Yêu Thương Vô Bờ

Chương 1




Từng yêu sâu đậm đến vậy, cuối cùng lại chẳng có chúng ta...

1.

Lúc Trình Thiệu Di quay lại, Đồng Ngạn đã ngủ thiếp trên sofa từ lúc nào.

Cả căn phòng rực rỡ ánh đèn nhưng lại im lặng đến đáng sợ, Trình Thiệu Di tiện tay tắt bớt hai bóng đèn, không ngờ lúc ấy Đồng Ngạn lại đột nhiên mở mắt: "Ưmm, anh về rồi à?"

Trình Thiếu Di không khỏi nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, hôm nay Đồng Ngạn mặc cái váy mới anh mua lúc công tác ở Milan lần trước, da cô ấy trắng, như nước hồ trong thẻo đặc biệt động lòng người. Trình Thiếu Di hơi nhướng mày, điềm nhiên bước tới, không tới giây sau đã cúi người hôn lên môi cô.

Đồng Ngạn vừa tỉnh đã bị hôn đến mê muội, không khỏi trừng mắt, tiềm thức muốn đẩy anh ra, nhưng Thanh Nghị đêm nay lại cố chấp đến lạ, một tay giữ vai cô, tay kia vòng ra sau lưng ôm lấy cả người cô, cố chấp giày vò đôi môi cô.

Đồng Ngạn còn giãy giụa thêm vài lần, nhận ra cũng chẳng tác dụng gì, liền ngoan ngoãn vòng tay qua vai anh, nhiệt tình đáp lại.

Hôn đến mặt mũi đỏ bừng, Trình Thiếu Di lờ mờ ngửi thấy cả mùi rượu trên người Đồng Ngạn, sau đó trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Tửu Tửu, một đôi mắt hạnh tuyệt đẹp, nắm lấy tay anh làm nũng giòn giã gọi anh "Anh trai".

Nghĩ đến đây Trình Thiếu Di không khỏi run lên, thình lình buông tay đang ôm Đồng Ngạn ra.

Thật ra đến nay Trình Thiếu Di rất ít khi nhớ đến Tửu Tửu, công việc của anh quá bận, cô lại bay nhảy khắp thế giới, chỉ có lễ tết mỗi năm hai người mới gặp nhau ở nhà. Mà hôm nay đột nhiên nhớ tới có lẽ là do cuộc điện thoại của Tửu Tửu, cô ấy đang ở Ba Tư thời gian kém nhau không biết bao nhiêu mà vui mừng thông báo với anh cô sắp kết hôn rồi.



Trình Thiếu Di lúc đó đang kí văn kiện do thư ký đưa tới, tay vừa dùng chút lực ngòi bút liền hung ác cắt một đường trên trang giấy. Thư ký thấy sắc mặt anh vô cùng khó coi thì sợ đến mức thở mạnh cũng không dám, âm thầm thu lại văn kiện nói lập tức chuẩn bị một phần văn kiện mới.

Trình Thiếu Di cảm thấy mệt, dựa vào ghế xoay nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện bầu trời u ám. Trình Thiếu Di đột nhiên nhớ tới đêm trước khi du học vào rất nhiều năm trước, anh đứng trong đình viện nhìn cây dâu tằm Tửu Tửu thích nhất, quay đầu gọi tên của cô: "Tửu Tửu."

Lúc đó Tửu Tửu vẻ mặt ngây thơ không hiểu tình cảm của anh dành cho cô, anh không hy vọng cũng tuyệt đối sẽ không để cô biết, mà bây giờ cô gái nhỏ trong kí ức kia lại sắp lấy chồng rồi.

Trình Thiếu Di bất giác nhớ đến Tửu Tửu lúc mới tới Trình gia, rõ ràng chỉ mới ba tuổi, nhưng dường lại rất biết cách lấy lòng, dễ dàng làm cho cả nhà họ yêu quý. Lúc đó Trình Thiếu Di vừa được mười tuổi vừa ghét vừa ghen tị, tranh thủ lúc bảo mẫu không ở đó liền dùng ngón tay hung ác chọc má lúm đồng tiền của cô. Nhưng không ngờ rằng Tửu Tửu chỉ cười không khóc, Trình Thiếu Di ngẩn ra cứ như vậy trái tim nhũn ra mơ hồ bị Tửu Tửu lấy mất.

Chỉ đáng tiếc những việc này đều là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.....Trình Thiếu Di chầm chậm đứng thẳng ném Đồng Ngạn tóc tai bù xù lên sô pha: "Trễ như vậy rồi, đi tắm ngủ thôi."

Đồng Ngạn cảm thấy Trình Thiếu Di đêm nay rất kì lạ, cô vừa từ trong phòng tắm bước ra liền nhìn thấy Trình Thiếu Di vậy mà nằm trên giường ngủ rồi, đối với người cuồng công việc như anh mà nói là trăm năm hiếm thấy.

Lòng tò mò của Đồng Ngạn nổi lên, vứt khăn lau tóc sang một bên, mạnh mẽ nhảy lên giường, quả nhiên Trình Thiếu Di bị kinh động chầm chậm mở mắt mặt không biểu cảm nhìn cô.

Đồng Ngạn vô cùng hài lòng với phản ứng của anh lúc này, cúi đầu, nâng cằm anh lên, hôn một cái: " Hê hê, ăn miếng trả mi..."

Còn chưa nói hết câu, Trình Thiếu Di đã ôm cô lật đè xuống giường, Đồng Ngạn bị hôn đến mất cả hồn vía, không khỏi hối hận, xem ra sáng mai lại phải xin đi muộn rồi.