tại sao không chết đi?!"

Từ Dịch Phong nhướng mày lên, cũng xem như bình tĩnh, chỉ là ánh mắt sắc kia so với bình thường đã tối đi hơn một chút.

Mạnh Hạ hung hăng nắm chặt tay lại, trong lòng đau như đã tê rần, giọng nói không có lấy một chút nhiệt độ: "Cùng anh ở một chỗ phải bao lâu?"

Từ Dịch Phong động đậy khóe môi đã khô khốc, bao lâu ư? Hắn bây giờ mới nghĩ tới, đây là lần đầu tiên hắn muốn ở cùng một chỗ với một người, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ ra người đó sẽ là Mạnh Hạ.

"Tôi không thể nói ra một khoảng thời gian cụ thể." Giống như La Xuyên đã nói, bây giờ hắn ngay cả chính mình cũng đều không hiểu được.

Ánh mắt của cô trong thoáng chốc đã trống rỗng, tuyệt vọng và thất lạc, cũng do trong phòng bệnh máy điều hòa đã chỉnh nhiệt độ thấp làm cho khí lạnh tràn thẳng vào trong quần áo của cô. Cô co người lại, mái tóc thẳng run lên, toàn thân hầu như cũng phản ứng mạnh mẽ.

"Từ Dịch Phong, anh thật sự rất hèn hạ." Giờ phút này, tất cả mọi cảm xúc đều bị hắn lấy đi sạch sẽ, cô còn dư lại cái gì, chỉ là một thể xác đã trống trơn mà thôi.

"Nếu như có thể, tôi tình nguyện để mình biến mất trong trận tai nạn xe kia." Cô cúi thấp đầu, ánh mắt yên ắng, ảm đạm không một tia sáng.

Từ Dịch Phong trừng lớn đôi mắt: "Mạnh Hạ, em nếu như muốn chết, thì cứ chờ xem Mạnh Lý chết ở trong ngục đi!" Hắn đe dọa nhìn qua cô.

Một câu nói đó của cô tất nhiên đã làm cho hắn không yên lặng được. Từ Dịch Phong cố gắng áp chế cơn giận và cả sự bàng hoàng của mình.

Mười ngón tay của Mạnh Hạ gắt gao níu lấy khăn trải giường trắng như tuyết.

Không có được câu trả lời, Từ Dịch Phong đưa tay nâng cằm của cô lên, bức bách cô nhìn vào hắn: "Mạnh Hạ, em có nghe thấy không! Em nếu như muốn chết, tôi quyết sẽ làm Mạnh Lý chết cùng em." Hắn nói ra từng chữ, hơi thở bén nhọn.

Mạnh Hạ nhìn vào gương mặt căng thẳng của hắn, trong mắt là tức giận xen lẫn với lo lắng. Cô bất ngờ sợ hãi, Từ Dịch Phong không hiểu được cô, làm sao lúc này cô lại muốn chết được.

Cô hơi cong môi lên, khóe miệng hơi hé ra: "Tôi đồng ý với anh. Nhưng mà…." Lời nói đã xoay chuyển: "Tôi muốn anh tự tay viết xuống cam kết."

Từ Dịch Phong khiếp sợ, nhìn cô không chớp mắt, nhìn thấy thần sắc của cô đang dần dần bình tĩnh lại, còn lực đạo trong tay của hắn lại vô thức tăng lên, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi ra: "Em cứ như vậy mà không tin tôi?"

Mạnh Hạ chỉ cảm thấy cằm rất nhức mỏi, cô cắn môi: "Tin tưởng anh? Từ Dịch Phong, cho đến hôm nay, anh còn muốn tôi tin tưởng anh như thế nào? Tin anh đang ép buộc tôi ở cùng một chỗ là để yêu tôi? Anh đừng nực cười như vậy. Từ Dịch Phong, tôi đồng ý yêu cầu của anh, đến khi nào cha tôi được ra tù thì tôi liền ở cùng anh!"

"Tôi chỉ tin tưởng giấy trắng mực đen." Cô khó khăn nói ra, cũng không nhìn vào Từ Dịch Phong nữa.

Từ Dịch Phong nghe từng lời cô nói, bàn tay từ từ buông ra: "Bắt đầu từ hôm nay, liền chuyển đến chỗ của tôi."

Mạnh Hạ thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, trùm chăn lên người, nước mắt đã theo khóe mắt không ngừng rơi ra. Từ Dịch Phong đứng ở sau lưng cô, cô cắn lấy chăn mền, đem tất cả những uất ức không cam lòng ẩn giấu vào bên trong.

*************************

Từ Dịch Phong mạnh mẽ khống chế, chiều hôm đó Mạnh Hạ chuyển đến nhà hắn, một nơi ở riêng, độc môn độc viện. Cô cũng có biết nơi này, không phải là nơi Từ Dịch Phong thường ở, Mạnh Hạ nhìn thấy trong hoa viên có trồng một gốc cây Sơn Chi, vào tháng sáu sẽ nở hoa. Nhưng mà năm đó cô đã không được nhìn thấy.

Từ Dịch Phong xuyên qua một lớp cửa kính, nhìn thấy cô đang lẳng lặng ngồi ở đằng kia, dường như môt bức tranh thủy mặc, tràn đầy ấm áp. Hắn nhẹ nheo lại đôi mắt hẹp dài, nếu như nhớ không lầm thì ngày mai sẽ là sinh nhật của cô. Không ý thức được, cô đã 25 tuổi.

Ngày mà ai cũng muốn cố gắng để quên đi, nhưng cả đời cũng sẽ không quên được.

"Dịch Phong à, cơm tối đều đã chuẩn bị xong." Hà tẩu trước kia là tâm phúc của bà nội Từ Dịch Phong, từ sau khi bà nội qua đời, liền ở lại nấu cơm cho hắn.

Từ Dịch Phong bước về phía trước một bước, nhưng sau đó lại xoay người hướng về phía phòng ăn: "Đi gọi cô ấy tới dùng cơm." Giọng nói ôn hòa, Hà tẩu tất nhiên biết rõ "cô ấy" là ai.

Bữa cơm này ăn trong yên lặng, từ đầu đến cuối Mạnh Hạ cũng không nhìn Từ Dịch Phong lấy một cái, thậm chí ngay cả món ăn cũng không có gắp nhiều. Lúc Hà tẩu bưng lên một tô canh gà, sắc mặt có chút bất an: "Dịch Phong à, hôm nay tôi nấu đồ ăn rất khó ăn sao?"

Từ Dịch Phong nhếch miệng nói ra: "Không có."

"Món ăn này không động vào một chút mà!" Hà tẩu nguyên quán ở một thôn trang nhỏ tại Giang Nam, năm đó cha của Từ Dịch Phong đi đến cũng quan tâm tới gia đình bà ấy. Từ Dịch Phong đối với bà cũng mang theo kính trọng. Hà tẩu cầm lấy một đôi đũa, gắp cho Từ Dịch Phong một cái đùi gà, rồi nhìn Mạnh Hạ im lặng không lên tiếng mà chỉ nhai cơm, lại gắp cho cô một cái. Lời nói dặn dò quan tâm: "Tiểu Hạ, cô gái mà gầy quá cũng không tốt."

Mạnh Hạ bị nghẹn cơm ở trong cổ họng, khó chịu nên trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, cô chỉ động đậy khóe miệng, ngẩng đầu lên hướng về phía Hà tẩu nhẹ nhàng cười một tiếng.

Hà tẩu nhìn thấy hai người trầm mặc không nói, nhẹ thở dài trở về phòng. Năm đó bà ấy nhìn thấy nha đầu kia của Mạnh gia là thấy tốt rồi, nhưng mà Dịch Phong, đứa bé ấy không thích.

Hôm nay gặp phải tình huống này, Từ gia bên kia sẽ sớm biết ngay, đến lúc đó thật tránh không được long trời lở đất.

Mạnh Hạ một chút khẩu vị cũng không có, cô để đũa xuống, thấy Từ Dịch Phong im lặng không lên tiếng, cô liền dọn xong bát đũa của mình, đứng dậy, cái ghế trượt trên mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Từ Dịch Phong ngẩng đầu nhìn vào đồ ăn trước mặt cô, sắc mặt trầm xuống: "Ăn cho hết."

Mạnh Hạ vừa muốn nhấc chân lên, nhưng dừng lại một giây, lại quyết định ngồi xuống, nói gì cũng không nói, cầm lấy đôi đũa, cứng ngắc gắp thức ăn nhét vào trong miệng

Cô buông tay xuống, Từ Dịch Phong ngắm nhìn chiếc cằm nhọn thanh tú của cô, nhận thấy cả người đều mệt mỏi đến vậy. Hắn suy nghĩ xuất thần, trước đây thật lâu, có lần hắn và Mạnh Tiêu đi chơi, lúc ăn cơm đã gọi một con gà xé phay. Lúc đó Mạnh Hạ xé ra một cái đùi gà đầu tiên là đưa cho hắn, sau đó lại xé một cái cho Mạnh Tiêu. Lúc trước Mạnh Tiêu quan hệ với hắn rất tốt, về sau biết được Mạnh Hạ thích Từ Dịch Phong nên thường những hoạt động của bọn họ, Mạnh Tiêu đều lặng lẽ tránh không mang em gái theo.

Từ Dịch Phong đang đắm chìm trong hồi ức, Mạnh Hạ đột nhiên đứng dậy, đưa tay che lại miệng liền chạy tới hướng nhà vệ sinh. Từ Dịch Phong nhíu mày đi theo sai, còn chưa có bước vào đã nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng nôn mửa.

Mạnh Hạ quỳ gối trên nền gạch, toàn thân rũ xuống vô lực, trong dạ dày có gì cũng đều bị ói ra hết, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi mịn.

Một đôi dép màu nâu dừng lại ở bên cạnh cô, rất có cảm giác ở nhà, cô lại nhìn đến đôi dép màu lam nhạt trên chân của mình, trong mắt đau nhói một hồi.

Từ Dịch Phong một phát kéo cô lên: "Mạnh Hạ, đây là phản kháng của em? Không chịu ăn?" Mạnh Hạ mặc một cái áo sơ mi ngắn tay, cánh tay bị nắm chặt, da thịt bị nhiệt độ ở lòng bàn tay của hắn làm cho nóng rực. Ánh mắt của Từ Dịch Phong tối tăm, liền lấy điện thoại di động trong túi ra: "Lão Dương, đưa Nhạc Nhạc đến Nam Lộ Thượng Hải."

Mạnh Hạ trong lúc nhất thời thân thể đã không còn sức để chống đỡ, bèn dùng bên tay bị thương kia giữ lấy hắn, chỗ cổ tay dần dần trở nên đau đớn: "Từ Dịch Phong, anh không thể như vậy." [Tiểu Hạ bị trật khớp tay lúc cứu bé trai ở chương trước.]

"Tôi không thể? Nực cười, nhưng trong cam kết của tôi không có nói Mạnh Vô Ưu sẽ ở cùng một chỗ với em." Hắn nheo mắt lại, ánh mắt lướt đến chỗ cổ tay của cô rồi dừng lại: "Mạnh Hạ, em bây giờ đi ăn, không cho phép ói ra."

Mạnh Hạ bất lực khẽ cười, tòaan thân đau đến mức như bị người ta đâm vào vô số mũi kim. Cô nhìn qua mặt gương sáng ngời, không khí trong ngôi nhà này làm cho lòng cô vắng vẻ. Cô thẫn thờ một lát, từ từ buông tay, xoay người đi ra ngoài. Lại một lần nữa ngồi ở trước bàn ăn, thức ăn đã sớm nguội lạnh, ánh mắt của cô là một mảnh mơ hồi.

Chịu đựng quặn thắt trong dạ dày, cưỡng ép chính mình nuốt xuống.

Từ Dịch Phong nhìn cô nâng đũa lên, tâm tình phức tạp, dừng lại một chút, hắn lại đi tới đoạt lấy đôi đũa của cô.

Mạnh Hạ ngước mắt lên nhìn hắn, trượt dài hai hàng nước mắt.

"Tôi nói Hà tẩu nấu cho em một chút cháo." Hắn nói rất chậm, ánh mắt như đang muốn trốn tránh đi.

Mạnh Hạ đột nhiên ho lên kịch liệt, Từ Dịch Phong chuyển qua vỗ lưng cô, mang theo vài phần hoảng loạn, tiếng nói hơi cứng ngắc: "Được rồi, không muốn ăn thì đừng ăn nữa, vừa rồi không có ai miễn cưỡng em."

Lời nói này… người nào vừa nãy dựng tóc trừng mắt, ép buộc cô ăn vậy?! [Chị thông cảm, anh ấy hoảng loạn quá nên câu sau đá câu trước. Với lại thời gian này anh ấy không hiểu được mình nên mâu thuẫn ầm ầm, vô lý cũng hết sức ah *lau mồ hôi*]

Trong lòng Mạnh Hạ khó chịu, cô vùi mặt xuống bàn, bả vai run lên, không phản ứng gì với hắn.

Chỉ là động tác dịu dàng ở trên lưng làm cho cô thật sự cảm thấy hình như tất cả đều là một giấc mộng, Từ Dịch Phong làm sao có thể nói chuyện như vậy với cô, thậm chí còn vỗ lưng cho cô.

Cô bừng tỉnh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tất cả mọi việc đang ở trước mặt mình, trong một căn phòng xa hoa, còn có hai người xa lạ ở bên cạnh mình, tất cả đều là xa lạ. [Chắc là Hà tẩu đã quay lại.]

Cô nhìn vào hắn, dáng người trác tuyệt và gương mặt lạnh lùng ấy hầu như không thay đổi gì cả, nhưng rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây? Không phải là hắn luôn xem thường cô đấy sao?

************************

Buổi tối, nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại nhưng lại trở mình thao thức, cô đau khổ dày vò lấy vấn đề kia. Nghĩ ngợi đến mức đầu đau muốn nứt, nhưng vẫn không tìm ra đáp án.

Tảng sáng, tia nắng ban mai bắt đầu hé lộ, cô đang mơ màng ngủ thì bên tai truyền đến một hồi tiếng chó sủa.

Cô mở mắt ra, đi chân trần ra sân thượng, quang cảnh là biệt thự ba tầng độc môn độc viện. Cô ngủ ở lầu hai, đứng ở ở sân thượng vừa hay hình thấy ở một khoảng sân nhỏ kế bên có một cô gái tóc dài ăn mặc thoải mái, áo sơ mi trắng, váy dài màu lam, mái tóc theo gió bay bay. Cô nheo mắt lại đáng giá một lượt.

Cô gái kia đang đùa giỡn với một con chó Thái nhỏ đáng yêu, hạnh phúc trong tiếng cười ấy ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được.

Ánh mắt của cô di chuyển theo từng bước chân của cô gái ấy, trong lòng trở nên hơi lạnh, suy nghĩ xuất thần.

Ở dưới lầu truyền đến tiếng động đang đến gần, đại khái là Từ Dịch Phong đang đi lên. Quả nhiên là như vậy, trong chốc lát đã truyền đến mấy tiếng gõ cửa: "Tiểu Hạ, xuống ăn điểm tâm đi."

Từ Dịch Phong ngồi ở vị trí ngày hôm qua, trước mặt đặt một đĩa trứng chiên và sữa. Mạnh Hạ ngồi xuống, Hà tẩu lại bưng lên một chén cháo A Giao táo đỏ.

Cô nếm thử một miếng, nhiệt đột thích hợp nên uống từng ngụm từng ngụm, rất nhanh đã thấy đáy chén.

Ánh mắt của Từ Dịch Phong chuyển về hướng của cô, Mạnh Hạ giật mình, lập tức hiểu ra là tướng ăn lúc này của cô không được ưu nhã.

Hà tẩu ở một bên mỉm cười: "Tiểu Hạ, trong nồi vẫn còn, tôi sẽ lấy cho cô thêm một chén nữa."

"Lát nữa sẽ có người tới."

Mạnh Hạ sững sờ, lập tức ý thức được là Từ Dịch Phong đang nói với mình.

Từ Dịch Phong ưu nhã uống xong ly sữa, nhìn qua gương mặt chất phác của cô: "Em cũng quen họ."