Yêu Thương Vô Bờ

Chương 4




4.

Lần này Tửu Tửu đến gặp Trình Thiếu Di, thực ra chỉ là chủ ý nhất thời, James, vị hôn phu của cô ấy đã nhận lời mời của một tạp chí sang Đông Phi quay lại cảnh di cư của những loài động vật nơi đây, lại không yên tâm dẫn Tửu Tửu đi theo, liền đặt vé cho cô ấy bay thẳng đến đây, đặc biệt dặn dò cô phải tới Paris tìm anh trai.

"Em đã nói với anh ấy rằng em không còn là trẻ con nữa rồi..." Tửu Tửu mím môi, giọng điệu nghe có vẻ hờn trách nhưng khuôn mặt lại tràn đầy hạnh phúc, khiến Đồng Ngạn ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà nhìn Trình Thiếu Di, lại nhận ra lúc này anh đang nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên bàn đến xuất thần, như thể chẳng có gì lọt vào tai con người này cả.

Đồng Ngạn lúc này mới nhận ra những tờ quảng cáo mà cô vô tình bày trên bàn chủ yếu là các danh mục sản phẩm mới do các trung tâm mua sắm lớn và cửa hàng hàng đầu gửi đến. Bộ phận nghiên cứu và phát triển của họ gần đây rất bận, cô thậm chí không có thời gian đọc chúng, chỉ đành để lên bàn trước.

Lúc này, Trình Thiếu Di đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương mới ra mắt của Tiffany. Đồng Ngạn nhìn theo ánh mắt của anh, liền bị viên kim cương màu hồng kia hút hồn trong nháy mắt, chỉ có điều trước giờ Trình Thiếu Di Sẵn sàng mua cho cô bất cứ thứ gì, nhưng chưa bao giờ tặng cho cô chiếc nhẫn nào. Đồng Ngạn luôn tâm niệm nhẫn là đại diện cho lời hứa hẹn, nếu anh không nhắc tới thì cô cũng lười hỏi, đây có lẽ là sự nhẫn nại chưa ai biết đến của Đồng Ngạn.

Tối hôm đó Trình Tửu Tửu ngủ trong phòng khách, bởi vì trong nhà cũng ít khi có người đến, đồ đạc không tránh khỏi bụi bặm, trước khi đi ngủ, Đồng Ngạn còn đặc biệt đi qua giúp dọn dẹp phòng.

Tửu Tửu cũng là người tinh ý,mặc kệ Đồng Ngạn đã không cho cô bé làm gì, vẫn bị cô bé quấn đến không còn biện pháp nào, đành bảo cô bé giúp cô lau bàn, không ngờ lúc này Tửu Tửu lại đột nhiên hỏi cô: "Chị dâu, chị với anh trai em yêu nhau bao lâu rồi ạ?"

Đồng Ngạn đang dọn giường, bị câu hỏi câu hỏi đột ngột của cô bé làm suýt chút nữa bị ngã xuống chân giường, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, giọng điệu có chút ngập ngừng: "Chị cũng quên mất đã bao lâu rồi."

Không phải cô trả lời qua loa cho có lệ, mà là thực sự không biết, cô và Trình Thiếu Di quen biết tám năm, cùng ăn không biết bao nhiêu bữa cơm, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói với cô câu anh yêu em, mà cô tốt nghiệp xong chuyển đến nhà của anh, chẳng qua chỉ vì sau một lần ăn tối ngày nào đấy, anh ấy đưa cho cô một chiếc chìa khóa, nói với cô rằng nó là chìa khóa căn nhà của anh.



Trình Thiếu Di rõ ràng đang cười, nhưng Đồng Ngạn lại cảm thấy nụ cười của anh xa vời đến không chân thực, chẳng qua cô cũng chẳng bận tâm, bởi vì chính anh đã từ mình cho cô một con đường, để cô bước đến gần anh hơn.

||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||

Trình Thiếu Di có yêu cô hay không? Đồng Ngạn thật sự đã nghĩ về điều đó không biết bao nhiêu lần, cho đến sau này, có một ngày, cô bị ác mộng làm tình giấc, thì thấy Trình Thiếu Di đang ôm chặt mình, cô thấy tim mình bỗng nhảy lên từng nhịp, bất giác rơi nước mắt tự lúc nào.

Sau đó, cô cũng ngừng nghĩ về những câu hỏi nhàm chán như vậy. Yêu hay không, thời gian sẽ cho cô biết câu trả lời, chỉ cần cô còn được ở bên anh là mãn nguyện rồi.

Thấy Đồng Ngạn hồi lâu không trả lời, Tửu Tửu chớp chớp mắt, chủ động chuyển đề tài: "Chị dâu, thịt lợn viên kho tối nay chị làm ngon lắm, lần sau chị dạy em làm nhé?"

Đồng Ngạn hơi ngẩng đầu,nhìn Tửu Tửu một mặt nghiêm túc nhìn mình, hóe miệng không tự chủ nhếch lên, gật đầu cười: "Đương nhiên là được rồi."

Cô gái như Tửu Tửu, ai mà không thích cho được, lúc đóng cửa, Đồng Ngạn trộm nghĩ, cô quay đầu, chỉ thấy ánh sáng dìu dịu từ chiếc đèn ngủ trong phòng.

Quả nhiên hôm nay Trình Thiếu Di lại đi ngủ từ sớm.