Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh - Chương 26




Sau khi nhìn thấy tận mắt Hàn Phong ăn hết đồ ăn trông hộp cô mới yên tâm tạm biệt ông trở về, vì ông còn phải giải quyết công vịêc nên tạm thời cứ để ông ở lại, dù cô có bức bách thì ông cũng không thay đổi quyết định. Nghĩ như vậy, trong lòng thầm thở dài một phen.



Hàn Ngữ Yên ra khỏi công ty, vốn định muốn bắt taxi về, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng phiền muộn, quyết định tản bộ một lúc rồi mới trở về.



Ánh đèn đường phố to lớn rọi trên người cô, từ phía sau phản lên một sự cô đơn tịch mịch, đầu óc không ngừng suy nghĩ chuyện kiếp trước, sau đó lại quay mòng về chuyện lúc sáng, cô trùng sinh vào mgafy hôm nay, mọi thứ diễn ra không có gì đặc biệt cả.



Nhớ tới kiếp trước, lại nhìn về hiện tại, ánh mắt không khỏi cụp xuống, vẻ mặt hiện lên sự u buồn, bất quá đã bị màn đên che khuất.



Hàn Ngữ Yên cứ như vậy cụp mắt che đi sự trầm lắng buồn sầu, nhìn xuống đất, bóng dáng của cô nhờ đèn đường mà trở nên hư ảo, xinh đẹp tuyệt trần, tựa như một thiên thần cùng ác quỷ đang hòa nhập cùng nhau, giãy dụa, khó chịu trong bóng tối.



Hàn Ngữ Yên thất thần cho đến khi đụng vào một người, đôi mắt cụp xuống nâng lên, trong nháy mắt từ buồn sầu trở nên sắc lạnh... mím môi không nói, nhìn đám người phía trước...



Người đàn ông bị cô đụng trong lòng đã ngứa ngáy khó chịu, muốn ngẩng đầu lên nhìn kẻ không biết sống chết đụng phải hắn là ai. Ai biết, vừa dòm tới khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn mà non nớt kia, tức giận nhanh chóng bay đi, thay vào đó là vẻ mặt thèm thuồng, gương mặt hắn đã chằn chịt vết sẹo cùng những lỗ chân lông to, nay lại biểu hiện vẻ mặt sở khanh đó càng làm cho những người khác muốn ói mửa...



Những người còn lại, không ngờ có một cô bé xinh đẹp non choẹt này đi vào địa bàn bọn hắn, ánh mắt không hẹn mà nhìn về tên đàn ông to lớn cầm đầu, trong lòng hết sức cầu mong hắn ta nói ' chờ tao ăn xong sẽ tới lượt tụi mày', không cần nói cũng biết, bọn họ sắp không chịu được rồi, mấy tuần nay bọn họ chưa có đụng đến đàn bà, trong người không khỏi buồn chân buồn tay...



Một cô bé rung động lòng người như vậy, làm sao có thể bỏ qua. Hàng loạt ánh mắt tà khí phóng đến trên người Hàn Ngữ Yên, lộ ra vẻ mặt dâm dục, miệng không ngừng xuýt xoa...



" Em gái, đêm khuya đi đâu vậy...?"



"Ai nha, chỗ bọn anh nhiều đồ chơi lắm, đến đây chơi cùng anh đi..."



" Xinh đẹp như vậy, lại đi một mình vào ban đêm, khẳng định là cô đơn lắm... lại đây chơi với bọn anh đi, em sẽ thích.."




...



Hàng loạt ngôn từ nghe đến ghê tởm phát ra từ miệng bọn họ... mày thanh tú đen huyền của cô khẽ cau lại thành đường...



Chết tiệt, bọn họ tới năm người, một mình cô không thể đối phó được, làm sao đây. Mắt liếc qua, nhìn thấy khúc cây bên cây



Kẻ cầm đầu mặt rỗ cười tà đi đến, tay vốn định giơ lên vuốt làn tóc uốn lọn của cô, chỉ là cánh tay chưa kịp chạm đã bị một lực mạnh đánh tới, Hàn Ngữ Yên dồn sức xuống tay và chân, thời điểm hắn ta đưa tay ra, cô nhanh như cắt chụp cánh tay hắn sau giữ vững chân vác hắn qua lưng vừa xoay người và thả tay ra.



Tên đàn ông bị một màn của cô làm cho rớt xuống đất, đau đớn thành tiếng, phía dưới đất có rất nhiều đá, sỏi, cánh tay và đầu hắn chảy ra không ít máu, mắt to của hắn trợn lên nhìn Hàn Ngữ Yên, phẫn nộ nhìn bốn tên còn lại quát lớn :



"Mẹ nó, con khốn... bọn mày còn không mau bắt nó lại, nếu hôm nay tao không chơi nát nó thì tao tự thiến mình..."




Hàn Ngữ Yên nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, khóe miệng đỏ hồng nâng lên cụ cười rực rỡ, khiến cho mọi thứ chìm vào trong nụ cười đó, nhưng rất dễ nhận thấy sự lạnh lẽo tản ra trên người cô từ trong đáy mắt phóng ra...



" Chơi nát... được, nhìn xem tự tay tôi giúp ông thiến..."



Giọng nói cô giờ phút này không hề thanh lãnh mát rượi như kiếp trước, ngược lại âm lãnh trầm thấp, ẩn chứa cơn bão kép tới...



Nhưng nếu chú ý thật kĩ, sẽ thấy cô đang kích động, loại kích động này như có như không phát ra nỗi hận trong lòng cô.



Những kẻ khác bị khí thế huyết lạnh của cô làm cho chấn động, run sợ, nhìn đại ca thể hình lực lưỡng to lớn còn bị cô gái nhỏ này đánh thảm, bọn họ như cây khô, làm sao đọ nỗi, nhưng lại bị tiếng quát của đại ca làm hoảng sợ, suy đi tính lại, bọn họ có tới bốn người, nếu xông lên cùng lúc, cũng không sợ không bắt được cô ta... đàn ông là bọn họ hơn nữa còn tới năm người lại sợ hãi thua một con bé miệng còn hôi sữa này... không nói cũng biết thật quá mất mặt, sau này làm sao đi lên mặt kẻ khác...




Trong lúc bọn họ tính toán, Hàn Ngữ Yên vọt lên phía trước cầm lấy cây gậy vừa phát hiện được nhám vào chổ hiểm nhất của bọn họ mà đánh tới, trên môi không còn nụ cười nữa thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng... muốn chơi, vậy thì cùng nhau chơi... nhưng... kẻ thắng cuộc trong trò chơi này nhất định phải là cô...



Tức khắc hàng loạt đau đớn muốn gãy xương truyền đến trên người bọn họ, thủ thuật của Hàn Ngữ Yên quá nguy hiểm, bọn họ dù sao cũng không phải dân giang hồ chính gốc, chỉ là mấy tên đầu đường xó chợ, làm sao chịu nỗi quyền đánh bằng gậy này.



Hàn Ngữ Yên cũng biết, bọn họ không phải là những tên lợi hại gì, nhưng không tha chính là không tha, vì vậy cô mới dùng toàn lực, giải quyết nhanh gọn.



Hạ xong họ, cô mới đi đến tên cầm đâu, không nói không rằng dùng gậy quật mạnh bả vai của hắn, lập tức trong màn đên vang lên tiếng 'rắc', máu tươi lại phun ra, tiếng la hét đau đớn bắn ra từ miệng ghê tởm của hắn.



Hàn Ngữ Yên cười lạnh, sau đó dùng chân dẫm lên hạ thân của hắn, mắt trợn trừng nhìn cô, gương mặt biến đổi kì dị, vặn vẹo, cuối cùng lại gào lên âm thanh tê tâm liệt phế. Hàn Ngữ Yên không chỉ dùng chân mà còn dùng luôn vả chiếc gậy chống xuống hạ thân hắn.



Bộ dạng thảm hại của hắn cùng vẻ mặt khiếp sợ, kinh hoàng của bọn kia, khóe miệng dâng lên cười như không cười :



" Nếu lần sau để tôi gặp các người, cái mạng cũng đừng mong giữ lại "



Giọng nói nhẹ nhàng, cực kì nhẹ, lại mang đậm chất khí thế lãnh khốc. Xoay người rời đi, để lại bóng lưng cô quạnh cùng một bãi bừa bộn be bét máu... chính là trong màn đêm không thấy được một ánh mắt theo dõi cô từ lúc cô ra khỏi nhà đến bây giờ...



--- ---------



Hàn Ngữ Yên chán nãn đi trên đường, vốn định kêu taxi để quay trở về, trên người cô thật sự không ổn chút nào, chiếc áo trắng hồng tinh xảo bị vấy bẩn không ít, hơn nữa còn dính máu, trong người thật khó chịu... nhưng cảm thấy có gì đó không đúng, cước bộ hơi nhanh một chút, sau đó rẽ sang bên phải, rồi đứng lại...



Quả nhiên !