Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh - Chương 44: Ngoại truyện kiếp trước




Đêm sương lạnh giá buông xuống, sau tấm rèm của được thiết kế trang nhã, nhẹ nhàng là một bóng lưng cô độc, lạnh lùng, chẳng ai biết được khuôn mặt người ấy ra sao, ánh trăng thẳng tắp, xuyên thấy qua cửa kính trong suốt, luồn qua khe rèm nhỏ chiếu lên tấm lưng gầy nhỏ, in hằn chiếc bóng xuống nền nhà.



Đã 3 tháng kể từ khi cô biết Hạ Vũ Thiên là người lúc nhỏ cô từng gặp, từng nhớ, từng thích, thậm chí là từng yêu. Hay cho một câu yêu, thì ra cô cũng thuộc một loại một khi yêu sẽ bị truỵ lạc, chìm đắm, không biết phân biệt lí trí hay tình cảm. Thì ra tình yêu lại khiến cho con người lại đau khổ đến vậy.



Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên, cái tên này tại sao cứ luôn ở mãi đóng cặn, không thể gỡ ra trong lòng cô. Ba tháng, ba tháng này cô luôn kiên trì nhẫn nhịn lấy lòng anh. Bởi vì anh là người đầu tiên nói chuyện với cô bằng giọng nói ấm áp, thật lòng, lúc nhỏ cô luôn được cha mẹ dạy dỗ đạo lí, cách nhìn người, cô rất thông minh, dạy một lần liền nhớ, uốn nắn nhiều lần liền hiểu, vì thế đối với bạn bè, cô luôn đề phòng, ở cái giới thượng lưu, thiếu gì loại người, cha mẹ cô dạy cô cách đề phòng, uốn nắn đạo lí từ nhỏ, có ai dám chắc những gia đình khác không như vậy, chỉ là cách dạy như thế nào còn chưa biết được... thế nên anh là người đầu tiên cô cảm nhận được, trái tim đóng bởi những bờ tường cánh cổng lớn, bỗng mở ra đón luồng sáng mới, rồi đóng chặt lần nữa, thắt chặt ánh sánh đó sau cánh cổng.



Bao nhiêu năm trôi qua, cánh cổng đó chỉ bị phủ bụi, chứ không hề mở ra.



------



“Xem kìa, cô ta lại đến đấy!! “



“Ừ, thật là không hiểu cô ta là loại người gì? Không biết xấu hổ! “



“Nghe đâu cô ta luôn lạnh lùng cao cao tại thượng, vậy mà giờ lại hèn mọn như vậy! “



“Phỏng chừng tổng giám đốc chúng ta thật đào hoa”



“....... “



Những lời bàn tán vô tâm vô phế lần lượt, lần lượt nối tiếp nhau ra vào, cô hận, cô thật hận những kẻ này, càng hận chính mình tại sao lại dễ dàng yếu đuối như vậy, dễ dàng mất bình tĩnh như vậy. Cô nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn cấn và bàn tay, gần như cắm thẳng vào da thịt, cảm giác đau, có không? Không! Bởi cô lại nhìn thấy cảnh tượng khiến cô đau lòng nhất.



“Thiên, em mang đồ ăn mà anh thích ăn nhất đến này! “ - Lương Nhan vừa vào đại sảnh, liền thấy Hạ Vũ Thiên vừa vặn từ cầu thang bước ra, khí chất lạnh lùng, sắc sảo, cuồng ngạo, đi thẳng về phía Lương Nhan, môi bạc mỏng kéo lên thành nụ cười nhẹ, trong mắt chứa đầy ôn nhu, đây chín là điều Lương Nhan đắc ý nhất, nhưng cô ta chưa bao giờ thể hiện ra. Như vậy chứng tỏ cô ta không phụ thuộc quá nhiều vào Hạ Vũ Thiên, mà bản tính đàn ông luôn muốn người phụ nữ mình yêu phải phụ thuộc, phải khiến người phụ nữ mình yêu hết lòng vì hắn, một khi người phụ nữ chưa phụ thuộc hắn hoàn toàn, chứng tỏ cô ta chưa hết lòng yêu hắn, hắn càng muốn chinh phục. Lương Nhan hiểu đàn ông, càng hiểu Hạ Vũ Thiên, điểm yếu này cô ta hiểu, cô ta biêt cách làm Hạ Vũ Thiên ngày càng trầm mê cô ta.




Lương Nhan đương nhiên biết Hàn Ngữ Yên cũng đứngười ở đại sảnh, nhìn xuống cánh tay cô ta đang cầm thứ gì đó liền hiểu, trong lòng không ngừng châm chọc, khinh thường vô cùng, lại tranh Hạ Vũ Thiên với cô ta, Hàn Ngữ Yên, cô vĩnh viễn thua.



“ Lương Nhan, không được chạy, đứng yên, anh đến chỗ của em“. Hạ Vũ Thiên một phen hết hồn, nhìn cô ta như muốn chạy đến chổ của anh, lúc trước Lương Nhan đã một lần như thế, sàn nhà đại sảnh tuy không trơn lắm, nhưng đi giày cao gót thì té là chuyện đương nhiên, sau lần đó cô ta bị đau đến gần một tháng, làm cho hắn đau lòng gần chết.



Lương Nhan nghe lời đứng yên, nghe lời hắn. Miệng nhỏ nhắn đỏ mọng kéo lên thành nụ cười dịu dàng thánh thoát đáng yêu. Tròng mắt không quên bí hiểm liếc qua phía Hàn Ngữ Yên. Trong lòng nhàn nhạt hứng thú muốn làm cô mất mặt, đau lòng một phen.



Hạ Vũ Thiên nhanh chóng đến bên Lương Nhan. Cánh tay săn chắc cầm bọc đồ ăn thay cô ta. Tay kia quàng qua hông cô ta. Cả hai cùng sóng bước đi chung, bất chợt Lương Nhan thất kinh, tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi ra vẻ giận dỗi đáng yêu.



“A, cô ấy lại đến kìa, anh cũng thật là đào hoa quá đấy! “ cô ta đấm nhẹ vào ngực Hạ Vũ Thiên, khiến cho lòng hắn ngứa ngáy không thôi.



“Là ai đến? “ giọng nói của hắn trầm đục, nhưng lại ấm áp đến lạ thường. Hắn không quan tâm là ai, chỉ là hắn muốn nhìn biểu cảm ghen tuông đáng yêu của cô ta.




“Ở đấy, hừ, không công bằng, anh có nhiều hoa như vậy, sau này em cũng kiếm một người khác”



Hạ Vũ Thiên thích thú nhìn Lương Nhan, ôn nhu nồng đậm trong mắt, bất chợt lạnh băng, trầm giọng mắng nhẹ, gõ đầu Lương Nhan:“em dám, có tin hay không, anh nhốt em trong nhà cho đến chết cũng không thoát ra được”



“Xấu xa” Lương Nhan ngọt ngào đấm nhẹ vào ngực hắn.



“Có nên đến chỗ cô ấy không? Có vẻ cô ấy mang thức ăn cho anh đấy! “



Hạ Vũ Thiên nhíu mày lạnh lùng nói: “không cần”




Lời nói của hai người vừa đủ cho Hàn Ngữ Yên nghe thấy, lòng cô như có kim châm, cực kì đau đớn. Từ lúc anh xuống, cô có chút mừng rỡ, nhưng cuối cùng nhận quả đắng này, tròng mắt cô bỗng cay cay, cô thật sự yếu đuối rồi, cô thật sự cô đơn. Cô sẽ không đau nếu không yêu anh, nhưng cô lỡ yêu anh mất rồi, sự cố chấp của cô cũng đóng cặn với cái cái tên Hạ Vũ Thiên đó rồi. Làm sao gỡ ra đây.



“Nhưng mà, cô ấy đã nhiều lần mang cho anh như vậy, cực khổ mới làm được những món ăn đó, anh cũng nên nhận một chút, không ăn cũng được mà” - giọng nói Lương Nhan nhẹ nhàng, ấm áp, ra vẻ hiểu chuyện, khiến cho Hạ Vũ Thiên càng yêu cô hơn nữa, cô vẫn luôn hiểu chuyện như vậy. Thật may cô đã là của anh, bằng không nếu rơi vào người khác, anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.



Nghe lời cô ta, Hạ Vũ Thiên cước bộ đến trước mặt Hàn Ngữ Yên, tròng mắt lẫn khí thế đều lạnh như tảng băng.



“ Cô đến đây làm gì, hôm trước tôi đã nói rõ rồi, cô còn chưa hiểu sao” giọng nói như sương băng hắt thẳng vào tim cô.



Hàn Ngữ Yên cười khổ, bàn tay nắm túi đồ ăn đưa cho anh, nhẹ nhàng, nhưng vẫn lẫn sự nhàn nhạt vốn dĩ của cô. “Em nấu một chút đồ ăn mang cho anh, em nghe thư kí anh nói, vài ngày trước anh bị nhập viện vì đau dạ dày, đây là đồ ăn nhẹ, rất tốt cho bụng, anh thử nhé! “ sự quan tâm nồng đậm, bất kì ai cũng có thế cảm nhận được, nhưng vào tai Hạ Vũ Thiên lại chán ghét vô cùng, đơn giản là vì hắn không cho phép ai ngoài Lương Nhan quan tâm hắn.



Sự chán ghét lan toả, ánh mắt Hạ Vũ Thiên rét lạnh nhìn cô, rồi lại nhìn túi đồ ăn trên tay cô: “ Năm lần bảy lượt đem đồ ăn đến cho tôi, thật muốn biết trong đó có thuốc độc hay không? “



Không khí bỗng trùng xuống, à, ra vậy, cô bỗng nghĩ, vì cớ gì mình lại ở đây bị sỉ nhục như vậy, cô phát hiện, bản thân mình quá bất lực, cô thua rồi, cô thua một kẻ tiểu nhân là Lương Nhan, bao nhiêu năm làm mưa làm gió trên thương trường, sắc bén, sắc sảo gì cũng không thể bằng một chút thủ đoạn hè hạ của cô ta, giống như câu nói, dù giấy có trắng cỡ nào thì cũng không thể tẩy sạch vết mực vô tình vẽ qua.



Những lời chỉ trỏ xung quanh cô đều nghe thấy hết, đều cảm nhận được, chỉ là cô không thể phản ứng được nữa, ba tháng, ba tháng, mỗi một ngày cô đều đến đây để gặp hắn, mỗi lần chỉ có thể đứng đằng xa để nhìn hắn, lén lén lút lút đặt đồ ăn tự mình làm lên bàn làm việc hắn, cô không biết số phận của chúng như thế nào, nhưng, đến hôm nay cô cũng có thể đoán ra được.



Lương Nhan một bên đứng cười khinh bỉ, đáng đời, loại tạo nghiệt như cô ta nên chuốc lấy tất cả mọi sỉ nhục.



“Thiên a, đừng nói như vậy, cô ấy sẽ đau lòng đấy” giọng nói dịu dàng, hiểu lí tình người, khiến cho Hạ Vũ Thiên lại một tay ôm cô ta chặt hơn.



“Đau lòng, chuyện nực cười, cô ta ở trên thương trường dùng biết bao nhiêu thủ đoạn, đẩy biết bao nhiêu người lâm vào cảnh khốn cùng, phải vất vưởng ngoài đường, bị phá sản, tim cô ta ắt cũng máu lạnh mới có thể dùng những thủ đoạn đó, em nói cô ta đau lòng, cũng là so với đi bộ lên trời rồi” Hạ Vũ Thiên trào phúng châm chọc, đúng vậy, hắn không thể nào ưa người phụ nữ này cô ta quá sắc bén, hơn nữa, cô ta hại chết con của hắn, mối thù này hắn sẽ không quên.