Yêu Thương Tình Nhân Một Đêm

Yêu Thương Tình Nhân Một Đêm - Chương 7




Tâm tình cũng không tệ lắm, Lương Kỳ Gia sau khi làm xong hết mọi việc, nhàn rỗi không có gì làm liền trộm lên mạng tìm kiếm một ít thông tin dành cho phụ nữ mang thai, sinh nở, quá trình ở cữ cùng tự chăm sóc bản thân để hiểu biết thêm.



Đây là trò giải trí cô dạo này rất mê, dạo trước ngại hỏi người khác, lại do vấn đề thiết bị cùng phí dụng nên cô rất ít lên mạng, càng không biết trên Internet có nhiều thứ hay ho hữu ích như vậy. Nhưng kể từ lúc bị Trạm Diệc Kỳ bắt ở chung thì thời gian của cô bỗng dưng dư dả thật nhiều, tan tầm có người đón, bữa tối cũng không cần hao tổn tâm cơ, máy tính cũng là có sẵn, phí tiền tự nhiên lại chẳng phải chuyện của mình, vì thế mỗi khi Trạm Diệc Kỳ bận rộn làm việc hoặc nấu cơm, không có thời gian đến quấy rầy cô thì Lương Kỳ Gia thích nhất là lên mạng.



Bất quá ở trong công ty trộm lên mạng như thế này cô vẫn là lần đầu làm nha, hy vọng quản lí hoặc phó lý không đột nhiên có việc đi tới tìm mình.



“Kỳ Gia, nguy rồi.”



Đột nhiên có tiếng nói vang lên sau lưng dọa Lương Kỳ Gia suýt chút nữa nhảy dựng, cô nhanh chóng quay đầu, may quá, thì ra là Tiểu Tuệ, cô nhẹ nhõm thở dài một hơi.



“Làm sao vậy? Cậu làm tớ giật cả mình.”



“Vừa rồi lúc mình đi toilet trở về có gặp phải quản lí, ông ấy gọi mình đến một bên hỏi xem có phải cậu đang mang thai hay không đấy?” Tiểu Tuệ nhìn trước ngó sau một lúc, xác định không có ai nghe lén mình mới bắt đầu nhỏ giọng nói với cô.



Lương Kỳ Gia nghe thế sửng sốt một chút, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận thì có thể lừa gạt mọi người suốt bảy, tám tháng như thế này đã muốn xem là kỳ tích rồi.



“Cậu trả lời như thế nào?”



“Mình có thể trả lời như thế nào?” Tiểu Tuệ nhíu mày hỏi ngược lại. “Tục ngữ nói giấy không thể gói được lửa, hơn nữa bụng của cậu càng lúc càng to như thế, nhất là một tháng gần đây, tốc độ phình lên quả thực y như đang thổi khí cầu vậy, tớ chỉ còn cách nói thực thôi chứ sao!” Ngừng một chút, cô lại bổ sung thêm. “Kỳ thật đã có rất nhiều người trộm hỏi mình vấn đề này rồi.”



Tiểu Tuệ nói đúng vậy, một tháng nay bụng của cô thật sự giống như thổi khí cầu, lớn nhanh vô cùng, mà tất cả những chuyện này chỉ có thể trách Trạm Diệc Kỳ, cái gì cũng không cho cô làm lại còn bắt ăn đủ thứ này nọ nữa. Thật là thực quá mức mà!



“Quản lí nói như thế nào?” Cô hỏi Tiểu Tuệ, muốn biết phản ứng của quản lí một chút.



“Ông ấy hỏi mình cậu chưa kết hôn phải không?”



“Vậy cậu nói như thế nào?”



“Mình nói mỗi người phụ nữ đều hy vọng lúc mình thành cô dâu đều thật xinh đẹp, ai muốn bụng to mặc lễ phục đâu chứ?”



“Sau đó?”



“Ổng gật đầu bảo có đạo lý, bất quả vẫn nhắc mình gọi cậu lên văn phòng ông ấy một chuyến.” Tiểu Tuệ bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng. “Hiện tại làm sao bây giờ?”



Lương Kỳ Gia vỗ vỗ tay cô, cũng chỉ có thể đối mặt thôi. “Mình đi một chuyến vậy.”



“Không có vấn đề gì chứ?” Tiểu Tuệ quan tâm hỏi.



Lúc này đột nhiên di động của Lương Kỳ Gia ở trong ngăn kéo vang lên, cô mở ngăn kéo lấy ra xem thử, là ba. Đây cũng là một vấn đề khác cần cô giải quyết.



“Ai thế?” Tiểu Tuệ hỏi.



“Ba mình.” Kỳ Gia trả lời, sau đó nhận điện thoại nói: “Ba, bây giờ con có chút việc, lát nữa con gọi lại cho ba sau được không?”



Ba Lương đồng ý, sau đó chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện.



“Mình đi tìm quản lí.” Lương Kỳ Gia nói cho Tiểu Tuệ, đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi xách rồi xoay người đi về phía phòng quản lí.



Tuy nhiên, ngoài dự đoán của cô, quản lí cũng không có ý tứ trách cứ gì cô, chỉ hỏi cô mang thai có khỏe hay không? Dự tính sinh là lúc nào, bởi vì ông ấy là người quản li nên có trách nhiệm đảm bảo cho nơi này vẫn làm việc tốt sau khi cô nghỉ sinh.



Lương Kỳ Gia đi ra khỏi phòng quản lí, không tự chủ được thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Qua được một cửa, giờ còn một ải nữa mà thôi.



Cô tìm một chỗ riêng tư, lấy di động ra gọi cho ba mình. Điện thoại vừa kêu chưa đến hai tiếng đã được ba bắt máy.



“Ba, là con. Vừa rồi ba tìm con có chuyện gì ạ?” Cô đã tám chín phần đoán được lý do ba tìm đến là muốn gặp mặt cô.



“Chuyện của con ban nãy xong rồi?” Ba Lương quan tâm hỏi.



“Vâng.”



“Công tác dạo này có bận rộn lắm không? Sức khỏe của con thế nào rồi?”



“Dạ, cũng khỏe ạ.”



“Tối hai thứ Sáu vừa rồi con đều phải tăng ca liên tục sao?”



Xem đi, trọng điểm đến rồi. Lương Kỳ Gia không tiếng động khẽ thở dài một hơi.



Từ khi dì phát hiện ra ba luôn lừa dối nói là đi câu cá, kì thực đem toàn bộ ngày thứ Bảy ở bên cạnh con gái thì luôn lợi dụng chiếm cứ lấy ngày nghỉ này của ba, thậm chí còn không tiếc công cùng ông đi câu cá, miễn làm sao ông không thể quan tâm chú ý đến cô là được rồi.



Cô luôn cảm thấy dì đem mình cùng người mẹ đã mất thành cùng một loại, sự tồn tại của cô sẽ tranh giành người chồng với bà nên cho dù không chiếm được tâm của ba, bà cũng muốn tù hãm con người ông, thà làm ngọc vỡ chứ không thèm ngói lành.



Vì thế ba đành phải lợi dụng thời gian tan tầm đến gặp cô, hơn nữa đều lựa chọn vào buổi tối thứ Sáu. Nhưng mà hiện tại từ thứ Hai đến thứ Sáu, mỗi ngày cô đều bị Trạm Diệc Kỳ đưa đi đón về, căn bản không có cách để cùng ba gặp mặt.



Hai tuần trước cô đều dùng cớ tăng ca để né tránh, lần này lại dùng cớ này nữa thì quả thực không được, hơn nữa, cô cũng muốn nhìn xem tình trạng của ba dạo này ra sao.



Mặc kệ, đêm nay cô phải cùng ba gặp mặt, mặc kệ Trạm Diệc Kỳ có phản ứng thế nào mới được.



“Ba, tối hôm nay chúng ta gặp nhau được không? Con hôm nay không có tăng ca mà.”Cô nũng nịu hỏi.



“Thật thế sao? Được.” Ba Lương liền lập tức đáp ứng, thanh âm giống như chàng trai trẻ đang gặp gỡ mối tình đầu của mình khiến Lương Kỳ Gia nghe xong cảm thấy có chút tội lỗi và không đành lòng.



“Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?” Cô hỏi, đột nhiên lại nghĩ đến: “Ba, ba thích ăn thịt nướng đúng không? Chúng ta gặp nhau ở nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật phía Bắc đường Đôn Hóa nhé!”





“Nhưng chỗ đó không phải rất đắt sao?”



“Ăn một lần thì không có vấn đề gì, con mời ba!”



Trên thực tế cô cũng chưa từng ghé qua những nhà hàng kiểu thế bao giờ, cũng không biết giá cả của nó cao bao nhiêu, nếu là thời điểm cách đây một tháng trước, đánh chết cô cũng không dám đề nghị vào đó ăn cơm, nhưng mà hiện tại có người đưa cho cô thẻ tín dụng, còn hỏi cô vì sao không dùng đến nữa, hừ, cũng không ngẫm lại xem cô ngày ngày bị hắn đưa đi đón về, chi tiêu cái gì đều là hắn trả, cô có khi nào cần dùng đến tiền chứ?!



Đã thế tối nay cô liền thuận theo tâm ý của hắn, dùng thẻ tín dụng này tiêu xài thật tốt, xem hắn lúc nhìn thấy hóa đơn có hay không đau lòng…



“Ta làm sao có thể để cho con trả tiền? Không có cách kiếm tiền giúp đỡ cho con đã là không đúng rồi, làm sao có thể để con tiêu tiền vì ba được chứ?” Thanh âm của ông Lương tràn ngập áy náy mà nghiêm túc.



“Ba, con có tiền mà…”



“Con có tiền hay không, ta như thế nào không biết?” Ông đánh gãy lời nói của con gái. “Không nhất định phải ăn thịt nướng, chúng ta ăn thứ khác cũng được, ba chỉ cần nhìn thấy con khỏe mạnh bình thường liền cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.”



“Nhưng mà con muốn ăn thịt nướng mà ~” Lương Kỳ Gia biết chỉ có nói như vậy, ba mới không tiếp tục lo lắng đến vấn đề tiền nong nữa.



“Thế sao? Được, vậy chúng ta đi ăn thịt nướng.”



Nhìn xem, cô đã bảo chiêu này rất hữu hiệu mà. Cô cũng đã nghĩ đến biện pháp để ba chịu cho cô trả tiền, chỉ cần bảo mấy hôm trước cô mua xổ số trúng thưởng, như thế có thể chi trả bữa này, nhân cơ hội biếu ba thêm chút tiền tiêu vặt, quả thật là nhất cử lưỡng tiện. Bất quá, việc này vẫn nên để ăn cơm xong hẵng nói thì hơn.



“Chúng ta hẹn nhau vào lúc sáu giờ rưỡi, ngay trước nhà hàng thịt nướng được không ba?”



“Được.”



“Vậy hẹn ba buổi tối gặp lại.”



“Ừ, đi đường cẩn thận một chút, không cần vội vàng, ba chờ con.” Ba Lương dặn dò.




Lương Kỳ Gia gật đầu đồng ý, sau đó chấm dứt cuộc trò chuyện, hít một hơi thật sâu rồi bấm số gọi đến một nơi khác, lúc này cửa ải cần vượt chính là “cai ngục” Trạm Diệc Kỳ của cô.



Ấy, nói như thế có điểm hơi quá thì phải, dù sao hắn đối xử với cô tốt đến mức nằm mơ cũng phải mỉm cười cơ mà, nhưng hắn thật sự rất giống một cai ngục nha, không cho phép cô làm thế này, làm thế kia, cô đi đâu hắn cũng theo cùng, còn bá đạo quản đông quản tây, không gọi là cai ngục thì nên gọi là gì mới được chứ?!



“Alô?”



A, cai ngục nhận điện thoại rồi, thanh âm có chút nghiêm túc, có lẽ vẫn đang làm việc.



“Xin lỗi, anh đang bận sao? Em chỉ muốn nói một tiếng, buổi tối em có việc nên sẽ tự mình về nhà, anh không cần tới đón em nữa.” Lương Kỳ Gia nhanh chóng nói xong, hy vọng có thể thừa dịp hắn đang bận rộn làm việc mà vượt qua cửa ải khó nhằn này.



Nhưng mà làm sao có thể dễ dàng thế chứ?



“Chờ anh một chút.” Trạm Diệc Kỳ lập tức nói, tiếp theo liền nghe được tiếng hắn phân phó người bên cạnh. “Hội nghị tạm dừng, nghỉ ngơi một chút.”







Trời ạ, thì ra hắn đang họp, lại còn vì cuộc điện thoại của cô mà muốn người khác chờ hắn.



Xem ra người đàn ông này không chỉ ngang ngược hoành hành với mình cô mà thôi, đối với người khác hắn cũng thế, quả thực là kẻ duy ngã độc tôn mà.



“Buổi tối em có chuyện gì?” Giọng nói của hắn trở lại trong di động.



“Cùng ba ăn cơm.” Cô nói thật ra.



“A, ba vợ.”



Lương Kỳ Gia nhịn không được ngẩn người. Hắn lấy những lời này ở đâu ra vậy, ai là ba vợ của hắn chứ? Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn im lặng trộm nở nụ cười.



“Anh bảo ai là ba vợ cơ, chúng ta còn chưa kết hôn đâu.”



“Được rồi, ba vợ tương lai.” Trạm Diệc Kỳ lập tức nghiêm trang sửa lại lời nói.



Hắn sửa lời lại khiến cô nhịn không được bật cười.



Đáng giận, người này nhất định là cố ý!



Người đàn ông này đôi khi sẽ làm bộ mặt lạnh dọa cô cười không ngừng nổi, thật là kẻ đáng ghét, hiện tại cô đã bị hắn làm hại đến mức thi thoảng lại bật cười một mình khiến Tiểu Tuệ cứ hoài nghi hỏi xem cô cười cái gì, cô lại đáp không được, thật sự đáng ghét mà.



“Hai người hẹn lúc mấy giờ? Ở đâu?” Hắn đợi cô cười xong mới mở miệng hỏi.



“Sáu giờ rưỡi, ở nhà hàng thịt nướng phía Bắc đường Đôn Hóa. Em sẽ gọi taxi đến đấy, hoặc là đi xe buýt công cộng cũng được, anh yên tâm.” Cô thu hồi tiếng cười, chủ động hướng hắn cam đoan.



“Không cho anh đi đón là vì muốn anh về nhà thay quần áo à?”



“Hả?” Cô ngẩn ngơ.



“Anh có cần về nhà thay bộ quần áo khác không?” Hắn hỏi lại.



Lúc này Lương Kỳ Gia đã kinh ngạc đến độ nói không nên lời, bời vì cô căn bản không nghĩ tới hắn sẽ đòi theo cô đi gặp mặt ba hết. Cuộc gặp mặt đêm nay là cuộc hẹn giữa cha và con gái, không nghĩ tới hắn cũng là điều đương nhiên, nhưng mà làm sao cô lại có cảm giác thật có lỗi với hắn a?



“Trạm Diệc Kỳ…” Cô nên nói với hắn như thế nào giờ, chẳng lẽ nói rằng cô thật ra không có ý định cho hắn đi cùng sao.



Kỳ thật vừa rồi cô đã nói sẽ tự mình về nhà, ý tứ đã quá rõ ràng, cuộc hẹn này không bao gồm có hắn, người này vì sao không chịu nghe rõ ràng chứ? Bây giờ cô nên nói thế nào để hắn không đi a?



“Đùa với em thôi, tối hôm nay anh vừa lúc có việc, em dùng cơm xong nhớ gọi điện cho anh, anh đến đón em.” Trạm Diệc Kỳ bất chợt nói.




“Thật sao?” Cô nhịn không được nghi ngờ tính chân thật của việc này.



“Cái gì mà thật sao? Anh đương nhiên sẽ tới đón em rồi. Nhớ điện cho anh, giờ anh cần phải đi họp rồi, không thèm nghe em nói nữa, bye.”



“Bye…” Cô còn chưa nói hết, bên kia di động đã tắt máy, hắn tự động ngắt điện thoại, đây là việc trước đây chưa từng xảy ra.



Hắn đau lòng. Không biết vì sao cô lại cảm thấy như thế.



Tại sao có thể như vậy?



Làm sao bây giờ?



***



Lương Kỳ Gia đột nhiên cảm thấy rất hối hận, kỳ thật cô có thể mời hắn cùng đi, tuy rằng có thể sẽ dọa cho ba nhảy dựng lên nhưng mà cô chính là mang thai đứa nhỏ của hắn, hơn nữa từ đêm hai người phát sinh quan hệ thân mật xong, cô đều ngủ ở trong phòng hắn, mỗi đêm cùng hắn cùng giường chung gối, quan hệ như thế cũng đã đủ để cô đưa hắn đến giới thiệu cho ba biết mặt được rồi.



Cô lại nghĩ đến hơn một tháng vừa qua hắn đã từng đề cập mấy lần đến việc muốn cô đưa hắn về nhà giới thiệu cho cha và dì nhưng cô cứ kiên trì nói không cần, ít nhất lúc ấy cô còn chưa có ý định muốn đề người thân biết đến với hắn.



Khi đó cô có thể già mồm át lẽ phải nói dì có lẽ không có khả năng hoan nghênh hắn cho nên việc gặp mặt liền miễn đi. Nhưng còn ba thì sao? Ba đối với thái độ của hắn sẽ rất hoan nghênh, vì sao cô lại không nghĩ tới việc giới thiệu hắn với ba chứ?



Vì vẫn còn hoài nghi hắn có tâm tư khác với mình?



Hoài nghi tình cảm của hắn?



Hay vẫn là lo lúc đứa nhỏ sinh ra, hắn sẽ chỉ cần đứa nhỏ mà không cần cô?



Suốt một tháng qua hắn đối với cô tốt như vậy chẳng lẽ còn không đủ để xóa tan hoài nghi cùng lo lắng của cô sao? Cô rốt cuộc vì sao không nghĩ tới việc giới thiệu hắn với ba chứ, rốt cuộc là vì sao?



Càng nghĩ, Lương Kỳ Gia càng giận chính mình, thậm chí ban nãy cô còn không nghĩ đến chuyện này nữa.



Bây giờ cô gọi điện lại cho hắn, hỏi hắn muốn đi cùng mình hay không, liệu hắn sẽ trả lời như thế nào?



Lương Kỳ Gia hơi nhếch đôi môi cánh hoa, do dự tự hỏi.



Nhưng mà vừa rồi cô đã làm gián đoạn cuộc họp của hắn, giờ mà gọi nữa hình như không tốt lắm, hơn nữa nếu như tôi nay hắn thật sự có việc bận thật thì cô cần gì phải quấy rầy hắn thêm lần nữa chứ?



Cơ hội vẫn còn nhiều.



Một giọng nói ở trong đầu cô vang lên.



Lương Kỳ Gia trừng mắt nhìn, ngẫm lại cũng đúng. Mỗi tuần ba đều hẹn gặp cô một lần, bỏ qua tối nay, lần tới cô vẫn có cơ hội giới thiệu hắn với ba cơ mà.



Hít sâu một hơi, cô chậm rãi thả lỏng, buông tha cho sự giãy giụa cùng hối hận của mình nãy giờ, hơi bình ổn lại cảm xúc rồi xoay người trở về bàn làm việc, tiếp tục công tác, chờ tới lúc tan tầm.



“Ba, hay là con gọi Diệc Kỳ đưa ba trở về, ba không cần phải đi xe buýt công cộng đâu.” Ra khỏi nhà hàng thịt nướng, Lương Kỳ Gia nói với ông Lương.



Hai mươi phút trước, cô gọi điện cho Trạm Diệc Kỳ nói hắn có thể tới đón mình, hắn bảo được.



Khi ấy ba Lương đang ngồi bên cạnh, chờ cô buông di động xong liền tò mò hỏi cô gọi ai tới đón. Cô liền nhân cơ hội này nói chuyện thẳng thắn với ông, nói cô đang ở cùng với cha của đứa nhỏ trong bụng.



Ông Lương nghe xong quả thực có chút giật mình, nhưng vẫn vui mừng vì có người ở bên cạnh chăm sóc con gái, hơn nữa sau khi biết được thái độ đối đãi của Trạm Diệc Kỳ với Kỳ Gia xong thì lại càng cao hứng hơn đến nỗi suýt nữa lệ nóng tràn mi luôn.



Ông hỏi rất nhiều chuyện về Trạm Diệc Kỳ, Lương Kỳ Gia đều thành thật trả lời, cho nên đến lúc tính tiền ông cũng không tranh trả với cô nữa.



Bọn họ cùng nhau ra khỏi nhà hàng thịt nướng, ông Lương muốn gặp Trạm Diệc Kỳ nhưng lại không dám mở lời, vì thế Lương Kỳ Gia liền mở miệng trước hỏi ông có muốn Diệc Kỳ đưa ông về luôn không?




“Như vậy có làm phiền đến nó hay không?” Ông Lương có chút cao hứng lại có chút ngượng ngùng hỏi.



“Không đâu, dù sao ngày mai là cuối tuần, không cần đi làm mà.” Cô mỉm cười lắc đầu.



Tính toán thời gian từ nãy đến giờ, Trạm Diệc Kỳ có lẽ cũng sắp tới.



Lương Kỳ Gia dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm chiếc BMW đen của anh vì thế đến khi có một chiếc xe khác ngừng ở bên cạnh cô cũng không có chú ý, tận đến lúc người trong xe bước xuống lên tiếng: “Lương tiểu thư” thì cô mới giật mình quay đầu nhìn lại.



“Tài xế Trần?” Cô có chút kinh ngạc, “sao lại là bác tới đón cháu?”



“Trạm tiên sinh bảo tôi đến.”



“Vậy Trạm tiên sinh ở đâu? Trên xe sao?”



Lái xe lắc đầu.



Sao vậy, hắn là có việc rời đi không được hay vẫn là vì chuyện buổi chiều cô không mời hắn đi mà sinh hờn dỗi?! Lương Kỳ Gia phỏng đoán, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là đáp án thứ hai.



“Kỳ Gia, làm sao vậy?” Ông Lương đang đứng bên cạnh hỏi.



Cô lắc đầu. “Ba, thực xin lỗi, Diệc Kỳ hình như còn có việc bận cho nên mới kêu lái xe tới đón con. Lần khác con lại giới thiệu hai người với nhau được không?” Cô áy náy nói.



“Chuyện này có gì mà phải xin lỗi, về sau vẫn còn cơ hội mà, không phải sao?” Lương phụ không thèm để ý mà trái lại còn an ủi cô.



Cô có chút miễn cưỡng cười vui gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía lái xe, dò hỏi: “Tài xế Trần, cháu có thể phiền chú thuận tiện đưa ba cháu về nhà luôn được không?”



“Đương nhiên.” Lái xe gật đầu.




“Cám ơn chú.” Cô hướng ông nói lời cảm tạ. “Ba, chúng ta lên xe đi.”



Vì thế xe liền đưa ông Lương về trước rồi mới đưa Lương Kỳ Gia đến nhà.



Đến nơi, bất ngờ là trong phòng lại hoàn toàn tĩnh lặng.



Trạm Diệc Kỳ chưa về nhà sao?



Bật đèn lên, Lương Kỳ Gia dạo quanh nhà một vòng, quả nhiên không có ai. Hắn thật sự bận việc nên mới gọi lái xe đến đón cô ư?



Nếu thế thì tốt rồi! Cô thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.



Cô biết mình bất an, lại lo lắng, sợ rằng hắn sẽ không để ý tới cô nữa. Ở chung bao nhiêu lâu, luôn luôn là hắn chủ động còn cô thì bị động, nếu hắn thật sự tức giận không quan tâm tới cô nữa, Lương Kỳ Gia lo sợ mình sẽ không biết làm thế nào để tiếp cận, trấn an những cảm xúc bất mãn nơi hắn.



May mà không có việc gì, hắn chỉ là bận việc mà thôi.



Đem mọi thứ cất đi rồi tắm rửa qua một chút, Lương Kỳ Gia trở lại phòng khách xem tivi chờ Trạm Diệc Kỳ về.



Trên HBO đang chiếu một bộ phim rất hay, cô xem đến mê mẩn, đến tận lúc kết thúc mới phát hiện đã quá mười một giờ mà Trạm Diệc Kỳ vẫn chưa trở về, hơn nữa cũng không hề gọi cuộc điện thoại nào cả.



Sao lại như thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?



Không nhịn được lo lắng bất an, cô lập tức cầm điện thoại bàn bên cạnh gọi cho hắn.



Điện thoại vang rất lâu, vang đến mức Lương Kỳ Gia cảm thấy tim như nhũn ra, đến khi cô nghĩ tin sẽ chuyển vào hộp thư thoại thì đột nhiên có người tiếp máy.



“Alo?”



Là giọng của Trạm Diệc Kỳ. Cảm ơn trời đất.



“Anh đang ở đâu? Vẫn đang làm việc ở công ty sao?” Cô hỏi.



“Cùng bạn đang ở PUB(*).”



(*) PUB: là một kiểu quán rượu mà trong đó có phục vụ cả thức ăn nhẹ. Nó có cả quầy bar và phòng chung phục vụ khách, ai cũng có thể vào được. Nhớ phân biệt rõ với bar và club nha. Bar: nơi thức uống có cồn như bia, rượu được phục vụ trục tiếp tại quầy thu tiền, nghĩa là bạn uống gì thì phải thanh toán tiền liền tại quầy bar. Cái này dễ thấy ở các sàn nhạc trẻ. Club: Cũng gần giống như bar, tuy nhiên nó thường chuyên về một cái gì đó cụ thể. Ví dụ: rock Club, Dance Club,… và thường cần có thể hội viên mới vào được.



Lương Kỳ Gia sửng sốt một chút, trừng mắt lên. Cô còn tưởng rằng hắn đang làm việc ở công ty chứ…



“Đối tác làm ăn hay là ông chủ của em vậy?” Cô nhịn không được lại hỏi.



“Quý Thành Hạo.”



Thì ra là cùng với ông chủ của cô họp mặt, vậy thì không phải là vì công tác mà là vì giải trí rồi.



“Có việc gì không?” Thanh âm của hắn hơi lạnh nhạt.



“Không có gì, em chỉ thấy anh trễ rồi mà chưa về nên hỏi một chút thôi.”



“Vậy thì anh cúp máy đây.”



“Được.” Cô vừa dứt lời đã nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm tút tút. Lương Kỳ Gia cắn môi, vô lực đem điện thoại đặt về chỗ cũ.



Thì ra hắn thật sự tức giận, bởi vì trước kia mỗi khi cùng bạn bè đi ra ngoài tụ họp hắn đều nói với cô, còn hỏi cô có muốn đi cùng hay không, nhưng đêm nay cái gì hắn cũng chưa nói.



Làm sao bây giờ? Tuy rằng hắn vẫn còn nhận điện thoại của cô, cũng trả lời các vấn đề cô đưa ra nhưng cảm giác hoàn toàn không giống với lúc trước.



Hắn rất tức giận ư? Sẽ mất bao lâu đây? Hắn sẽ không để ý đến cô nữa sao? Nếu hắn thật sự không thèm để ý tới cô nữa, cô nên làm gì mới được bây giờ?



Mũi đau xót, tầm mắt mơ hồ, nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống khiên cô vô cùng hoảng hốt.



Trước đây mỗi khi cùng Tiểu Tuệ nói chuyện phiếm, nói tới việc bị dì khi dễ bắt nạt mà mình vẫn có thể sống được, Tiểu Tuệ đều nói với cô rằng: “Cậu quá kiên cường.”



Cô cũng biết mình thật sự rất kiên cường, phát sinh loại chuyện tình một đêm, rồi chưa kết hôn đã mang thai, cô cũng chưa từng rơi quá một giọt nước mắt, bình tĩnh đón nhận sự thật, chấp nhận tất cả, nhưng bây giờ vì sao cô lại khóc chứ?



Có khi hắn thật sự không có tức giận, mà nếu tức giận cũng không nhất thiết sẽ bỏ mặc cô, có thể đây đều chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi, khóc lóc cái gì chứ?



Dùng sức lau hết nước mắt đang không ngừng rơi xuống, Lương Kỳ Gia cảm thấy tức tối với chính mình vì sao không thể khống chế được, càng tức mình hơn thế nhưng chỉ bởi vì Trạm Diệc Kỳ không để tâm tới mình mà thương tâm khổ sở.



Chỉ là nghĩ mà thôi, cô rốt cuộc là làm sao vậy?



Rất đau lòng, tại sao lại thế? Cô bị sao thế này, chỉ có một chuyện cỏn con liền rơi nước mắt không ngừng? Chẳng lẽ đây là chứng u buồn trước khi sinh của thai phụ sao? Nhưng mà trước đây cô chưa từng có cảm giác như thế này, chỉ có bây giờ, nghĩ đến việc Trạm Diệc Kỳ không để ý tới mình, nước mắt của cô mới như vòi nước bị hỏng mà tí tách chảy ra không ngừng.



“Đáng ghét, đừng khóc.” Cô tự nói với chính mình nhưng căn bản là vô dụng.



Nước mắt không khống chế được cứ thế rơi xuống, Lương Kỳ Gia bực mình đứng dậy tắt tivi đi rồi xoay người trở về phòng nằm ngủ.



Cô nói với chính mình, chỉ cần ngủ sẽ không còn miên man suy nghĩ nữa, nước mắt sẽ không tiếp tục rơi, hơn nữa quan trọng nhất là lúc mình tỉnh lại, có lẽ mọi thứ đều sẽ mưa tạnh trời quang, sóng êm biển lặng, hắn không tức giận, cũng sẽ không còn mặc kệ cô nữa.



Đúng vậy, chính là như thế, chỉ cần tỉnh giấc sẽ không có việc gì.



Nhất định sẽ không có việc gì.



Nhất định.