Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 60




Editor + Beta: Tiểu Hy.

Chung Ngưng nói lập tức ra ngoài liền nhưng cuối cùng năm phút sau mới mở cửa ra.

Cô mặc áo tắm dài, nhưng nó lại rất ngắn, khó khăn lắm mới che tới nửa đùi. Cô thật cẩn thận thò đầu ra, đèn đã được bật hết, cô liếc mắt một cái liền thấy Hứa Huyền Thụy đứng ở ban công. Trên người anh cũng mặc áo tắm dài, chiếc áo tắm dài đến chân.

Hứa Huyền Thụy nghe được động tĩnh liền xoay người nhìn lại. Chung Ngưng lập tức đứng thẳng, cố trấn định mà nói: "Em tắm xong rồi, em về phòng đây..."

"Đừng về." Hứa Huyền Thụy bước nhanh tới chỗ cô.

Tim Chung Ngưng nhảy điệu Tango, anh không cho cô về, a a a, sói xám lộ đuôi to ra rồi.

"Em nên về."

"Chìa khóa phòng em ở chỗ Tề An Trạch, cậu ấy ngủ rồi, cậu ấy còn phải ngủ thêm bốn tiếng nữa, chúng ta không nên quấy rầy cậu ấy." Hứa Huyền Thụy đã gần đi tới trước mặt Chung Ngưng, không cho cô cơ hội phát biểu ý kiến, anh hỏi: "Đau đầu không?"

Anh vừa nói, Chung Ngưng liền cảm giác đầu trướng đau, di chứng của say rượu, thật đúng là khó chịu.

Cô gật đầu. Hứa Huyền Thụy giơ tay đỡ bả vai cô, đẩy cô về hướng mép giường. "Đau đầu thì ngủ đi." Ấn cô ngồi trên giường, anh cầm lấy ly sữa bò trên tủ đầu giường, "Uống chút sữa đi, có thể giải rượu đấy."

Chung Ngưng nhận lấy, phát hiện còn ấm, cô nghi hoặc nhìn về phía anh. Hứa Huyền Thụy cười giải thích, "Lúc em tắm, anh kêu nhân viên phục vụ đưa tới."

"Ừm, cảm ơn." Cô vừa uống sữa vừa tự hỏi lát nữa hai người phải ngủ thế nào, cô đã phát hiện một nửa giường kia cũng có dấu vết đã ngủ qua, biết trước đó bọn họ hẳn là đã ngủ trên cùng một giường. Tuy rằng bọn họ đã cùng nhau "ngủ qua", nhưng khi đó cô uống say cái gì cũng không biết, hiện tại cô đã thanh tỉnh.

"Hay là... em ngủ trên sô pha." Cô cúi đầu, không nhìn Hứa Huyền Thụy, cô biết anh sẽ phản đối.

"Không được."

Cô rất muốn nói "Vậy anh ngủ sô pha đi", nhưng cô không có mặt mũi nói ra. Cắn cắn môi, cô nói: "Vẫn là đi hỏi Tề An Trạch chìa khóa đi, đến quầy tiếp tân cũng được."

Hứa Huyền Thụy vừa rồi đang đứng, hiện tại anh đã ngồi xuống mép giường, lẳng lặng nhìn Chung Ngưng. "Em sợ cái gì? Vừa rồi chúng ta đã ngủ cùng nhau trên cái giường này hai tiếng rồi."

Nhìn Chung Ngưng thẹn thùng, anh hận không thể ấn cô vào lòng. Hô... Anh phải khắc chế.

Chung Ngưng không biết phải phản bác thế nào, nếu đã như vậy, thì không làm kiêu nữa. Cô chui vào trong chăn, ôm lấy gối ôm, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn. Cô nói với Hứa Huyền Thụy: "Em ngủ đây, Hứa tiên sinh ngủ ngon." Nói xong cô liền kéo chăn che kín đầu, giống như che chăn thì cô có thể ẩn thân.

Hứa Huyền Thụy nhìn thấy cảnh tượng như thế, cực kì bất đắc dĩ.

Anh nhìn chăn chằm chằm một lát, giống như có thể nhìn xuyên qua chăn mà thấy mặt cô, sau đó nhịn không được mà duỗi tay kéo chăn cô ra. "Trong chăn không đủ dưỡng khí, em sẽ càng đau đầu hơn đấy."

"Ừm." Cô mở mắt ra, đụng phải tầm mắt của anh, ánh mắt anh sáng quắc, Chung Ngưng vội vàng nhắm mắt lại.

Nhìn ra được cô khẩn trương, Hứa Huyền Thụy biết cô sợ hãi cái gì, anh đột nhiên cảm thấy không nên làm cô lo lắng.

"Chung Ngưng..." Anh nhẹ giọng gọi cô, cổ họng khô khốc, thanh âm khàn khàn.

Chung Ngưng không trả lời, cô cảm giác được thân thể anh đang tới gần, lần nữa mở mắt ra thì anh đã gần trong gang tấc.

Anh hôn cô. Chung Ngưng khép chặt miệng, anh hôn môi cô một vòng, cô vẫn cự tuyệt.

Hứa Huyền Thụy thoáng rời đi, nhẹ giọng dụ dỗ: "Đừng khép lại, nghe lời."

Chung Ngưng lắc đầu, thậm chí dùng tay che miệng lại. "Đừng hôn nữa, ngủ đi, em mệt rồi."

"Không được." Bọn họ đã nửa ngày không hôn.

"Em uống say, cả người đều là mùi rượu..." Tuy rằng sau khi tắm rửa xong cô ma xui quỷ khiến mà phá hư một cái bàn chải đánh răng mới, nhưng mà vẫn còn mùi rượu.

Biết cô băn khoăn điều này, Hứa Huyền Thụy không khỏi cười, nói: "Không có mùi rượu, chỉ có mùi sữa thôi." Vừa rồi cô có uống một ly sữa bò.

Anh không cho cô cơ hội cự tuyệt, duỗi tay bắt lấy bàn tay đang che miệng rồi ấn xuống bên cạnh, sau đó cúi đầu hôn lần nữa, lần này hoàn toàn không ôn nhu mà mang theo tính tấn công mãnh liệt.

Ban đêm yên tĩnh, trên chiếc giường to rộng mềm mại, hương hoa hồng nhàn nhạt tràn ngập, đó là hương sữa tắm, trai đơn gái chiếc, tình yêu cuồng nhiệt... Chung Ngưng chỉ khẩn trương nửa phút đã bị sự nhiệt tình của anh ảnh hưởng, cô cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, cô dùng sức hút lấy đầu lưỡi đang tác oai tác quái trong khoang miệng mình.

Hứa Huyền Thụy vốn còn định khắc chế bây giờ như được cổ vũ, cơ bắp căng chặt, càng thêm dùng sức mà hôn môi cô. Tựa như hôn môi không đủ, Chung Ngưng không biết từ khi nào đã giơ tay ôm lấy cổ anh, mà tay Hứa Huyền Thụy chuyển từ trên eo cô đến trên đùi...

Xúc cảm nóng rực khiến cho cả người Chung Ngưng rùng mình, bởi vì quá mức khẩn trương nên cô vô thức khép miệng lại.

Cô duỗi tay bắt lấy tay Hứa Huyền Thụy, đồng thời, Hứa Huyền Thụy kêu lên một tiếng.

Cô cắn trúng anh, "Em xin lỗi." Cô nhu nhược đáng thương mà xin lỗi, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt tay anh. Bên trong cô không có mặc gì hết ╥﹏╥.

"Có đau không?" Cô biết lực đạo của mình, cũng biết môi bị cắn cảm giác thế nào, cô là thành tâm xin lỗi.

"Đau." Hứa Huyền Thụy nói thật.

Trong tình huống bình thường, không phải đàn ông đều nói là không đau sao? "Vậy làm sao bây giờ? Em thổi giúp anh nhé? Hay là em để anh cắn lại một cái?"

Cô vốn dĩ không có ý gì khác, chỉ muốn đền bù lỗi của mình, nhưng sau khi Hứa Huyền Thụy nghe được lời này, ánh mắt trở nên càng thêm u ám, hô hấp cũng càng thêm dồn dập trầm trọng, thậm chí có thể nhìn thấy ngực anh đang kịch liệt phập phồng.

Ngực... Áo tắm của anh không biết từ khi nào đã bị mở rộng ra, còn có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc, rồi đến cơ bụng, cùng với... Chung Ngưng không dám nhìn xuống nữa.

Cũng may áo tắm của cô vẫn còn bình thường, ngực cô đã được áo tắm che lại.

Ngay lúc đang cảm thấy may mắn thì cô phát hiện Hứa Huyền Thụy dời ánh mắt, cô theo tầm mắt anh nhìn xuống.

"A!" Cô sợ hãi kêu lên, áo tắm do cử động quá nhiều nên bị lệch sang một bên, cô nghiêng người một chút, vạt áo tắm rốt cuộc cũng trở về vị trí cũ.

Cảm quan của Hứa Huyền Thụy vẫn đang bị khiêu chiến, anh giãy giụa trong lòng một phen, cuối cùng lý trí bị ném đến góc không người. Anh lại lần nữa cúi người, nhưng bị Chung Ngưng giơ tay ngăn lại.

Anh cúi đầu nhìn về phía bàn tay nhỏ nhắn đang chống ở ngực anh, tay cô hơi lạnh mà da thịt anh lại hơi nóng, độ ấm chênh lệch nhau quá nhiều, Chung Ngưng bị nóng làm cho cả kinh, còn Hứa Huyền Thụy là nóng trong lòng.

Anh không để ý cô có thể bị dọa hay không, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay cô mà ấn ở hai bên đầu, anh dùng sức, hoàn toàn không cho cô cơ hội giãy giụa.

Anh cúi đầu hôn cổ cô, vành tai, xương quai xanh, ngực, một đường xuống dưới...

Anh kéo dây lưng áo tắm của cô xuống, Chung Ngưng hơi thở dồn dập: "Đừng mà..."

Thanh âm cô quá mỏng manh, Hứa Huyền Thụy giả bộ mắt điếc tai ngơ, hoặc là nói, anh nghe ra được ý dục cự còn nghênh. Dây lưng kéo xuống, không còn gì trói buộc áo tắm nên nó mở ra. Trên người lạnh lẽo cùng với ánh sáng sáng ngời khiến cô ngượng ngùng mà nghiêng người kéo áo lên người.

"Tắt đèn." Cô vừa xấu hổ vừa buồn bực mà nói. Hứa Huyền Thụy cười cười, nói: "Được." Sau đó cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh, tắt hết đèn lớn, chỉ còn lại ánh đèn nhu hòa mờ nhạt ở đầu giường, không khí càng thêm mộng ảo.

Hứa Huyền Thụy kéo áo tắm trên người mình xuống, động tác cực kì nhanh chóng, sau đó xoay người Chung Ngưng lại, gấp không chờ nổi mà ngậm lấy khuôn miệng muốn phát ra kháng nghị của cô, ngay sau đó, anh nằm đè ở trên người cô.

Hai người từ giường bên này lăn đến bên kia, lại lăn trở về, trong không khí chỉ có tiếng chăn dịch chuyển cùng với tiếng hai người dồn dập tiếng hít thở.

Thời khắc mấu chốt, Chung Ngưng khóc nức nở nói: "Chúng ta không thể như vậy, quá nhanh."

Mới quen nhau 28 ngày, thậm chí mấy ngày trước đó cô còn chưa chuẩn bị xong tinh thần làm bạn gái anh, hiện giờ vừa tiếp nhận quan hệ không bao lâu thì đã đi đến bước này. Tình cảm 24 năm trên thế giới này cô đều như con rùa đen thong thả, hiện tại lại tăng tốc rất nhiều lần, cô cảm thấy không thể như vậy.

Hứa Huyền Thụy gắt gao ôm lấy cô, đầu chôn ở hõm vai cô, anh hô hấp dồn dập, thân thể kề sát có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của đối phương.

Hứa Huyền Thụy không có lập tức đáp lại cô, cho đến khi hô hấp không còn dồn dập, anh mới nuốt nước miếng, sau đó chống đỡ cơ thể mà nhìn xuống đôi mắt to của cô, nói: "Khi nào mới không tính là nhanh?"

Vấn đề này... Chung Ngưng suy nghĩ một hồi, sau đó yếu ớt nói: "Qua một thời gian nữa." Thật ra cô muốn nói là, ít nhất phải một năm hai năm nữa, nhưng cô cảm thấy có vẻ là khá lâu. Quả thật là ảo não, cô cảm thấy mình quá không rụt rè.

"Vậy chờ đến lúc được ba mẹ em tán thành đi." Hứa Huyền Thụy nghiêm túc nói.

Chung Ngưng đang tự hỏi cái kiến nghị này có thể tiếp nhận hay không, còn chưa nghĩ kỹ thì Hứa Huyền Thụy lại nói: "Sau khi về nước liền đến nhà em."

"A?" Chung Ngưng kinh ngạc.

Hứa Huyền Thụy nhíu mày, "Mẹ em đã gặp anh rồi, cũng biết mối quan hệ của chúng ta, tất nhiên ba em cũng đã biết, dưới tình huống như thế anh hẳn là nên nhanh chóng đến nhà em diện kiến."


Quả thật anh nói rất có đạo lý, ba Chung Ngưng sớm đã gọi điện thoại cho cô sau lúc bà Tằng trở về thành phố A, muốn cô dẫn Hứa Huyền Thụy về cho ông xem mặt.

Tuy trước kia cô chưa từng yêu đương, nhưng cô vẫn luôn cho rằng chỉ khi có ý định kết hôn mới cần phải gặp mặt ba mẹ, nhưng hiện tại bọn họ mới ở bên nhau không bao lâu, tương lai không biết ra sao, cô cũng chưa kịp nghĩ tới chuyện sau này. Lần trước mẹ cô tới thành phố A, lại gặp được Hứa Huyền Thụy ở nhà hàng, do đó đã biết mối quan hệ của bọn họ, nhưng đây chỉ do ngoài ý muốn, không thể tính là chân chính gặp mặt trưởng bối.

"Chung Ngưng, anh định sang năm kết hôn, nửa năm nữa, thời gian cụ thể là do em định."

"Kết hôn....." Chung Ngưng nhất thời không tiếp thu được, "Thật sự quá nhanh."

"Anh đã 30 tuổi." Hứa Huyền Thụy phiền muộn nói, thoạt nhìn có chút sầu bi.

"30 là độ tuổi thăng hoa, huống hồ anh còn chưa 30." Chỉ là tuổi mụ[1] 30 thôi mà, không phải mấy vị thành công như anh đều là ba bốn mươi mới nghĩ đến việc thành gia sao? Không phải không thích bị trói buộc sao? "Em mới 24 tuổi." Cô mệt tâm.

[1] Tuổi mụ: là một phương pháp tính tuổi truyền thống của người Trung Quốc. Vào thời điểm một người vừa chào đời, người đó đã có 1 tuổi vào năm đó. Sau này mỗi một năm trôi qua sẽ tăng thêm một tuổi nữa.

"Đã nhận định, không cần lãng phí thời gian được ở bên nhau."

"Thật sự nhận định sao?" Thực ra, nghe được lời như vậy, trong lòng không tránh được cảm thấy thỏa mãn, chẳng qua vẫn muốn xác định lại lần nữa.

"Thật sự."

"Hiện tại là thật sự, nhưng lòng người sẽ đổi, lỡ như về sau lại biến thành không nhận định thì sao?" Đều nói lời ngon tiếng ngọt của đàn ông là không thể tin nhất.

"Em muốn khảo nghiệm anh không?"

"Khảo nghiệm như thế nào?"

"Thuận theo tự nhiên mà phát triển, về nước thì đến nhà em, sau khi ba mẹ em đồng ý thì chúng ta đăng kí kết hôn rồi chuẩn bị hôn lễ."

"Anh có bỏ quên chuyện gì không?" Chung Ngưng nhíu mày nói, tâm tình có chút không tốt.

Hứa Huyền Thụy hôn cô một cái, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, xoay người cô sang rồi ôm lấy, nói: "Em lo lắng mẹ anh à?"

Chung Ngưng im lặng.

Hứa Huyền Thụy cười một chút, nói: "Em yên tâm đi, mẹ anh nhất định sẽ thích em."

Nói như vậy quá không đáng tin, "Anh cũng không thể đại biểu cho mẹ anh, hơn nữa quan hệ mẹ chồng nàng dâu..." Cô cắn môi không nói tiếp.

Hứa Huyền Thụy lại hôn lên trán cô một cái, "Em nhìn thấy bà ấy sẽ phát hiện, bà ấy thích em còn nhiều hơn thích anh."

Chung Ngưng cảm thấy anh thật quá tự tin, "Sao anh lại chắc chắn như vậy?"

"Bởi vì em rất đáng yêu."

Không hề có sức thuyết phục! "Đây chỉ là cảm nhận của anh thôi."

"Mẹ anh cực kì thích con mèo mà bà ấy nuôi, em lại giống con mèo kia như vậy, đương nhiên bà ấy sẽ thích."

Thế mà lại đánh đồng cô với con mèo kia! Hừ! "Dù sao, đây đều là anh nói, nếu mẹ anh không thích em, anh phụ trách."

"Ừm, anh phụ trách."

Nói đến đây, Chung Ngưng mới phát hiện ra mình rơi vào bẫy của anh. Cô còn chưa nghĩ xong có đồng ý hay không!

Khi dễ người ta!

"Em muốn đi ngủ, anh đừng quấy rầy em." Không muốn để ý đến anh nữa, anh thật xấu!

Hứa Huyền Thụy không có phản đối, "Ngủ đi." Nói xong anh liền đứng dậy.

Chung Ngưng khó hiểu hỏi: "Anh... đi đâu vậy?"

"Đi tắm, tắm nước lạnh."