Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh - Chương 7




-" Cô cứ chuẩn bị đi, buổi chiều hôm nay chúng ta sẽ đến đó, còn việc hợp tác hay không gặp đối phương bàn giao thì mới có thể quyết định được, nếu chỉ thông qua sấp giấy này thì chưa thể nói được gì" - Hà Ngữ Yên ngồi xuống ghế sofa màu trắng sữa, dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm ghìm nhàn nhạt mở miệng nói, môi đỏ mọng hiện tại có chút tái nhợt.

- "Việc tôi nhờ cô thế nào rồi"

Thư Hoài vốn định khuyên can Hàn Ngữ Yên không nên hợp tác với Vũ Kình, nhưng lại bị câu hỏi tiếp theo làm cô ngại phải nói ra. Thư Hoài cô không muốn lặp lại câu trả lời lần trước nữa, hiện tại nếu vẫn câu trả lời đó, khẳng định Hàn Ngữ Yên rất thất vọng, sắc mặt cũng không tốt, nghe được chuyện này nữa sẽ càng thêm phiền lòng. Nhưng mà, cô có thể không nói sao, trách nhiệm chính của cô không phải là báo cáo sao, mặc dù không muốn nhưng cũng đành phải cung kính cúi đầu tay chun mũi vừa thấp giọng nói:

-" Thật ra, kết quả điều tra không khá là bao nhiêu, nhưng thông tin tôi nhận được cách đây 2 tuần cho biết căn biệt thự đó xảy ra vấn đề, vấn đề là gì thì không thể điều tra được, cả gia đình họ đều di cư đến Vương Quốc Anh sinh sống, mọi dữ liệu của họ cũng xóa không còn dấu vết, về căn biệt thự đó, sau 1 tuần họ rời đi cũng bị hỏa hoạn, mọi việc xảy ra liên tục, giống như có kẻ đứng sau vụ này"

-" Tổng giám đốc, tôi chỉ có thể điều tra được như vậy, chuyện đó cũng xảy ra cách đây 14 năm , cho nên việc lật lại tìm hiểu có chút khó khăn... nếu tìm được gì tôi lập tức báo cáo cho ngài" - Thư Hoài mặt không đổi sắc nghiêm túc nói, trong lòng lại không kiềm được khó hiểu, vì sao Tổng giám đốc cứ khăng khăng phải đi điều tra cho bằng được tung tích của bọn người kia chứ, mà mỗi lần báo cáo việc này, Hàn Ngữ Yên đều trở nên thẫn thờ.

Phần lưng lúc nào cũng xoay đi khi nghe chuyện này, quay về phía cửa kính, nắng chiều tàn chiếu rọi lên người, mặc dù xoay người đi không nhìn rõ mặt cũng làm cho người khác thấy bóng hình rực rỡ chói lóa, lại vẹn phần cô độc, lạnh lùng, khiến không ít người muốn tiến lên cho cô một chỗ dựa ấm áp.

Đương nhiên, lần này cũng vậy, cũng xoay người đi, cũng để lại bóng lưng cô quạnh, lạnh nhạt, nhưng Thư Hoài lại cảm nhận được sự ưu thương tản ra xung quanh Hàn Ngữ Yên, giống như là đau đớn vô tận vậy.

Có phải chuyện gì xảy ra không?

-" Không cần" - Hàn Ngữ Yên trầm giọng, kìm nén đau lòng nhạt miệng nói.

Thư Hoài khó hiểu, cau mày hỏi: - "Sao ạ??". Không cần, không cần cái gì chứ...

-" Tôi nói không cần điều tra nữa, dừng lại chuyện này đi"

-" Nhưng..."

-" Không hiểu tôi nói gì sao, không cần lãng phí thời gian nữa, chuyện này tới đây là đủ rồi"- Hàn Ngữ Yên nhịn không được lớn giọng quở trách, lạnh lùng xen lẫn nghẹn lời nói.

-" Dạ... vâng, tôi hiểu rồi" - Thư Hoài cảm nhận được Hàn Ngữ Yên tức giận, không dám nhiều lời đáp. Có lẽ cô ấy quá đau mà thôi.

-" Được rồi, tôi hơi mệt, cô ra ngoài đi"

-" Vâng".

Hai năm

Không, phải nói là 14 năm mới đúng, từ lúc gặp anh ngày đó, cô luôn đi bộ trên con đường anh và cô gặp nhau khi đó, mong sẽ có ngày được gặp cậu nhóc xinh đẹp, tự mình đi tìm kiếm hành tung của anh, hỏi bạn bè, hỏi cô giáo, nhưng một cô bé 6 tuổi đi dò hỏi một bạn trai thì luôn bị trêu chọc, trêu chọc xong cũng chỉ vỗ đầu, cười cười, bỏ đi, không có cho cô câu trả lời,

Cho nên ngoài hai chữ Hạ Vũ cậu nhóc ngày đó nói ra thì cô không biết một cái gì cả.

Tìm, tìm, chờ, chờ, mong, mong, cô luôn làm từ năm 6 tuổi cho đến lúc mẹ cô mất năm 10 tuổi, cô không còn tư tưởng gì đến anh trai đó nữa, điên cuồng học, dù trong lòng vẫn luôn hoài niệm bóng hình cậu nhóc đó,

Tuy là tự hứa sẽ không nhớ, không mong nữa, nhưng suốt quãng đường đến trường cấp 2, cấp 3, kể cả đại học, cô vẫn đi đúng một đường đó, cũng chỉ đi bộ, cho dù đường xa, nắng hay mưa, cô cũng đi bộ.

Chính là cô sợ, chính mình sẽ bỏ lỡ một cuộc gặp gỡ nào với anh, nếu như hôm đó cô đi xe mà không đi bộ như trước.

Nhưng cho tới nay, thật trớ trêu, một cái bóng của anh cô cũng không có thấy, cũng từ đó cô học được tính kiên nhẫn, lạnh lùng, bình tĩnh.

Mẹ mất, cô thừa nhận, cô không có cảm giác mất mát chua xót như bây giờ, ngoài nhàn nhạt đau lòng thì không có gì cả, năm đó cô cũng chỉ là một đứa nhỏ, đau lòng là chuyện bình thường. Nhưng đau cũng không bằng hiện tại.

Cô đang làm gì đây? Như con ngốc vậy? Biết là không có kết quả như mong muốn, cô không biết là cô có yêu anh ngay từ lúc nhỏ gặp lần đầu tiên không, cô chỉ biết cô mệt mỏi quá, còn có ngực rất khó chịu.

Tìm được thì sao, gặp được thì sao, anh cũng không biết cô là ai, còn chưa biết chừng anh đã có người phụ nữ yêu quý của mình, cô xuất hiện không phải làm kẻ thứ ba, tiểu tam phá hoại hạnh phúc người khác sao.

Thật ngốc, thật ngốc, thật ngốc... mày thật ngốc Hàn Ngữ Yên... quên đi thôi... quên.. đi.

Sau khi Thư Hoài vừa ra khỏi phòng, Hàn Ngữ Yên khổ sở nhắm mắt, hai tay nắm thành quyền, hồi tưởng lại quá khứ, thật hư ảo, một đứa con nít, làm gì có chuyện vừa gặp đã yêu đúng không? Đúng vậy nên bỏ đi thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ vì hành hạ nội tâm mà nổ tung mất.

Quay người lại dựa vào cột, trượt nhẹ người xuống, một chân gấp lại co lên, một chân duỗi thẳng tắp, hai tay buông lõng xuống sàn nhà lạnh ngắt.

Mắt mở ra lộ ra tầng sương mỏng ướt át, ưu thương, cô độc xen lẫn lạnh nhạt thông qua kính thủy tinh trong suốt chất liệu cực tốt nhìn về phía xa chân trời, chiều tàn, nắng ấm nhưng lòng đau, tim lạnh.