Sau khi giải quyết xong chuyện biển số xe, Cố Hoài Ninh lại bận rộn trở lại.
Còn Lương Hòa thì mấy hôm nay dạy thêm cho Trương Hân mệt mỏi muốn chết, hơn nữa cứ nhìn vào đôi mắt to nhanh nhẹn và tò mò của con bé, Lương Hòa lại cảm thấy không thoải mái: “Sao vậy nhỉ?”. Cứ như thể cô sợ nó sẽ nhìn ra điều gì vậy.
Con bé thích thú phấn khích sán lại gần Lương Hòa: “Cô ơi, cháu gọi cô là chị được không? Cháu thấy cô cũng không hơn mấy diễn viên chính trong phim thần tượng nhiều tuổi lắm”.
Lương Hòa bối rối.
Lâm Nhiên quát Trương Hân một tiếng, con bé rất sợ mẹ, nó bĩu môi rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Lâm Nhiên mỉm cười ngại ngần: “Con bé này mấy hôm nay xem nhiều phim quá rồi, ăn nói không ra làm sao cả”.
Lương Hòa lắc lắc đầu: “Không sao đâu ạ”.
“Hòa Hòa, từ khi em đến thành phố B đã bao giờ nghĩ tới chuyện đi làm chưa?”
Lương Hòa đang gọt táo bỗng ngừng tay lại. Cô đổ mồ hôi, chuyện công việc quả thực cô chưa từng nghĩ đến, một là vì khi đến đây bản thân cô quá vội vàng, hai là sau khi đến đây nhiều chuyện cứ xảy ra liên tiếp, cô không hề có thời gi¬an.
Lâm Nhiên nhìn Lương Hòa là hiểu ra ngay, cô ấy cười cười: “Đừng vội, bây giờ chính sách của đơn vị dành cho người nhà cán bộ rất tốt, thêm vào đó Hoài Ninh lại đang công tác, chuyện gì cũng dễ nói”.
Lương Hòa chớp chớp mắt: “Chuyện công việc em không muốn dựa vào anh ấy, bản thân em có bằng cấp nên em có thể tự mình tìm được”.
Lâm Nhiên nhìn cô cười: “Ồ, vẫn có chí khí lắm”.
“Chị này!” Lương Hòa quở trách, đột nhiên nghe thấy chuông di động vang lên, cô vội vàng nghe máy. Cố lão gia gọi điện tới, nói là ngày mai sẽ đáp máy bay về thành phố C. Lương Hòa nhất thời không biết nói gì, cuối cùng lão gia lại phải lên tiếng giải vây cho cô: “Chiều ngày mai ba sẽ tự ra sân bay, Hoài Ninh rất bận không có thời gi¬an, con cũng không cần đến tiễn ba đâu”.
“Con phải đến tiễn chứ ạ.” Cô lập tức thốt lên, không thể về nhà đón Tết cùng cha mẹ chồng đã là không được rồi, giờ lại còn không đi tiễn ba về thì thật là không còn mặt mũi nào nữa.
Lão gia thở dài rồi cúp máy.
Lương Hòa cảm thấy dường như có một tiếng thở dài đã âm thầm đi vào trong lòng cô, khiến cô cảm thấy chán nản bức bối.
Nghe giọng điệu của lão gia hôm qua, có thể thấy rằng lần này ông đến ngoài việc thăm Diệp lão gia thì còn là để thăm hai vợ chồng Lương Hòa nữa. Kết quả là họ đã để ông phải thất vọng, Lương Hòa cảm thấy vô cùng hối hận.
“Xem ra tướng quân mặt sắt như lão gia, xưa nay không nể tình ai bao giờ, nhưng đối với con trai và con dâu lại quan tâm tận tình đến thế”. Lâm Nhiên cười: “Chuyện biển số xe em đã hỏi Hoài Ninh chưa, đã giải quyết xong chưa?”.
Lương Hòa lắc đầu: “Em không hỏi kỹ, nhưng nếu giờ anh ấy đi làm bình thường rồi, thì chắc là mọi chuyện phải giải quyết ổn thỏa rồi ạ”.
“Vậy thì được.” Lâm Nhiên yên tâm gật đầu, rồi lại quay sang khuyên bảo Lương Hòa: “Tâm tư đàn ông không hề khó hiểu, họ đều sợ phiền phức. Em nghĩ mà xem, em vừa đến đơn vị chưa được bao lâu, còn chưa quen với cuộc sống ở đây, chỉ chút chuyện nhỏ em cũng coi thành chuyện lớn. Hoài Ninh không kể chắc chắn là có lý do riêng của cậu ấy. Trước kia anh Trương cũng thế, vậy nên em cũng không phải bận tâm, bọn họ có thể tự giải quyết được”.
“Đây là kinh nghiệm chị tích lũy được sau bao nhiêu năm làm vợ bộ đội đấy à?”
“Không hẳn vậy.” Hai người nhìn nhau cười, Lâm Nhiên lại nói: “Có điều đối với đàn ông, em đừng có chuyện gì cũng làm theo họ, có người thì như gỗ đá ấy, chỉ số EQ rất thấp, vì thế em phải chớp thời cơ. Cần thờ ơ thì phải thờ ơ, thỉnh thoảng cứ tưng tửng một chút cũng chẳng sao, phải để họ biết là vợ của họ không dễ bị coi thường!”.
Chị ấy nói cũng có lý.
Chỉ số EQ của Cố Hoài Ninh có cao không nhỉ? Lương Hòa chau mày suy nghĩ. Tổng kết lại tất cả các biểu hiện của anh từ sau khi kết hôn, Lương Hòa phát hiện ra, thật sự không thể hy vọng gì ở chỉ số EQ của anh.
Thờ ơ… thì sao nhỉ?
Khi Cố Hoài Ninh về đến đoàn 302 thì đã quá giờ ăn sáng rồi, Triệu Kiền Hòa vừa nhìn thấy anh đã bỏ mũ xuống rồi theo anh vào văn phòng. Bên ngoài ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng tâm trạng của anh ta trông rất khổ sở, Cố Hoài Ninh tò mò nhìn Triệu Kiền Hòa: “Cậu sao vậy?”.
Triệu Kiền Hòa cầm cốc nước lọc trên bàn tu ực một hơi: “Còn chuyện gì ngoài chuyện sắp Tết rồi, hai ông bà già liên tục gọi điện giục về. Tết chẳng qua cũng chỉ là dịp để gặp gỡ tìm hiểu đối tượng kết hôn”. Ngừng lại một lúc anh ta lại oán than: “Nói thật là mấy năm nay hết cô này đến cô khác, cô nào trông cũng phát chán lên được, thế mà hai cụ nhà tôi vẫn chưa biết điểm dừng, hôm trước lại còn gọi điện làm phiền đến bác Cố nữa chứ…”.
Cố Hoài Ninh cười, xem ra thời gi¬an anh không ở đây, tên tiểu tử này cũng chịu không ít khổ sở. Lúc này thấy anh ta đang tạm nghỉ, Cố Hoài Ninh vội vàng rót cho Triệu Kiền Hòa thêm cốc nước nữa để hạ hỏa: “Vậy cậu cứ nói dứt khoát với hai cụ, bảo là đã có ý trung nhân rồi, để hai cụ dẹp ngay ý định đấy đi”.
Nghe thấy câu này, Triệu Kiền Hòa đang đưa cốc nước gần đến miệng bỗng dừng lại, anh ta cười một cách bất lực: “Thôi đi, tôi đã nghĩ thông từ lâu rồi, tôi và Thời Vũ không có tương lai gì đâu”.
“Không thử sao biết?”
Triệu Kiền Hòa trừng mắt lên: “Đừng có trêu tôi nữa, cậu muốn bị ăn mắng à? Thiếu gia tôi đây bây giờ có muốn thì người ta cũng không ở đây nữa rồi, tôi tìm ai để thử được hả?”.
Không khí bỗng nhiên trầm xuống. Cố Hoài Ninh đặt chiếc mũ trong tay xuống rồi vỗ vai Triệu Kiền Hòa: “Được rồi, gọi Nhạc Khải qua đây đi làm quen với chính ủy mới cùng tôi, tiện thể bàn về phương án trực ban dự phòng cho đợt cuối năm”.
Triệu Kiền Hòa nghe xong mặt càng nhăn lại: “Thôi đừng có nhắc đến chuyện đấy nữa, năm nay việc trực ban dự phòng cuối năm của đơn vị đã có sự thay đổi rồi. Mấy hôm trước họp cán bộ cấp tiểu đoàn trở lên, thông báo là để cho các chiến sĩ đón Tết vui vẻ, cán bộ cơ quan và sĩ quan quân đội cấp cơ sở đều phải đứng gác đêm gi¬ao thừa thay cho các chiến sĩ, để họ yên tâm đón Tết”.
“Đêm gi¬ao thừa ư?” Cố Hoài Ninh nhíu mày.
Triệu Kiền Hòa thấy vậy liền nở nụ cười nham hiểm: “ Có phải cậu thấy tiếc nuối không hả?”. Nhận lại cái nhìn sắc lạnh từ Cố Hoài Ninh, trung tá Triệu đành phải cụp đuôi lại, vỗ vai anh: “Thôi được, ca trực của cậu từ 6 giờ đến 8 giờ, chạy nhanh về nhà thì có khi vẫn kịp tiệc tất niên đấy! Thế nào, anh em có lòng tốt đấy chứ?”.
“Đa tạ.”
Đồng chí đoàn trưởng cũng không khách khí.
Dù gì thì cũng là người đã có gia đình, thời khắc quan trọng nhất vẫn phải về với sự ấm áp của gia đình chứ. Triệu Kiền Hòa than thở: “Thôi đi đi, gặp chính ủy rồi thì tiện thể đi uống một ly để giải đen”.
Cố Hoài Ninh vốn không muốn uống rượu, nhưng chính ủy vừa được điều đến, không đến chúc mừng thì không hay lắm.
Tiệc tổ chức ở nhà hàng của đoàn, rượu thịt đủ cả, không khí vô cùng vui vẻ. Lúc tàn tiệc, Cố Hoài Ninh đã hơi ngà ngà say rồi, không lái xe về nhà được, anh đang chuẩn bị gọi điện báo cho Lương Hòa một tiếng.
Vừa lôi di động ra thì màn hình hiện sáng, có cuộc gọi đến.
Anh nhấn phím nghe, giọng nói mạnh mẽ của lão gia vang lên: “Con đang ở đoàn à?”.
“Vâng, sao ạ?” Cố Hoài Ninh bóp thái dương, anh cảm thấy đau đầu kinh khủng.
“Mau về nhà đi!”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Vợ con đột nhiên gọi điện tới bảo con phải về.”
“Về ư? Chuyện gì xảy ra vậy ba?”
“Ba không ở đấy, tài xế nghe điện thoại, bảo chính vợ con nói sẽ về nhà cùng ba luôn.” Lão gia vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Hai đứa rốt cuộc có chuyện gì vậy?”.
Cố Hoài Ninh dập máy, cau mày lại đi ra ngoài.
Châu Bình mới uống một ít rượu, nhìn thấy Cố Hoài Ninh ra ngoài liền giữ anh lại: “Đợi chút, cậu uống rượu không lái xe được đâu, để tôi tìm người đưa cậu về!”.
Nhưng Cố Hoài Ninh còn chả buồn nghe, anh đã đi ra xa rồi.
Châu Bình cuống cả lên, vội đi gọi lái xe.
Trong nhà vô cùng yên ắng. Đồng hồ phòng khách đã điểm 12 giờ, Lương Hòa ngồi đờ trên sô pha, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức ngồi thẳng người dậy, nhìn ra phía cửa.
Cố Hoài Ninh bước nhanh vào nhà, vừa quay sang thấy Lương Hòa vẫn ngồi đó, đôi lông mày đang nhíu lại của anh giãn ra: “Sao em còn chưa ngủ?”.
Lương Hòa không nói gì, cô đưa cho anh cốc nước mật ong vẫn còn ấm, anh hơi ngạc nhiên, nhướn mắt nhìn cô.
“Chủ nhiệm Châu gọi điện đến bảo buổi tối anh đã uống rượu.” Cô đến gần anh, quả nhiên vẫn còn mùi rượu: “Hai hôm nay sao anh cứ uống rượu thế?”.
Cố Hoài Ninh ngửa mặt uốn hết cốc nước mật ong: “Sao, không thích anh uống rượu à?”. Anh bóp trán: “Lần này là vì chào mừng chính ủy mới, anh không trốn được, lần sau anh sẽ lấy nước lọc để đối phó”.
“Mặc kệ anh dùng cái gì, uống cho bục dạ dày đi là tốt nhất.” Lương Hòa lẩm bẩm, chuẩn bị về phòng đi ngủ.
Cố Hoài Ninh nhanh tay tóm lấy Lương Hòa, cô giằng co thế nào anh cũng không buông tay, đôi mắt như nước hồ sâu thăm thẳm và vô cùng tĩnh lặng đang nhìn cô. Hai người nhìn nhau một lúc, lần này anh chịu thua trước, anh thở dài: “Sao vậy? Sao tự nhiên em lại quyết định về nhà?”.
“Anh buông em ra trước đi.”
Cô bị anh siết thấy hơi đau, anh thấy cô nhíu cả mày lại. Thở dài một tiếng, Cố Hoài Ninh buông cánh tay Lương Hòa ra, rồi anh áp bàn tay lên xoa nhẹ giúp cô: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”.
“Nghĩ đi nghĩ lại, em thấy mình cứ nên về thì tốt hơn, không thể để ba mất công đến đây được. Lúc đầu chúng mình đến đây đã là rất bướng bỉnh rồi, bây giờ nếu lại để ba về một mình nữa, em e là sau này ba mẹ sẽ trách em”.
“Em nghĩ nhìu quá rồi.” Anh nói: “mà gi¬ao thừa năm nay anh còn phải trực hai tiếng ở đơn vị, làm sao mà về được”.
“Vậy thì em về một mình.”
“Ý em là anh sẽ đón Tết một mình ở thành phố B à?” Cố Hoài Ninh cười, cốc vào đầu Lương Hòa một cái: “Em nhẫn tâm đến thế cơ à?”.
“Quan trọng là khi mình đi đã không giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, để ba mẹ bực mình. Bây giờ nhượng bộ một chút không được sao?” Lương Hòa nói: “Hơn nữa, hơn nữa em về cũng không phải chỉ vì chuyện này”.
“Còn có chuyện gì à?” Cố Hoài Ninh không kìm được cất cao giọng.
“Là chuyện công việc, em nghe Hạ An Mẫn nói hiện tại một tòa soạn lớn của thành phố C đang tuyển biên tập. Tòa soạn này trước đây em đã từng liên hệ vì lý do công việc, vì thế em muốn về thử xem.”
“Vậy nếu như các điều kiện đều phù hợp thì sao?” Cố Hoài Ninh hạ giọng.
“Thì… thì em ở lại đó làm việc một thời gi¬an rồi tính tiếp.” Lương Hòa nói khẽ: “Em vẫn là người mới, chưa có kinh nghiệm làm việc, ở một thành phố lớn như thành phố B rất khó tìm việc, đợi em có đủ năng lực rồi sẽ quay lại đây”.
Lý do quá đầy đủ, nhưng không có nghĩa là Cố Hoài Ninh sẽ đồng ý.
“Vậy ý em là, không những là về đón Tết, mà còn phải tiếp tục làm việc ở thành phố C đúng không? Và như thế có nghĩa là chúng ta sẽ lại quay trở lại tình cảnh mỗi người một nơi, mấy tháng hoặc có khi cả nửa năm mới được gặp nhau một lần đúng không?”
Lương Hòa cứng họng, chẳng phải là anh ấy uống say rồi sao? Sao đầu óc vẫn còn tỉnh táo thế?
Cố Hoài Ninh nói xong, chớp mắt nhìn Lương Hòa, có phải là cô quá ngốc nghếch không? Lẽ nào cô không nhận ra, mối quan hệ của họ mới đang dần dần bước vào gi¬ai đoạn mặn nồng? Sau đó cô lại nhằm đúng lúc ngọt ngào, đột ngột nhắc đến chuyện chia đôi ngả? Anh muốn hỏi cô, rốt cuộc là có trục trặc ở mắt xích nào.
Hồi lâu sau, Cố Hoài Ninh mới lên tiếng: “Lương Hòa, em đừng mất bình tĩnh, muộn thế này rồi, nghỉ ngơi trước đã, vấn đề này mai chúng ta sẽ bàn tiếp”.
“Không phải là em đang mất bình tĩnh, em nói rất nghiêm túc.” Lương Hòa giậm chân: “Chưa nói gì đến chuyện công việc, nhưng em nhất định phải về nhà đón Tết, mặc kệ anh có đồng ý hay không!”.
“Ý kiến của ba và mẹ quan trọng thế cơ à?” Cố Hoài Ninh bất lực hỏi.
“Đương nhiên là anh có thể không để ý.” Lương Hòa lẩm bẩm: “Anh là con ruột của họ, dù gì cũng là máu mủ ruột thịt. Nhưng em thì khác, vì thế em nhất định phải cư xử thật tốt”.
Xem ra nỗi ám ảnh về mẹ với cô vẫn chưa biến mất, Cố Hoài Ninh ôm chặt lấy đôi vai Lương Hòa: “Vậy ăn Tết xong bao giờ thì em về?”.
“Em không biết.” Lương Hòa cúi gằm mặt xuống.
“Ăn Tết xong thì về”. Cố Hoài Ninh nói: “Chuyện công việc anh có thể liên hệ giúp em, không nhất thiết phải ở thành phố C”.
Lương Hòa gật đầu: “Vậy anh đồng ý rồi đúng không?”.
Cố Hoài Ninh chẳng vui vẻ gì: “Anh còn có thể nói không à?”. Nếu không phải vì chuyện trực ban thì anh đã về cùng cô, giờ thì nói gì cũng muộn rồi. Quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ có mấy ngày thôi, cùng lắm là đến lúc ấy anh lại về nhà đón cô đi. Cũng chỉ có thể xử lý như vậy.
Nhưng trong lòng Lương Hòa không hề vì chuyện được anh đồng ý mà nhẹ nhõm đi chút nào, ngược lại cô còn thấy hơi nặng nề. Thôi thì cứ quay về đã.
Thời gi¬an đến thành phố B rất ngắn, vì thế khi trở về, Lương Hòa không phải mang theo nhiều đồ đạc, trông túi hành lý bé tí thật đáng thương.
Trương Hân tóc tết hai bên đeo bịt tai đứng trước mặt Lương Hòa kéo kéo áo cô: “Cô ơi, cô phải về nhà ạ?”.
Lương Hòa vuốt vuốt mấy sợi tóc mái trên trán con bé, gật đầu. Lâm Nhiên lôi Trương Hân sang một bên, vừa giúp cô xách hành lý vừa hỏi cô: “Tết đến nơi rồi, có mua được vé máy bay không?”.
“Em đi cùng ba chồng, không phải tự đặt vé ạ.”
Lâm Nhiên nhìn sắc mặt cô, không thấy biểu hiện gì cả bèn tò mò hỏi: “Sao lại đi đúng lúc quan trọng thế này hả?”.
Lương Hòa không nói gì, ngẩng lên nhìn thấy Cố Hoài Ninh đang lái xe rẽ vòng vào rồi dừng lại trước mặt họ. Cố Hoài Ninh vừa xuống xe, Trương Hân đã bám lấy, anh cốc vào đầu con bé một cái.
Nhìn thấy Lâm Nhiên và Lương Hòa, Cố Hoài Ninh quay sang đỡ lấy hành lý: “Ba vừa gọi điện, nói là ba sẽ không qua đây, bảo anh đưa thẳng em ra sân bay”.
Lương Hòa gật đầu, quay lại chào tạm biệt Lâm Nhiên và Trương Hân. Lâm Nhiên mấp máy môi muốn nói điều gì đó, nhưng thấy vẻ mặt trầm tư của hai người đứng trước mặt, lại nuốt lời muốn nói vào trong bụng, cuối cùng chỉ dặn cô đi đường cẩn thận.
Xe đi chầm chậm qua cổng lớn, cậu cảnh vệ ra mở cửa Lương Hòa cũng quen. Lần đầu tiên đến đây, người cô gặp chính là cậu ta, sau đó mỗi lần cậu ta đứng gác gặp Lương Hòa cũng đều đứng rất nghiêm trang chào một tiếng chị dâu, hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Lương Hòa mỉm cười rồi từ từ kéo cửa kính xe lên.
“Em có lạnh không?”
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh cô, Lương Hòa quay đầu sang thì thấy nửa mặt anh, quai hàm nhỏ nhắn hoàn hảo, khiến cho chiếc cằm lại càng đầy đặn. Định thần lại, Lương Hòa nói: “Không lạnh, em thấy rất ấm”.
Cố Hoài Ninh nhếch mép, suốt chặng đường anh không nói gì thoắt cái xe đã tới sân bay.
Khi đến đây lão gia đi ô tô, nhưng khi về vì hơi gấp nên đành phải điều một chiếc trực thăng tới. Sân bay thành phố B lúc nào cũng rất đông người, xách trên tay túi to túi nhỏ đi ra đi vào, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng hạnh phúc. Đấy mới đúng là những người thực sự muốn về nhà ăn Tết, Lương Hòa thầm than thở.
Định thần lại, cô quay người sang xách hành lý, vừa chạm tay vào quai túi thì một bàn tay cơ bắp cuồn cuộn áp lên tay cô. Lòng bàn tay ấm áp khiến cô lặng người, ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt anh, đôi mắt ấy ánh lên một hàm ý sâu xa nào đó mà cô không hiểu rõ.
Lương Hòa bị anh nhìn nên cảm thấy không thoải mái, lập tức rụt tay lại đứng sang một bên. Cố Hoài Ninh cười bất lực, rồi xách túi hành lý đằng sau lên.
Vì lý do thời tiết nên trực thăng đến sân bay thành phố B chậm nửa tiếng, Cố lão gia đang đọc báo ở phòng chờ máy bay, nhìn thấy hai người đẩy cửa vào, lông mày ông dần giãn ra.
“Đợi chút đã, máy bay chắc đến muộn một chút.”
Cố Hoài Ninh gật đầu, ngồi xuống sô pha cùng Lương Hòa. Lão gia ẩn sau tờ báo quan sát hai người, một đứa thì khuôn mặt không chút biểu cảm, một đứa thì mặt trắng bệch tái mét, bộ dạng như vậy khiến ông chỉ biết nhún vai rồi lấy báo che kín mặt.
“Hòa Hòa này, con nghĩ kỹ chưa, con có thật sự muốn về không?”
“Thật ạ.” Lương Hòa đáp, trong lòng thắc mắc sao lão gia lại hỏi câu này làm gì.
Còn lão gia thì chỉ khẽ “ừm” một tiếng, rồi nhìn chằm chằm Cố Hoài Ninh, thằng ranh này vẫn ngồi im bất động.
“Còn Hoài Ninh thì sao?”
“Tết con phải trực, không về được.”
Thái độ rất dứt khoát. Lão gia căng tờ báo ra, không nói năng gì. Phòng chờ đang yên ắng bỗng dưng vang lên tiếng chuông điện thoại thật chói tai, Cố Hoài Ninh nhìn điện thoại, là cuộc gọi của phó đoàn Nhạc Khải, chắc là trong đoàn có việc rồi. Quả nhiên, tiểu đoàn tân binh xảy ra một vụ đánh nhau nghiêm trọng, cần phải giải quyết khẩn cấp.
Cúp máy xong, Cố Hoài Ninh nhìn Lương Hòa. “Nếu có việc thì anh đi trước đi.” Lương Hòa ân cần nói.
Cố Hoài Ninh nhíu mày: “Em muốn anh đi đến thế à?”.
Lương Hòa bị bất ngờ nên không biết phải nói gì, lão gia lại phải lên tiếng: “Thôi đi đi, cũng đâu phải là Hòa Hòa không quay lại nữa”.
Biết phải nói sao, quả thật là anh lo lắng cô sẽ không quay lại đây nữa.
Trong lòng Cố Hoài Ninh nghĩ vậy, nhưng khuôn mặt vẫn rất điềm đạm: “Vậy được, con đi trước đây”. Nói xong anh vuốt tóc Lương Hòa: “Đến nơi thì gọi cho anh”.
Lương Hòa gật đầu, cô nhìn anh đẩy cửa đi ra ngoài mà trong lòng tự dưng trào lên một cảm giác mất mát vô cùng lớn, nhất thời khó mà kìm lại được. Phản ứng của cô, Cố lão gia thấy rất rõ ràng, nhưng ông không nói gì, để cô tự bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, chuông điện thoại của Lương Hòa reo lên, lão gia cũng nhìn theo hướng chiếc di động, ánh mắt chăm chú của ông khiến Lương Hòa chỉ còn cách nhấc máy, ấn vào phím nghe.
“Sao vậy, còn chuyện gì nữa ạ?”
“Không có gì.” Giọng Cố Hoài Ninh nghe có vẻ xa xăm: “Anh quên không nói tạm biệt, bây giờ nói bù”.
Nói xong anh dập máy, tiếng tút tút kéo dài đập vào tai khiến Lương Hòa đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, như thể có giọt nước mắt chực tuôn ra.
Cuối cùng lão gia cũng phải hạ tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn Lương Hòa: “Hòa Hòa, nói chuyện với ba”.