Yêu Thêm Một Lần

Chương 26: Nỗi sợ




- Chị về rồi hả.... Đi chơi có vui không?

- Rất vui, mọi người chỗ David rất nhiệt tình chào đón tôi đó! Họ đều là người ngoại quốc.

- Chị vui là tốt! Từ hôm nay dì Trương sẽ đến đây phụ giúp chúng ta chuyện nhà và chăm sóc chị, dì ấy là vú nuôi của em.

- Thời gian sắp tới em bận lắm sao?

- Cũng có thể là vậy. Chị an tâm vú rất tốt, chăm sóc người bệnh rất khéo đó.

- Trong em mệt mỏi lắm, có làm sao không?- cô nhìn cách nó nói chuyện khác thường ngày có chút lo lắng.

- Không sao, hôm nay hơi nhiều việc nên hơi đuối một tí. Hôm nay được ra ngoài chị có nhớ được gì không.

- Không có, tôi vẫn chưa thể nhớ được gì cả.... Em đang buồn tôi lăm đúng không?

- Không.. Không có, như thế này cũng ổn mà... Từ từ chị sẽ hồi phục lại, cũng đừng lo quá nhé.

- Nếu không có việc gì nữa, em nghỉ ngơi đi trông em rất yếu, em đã ăn gì chưa?

- Dạ chưa, chắc cũng lâu lắm rồi em mới được chị quan tâm lại đó.

- Ngày xưa chúng ta quen nhau thật sao?

Nó lặng im hồi lâu phải đáp lại cô thế nào đây, nếu trả lời có cô sẽ luyến tiếc chuyện của nó và cô, nhưng nó bây giờ thật sự không thể lo cho cô được lâu dài nữa.

- Không, em đùa thôi, ta là chị em tốt! - nó gượng cười trả lời.

- Cảm ơn em!

Hôm sau dì Trương cũng đến phụ nó chăm cô, sức khỏe của cô đã dần ổn định nhưng việc khôi phục trí nhớ thì vẫn chưa thể.

- Hôm nay chị rảnh không, em sáng đến chị đi chơi nha! - David gọi hỏi cô.

- Chị rảnh, dạo này chị vẫn chưa đi dạy nên vẫn còn đang buồn chán ở nhà.

- Vậy chiều em sang nhé.

- Để chị hỏi Thiên Anh cái đã, em ấy sẽ điên lên nếu không thấy chị mất.

- Cô ấy là em gái chị thôi mà, không cần đặt nặng vấn đề như thế chứ?

- Chị không biết, nhưng chị cảm thấy có gì lạ lắm khi thấy em ấy khó chịu, vậy lát chị gọi lại sau.

- Chị định ra ngoài sao?

- Ừm, David rủ chị đi uống nước.

- Em đi cùng được không?

- Hừm... Cũng được vậy chị gọi nói cậu ấy nhé.

- Được.

- --------------------------

Cả ba cùng nhau tản bộ trên con phố ngập tràn hoa sữa đang rơi, sắc trời bắt đầu xe lạnh, các couple đi cùng nhau đều nắm chặt tay nhau quấn quít đi trên đường, khi trước nó và cô cũng vậy, nhưng giờ lại khác, nó nhìn hai người kia đi trước đang cười cười nói nói, chọc ghẹo lẫn nhau. Nhưng thật lạ, lần này nó không phản ứng mạnh nữa, rõ ràng người kia chính là bạn gái nó, nhưng giờ nó đang đẩy cô đi xa nó hơn.

- Hai em muốn ăn kẹo bông gòn không, chị sang kia mua cho nhé!

- Để em đi.- David mở lời.

- Thôi em mời bọn chị đi chơi rồi, để chị đãi.

- Được vậy chị mua giúp bọn em nhé. - nó cười cười trả lời.

- Này...- khi còn cả hai nó bắt chuyện với David.

- what?

- Cậu thích chị ấy không?

- Thích chứ, một cô gái dễ thương giỏi giang như vậy mà.

- Vậy cậu thực sự sẽ yêu thương chị ấy chứ?

- Cô hỏi vậy là có ý gì?

- Tôi thấy chị ấy rất vui vẻ khi ở cùng cậu, cậu cũng không đến nổi tệ. Tôi chấp nhận để cậu theo đuổi chị ấy! Thế nào? Dám không?

- Hôm nay cô sao thế, hôm trước còn đánh tôi về chuyện này... Bây giờ lại?

- Tôi không có nhiều thời gian, tôi hỏi cậu có khả năng không?

- Tôi.... Mà cô gặp chuyện gì sao, sao lại muốn giao người mình yêu cho người khác dễ dàng vậy?

Nó hít một hơi thật sâu rồi nói.

- Tôi nói ra không phải để cậu thương xót, cậu cũng là người đầu tiên được biết chuyện này! Tôi bị bệnh, là ung thư máu... Khoảng thời gian sắp tới tôi sẽ rời khỏi đây, chị ấy vẫn chưa hồi phục được, rất cần người đặc biệt chăm sóc, tôi nghĩ cậu có thể.

- What? Cô.... Cô nói thật sao!

- Cậu tin hay không thì tùy, nhưng bệnh của tôi đang ở giai đoạn đầu, tôi phải đi xạ trị, sau khi xạ trị xong chắc tôi cũng bất ổn lắm rồi, cũng không còn đủ khả năng sức khỏe nữa, chị ấy cần một người đàn ông thật sự để có thể che chở.

Không hiểu sao khi nghe như vậy David lại cúi mặt, như đang cảm thấy tội lỗi về chuyện gì.

- Nhưng... Thật ra..

Lúc này cô quay về nhìn hai người nói chuyện vẻ mặt ai cũng căng thẳng cô nghĩ Thiên Anh lại làm gì David nữa.

- Em sao vậy David? Thiên Anh nói gì em sao?

- Không... Không có, ăn xong cái này ta về nhé.

- Sao lại thế chỉ mới đi được chút thôi mà?

- Em có cuộc gọi đột xuất của người nhà, chị thông cảm nha.

- Vậy em ăn đi rồi về.

- ừm....

- ------------------

Về đến nhà cô nhắn tin và gọi cho David như mọi ngày, nhưng hôm nay không thấy cậu ta trả lời, lòng có chút oán giận, nhưng khi nhớ lại buổi chiều, dường như Thiên Anh đã nói gì đó với David rồi, em ấy nói gì mà để cậu ấy lai trốn tránh cô như vậy? Không nghĩ ngợi gì nhiều cô qua phòng nó hỏi cho rõ.

- Khi chiều em đã nói gì với David đúng không?

- Cậu ấy kể chị rồi sao? - nó ngạc nhiên hỏi.

- Đúng thật là em có nói rồi, em đã nói gì mà khiến cậu ấy lảng tránh chị rồi?

- Cậu ta hèn nhát vậy sao! Thật không thể nhờ được mà.

- Em nói ai hèn nhát? Em đã nói gì vậy?

- Không có gì nghiêm trọng như chị nghĩ đâu, có thể cậu ấy đang bận nên không trả lời ấy mà.

- Tôi không biết em đã làm gì, nhưng đừng xen vào cuộc sống của tôi! Làm ơn, buông tha cho tôi đi!

Nói rồi cô đóng cửa đi ra ngoài, cô không biết mình đang tổn thương người mình yêu, cô không nhớ, cô không nhớ nó từng là mạng sống của mình, nó cũng biết điều đó, nhưng giờ mọi thứ nó làm là sẽ cố đây cô đi ra xa. Nó vừa muốn cô nhớ lại vừa muốn không, nó sợ mất cô nhưng lại trao cô cho người khác, cảm xúc bây giờ của nó thật sự không thể đoán được.

- -------------------------------

- Mặc tiểu thư! Cô xuống dùng bữa đi ạ. - dì Trương gõ cửa phòng cô.

- Vâng! Con ra ngay.

- Dì Trương cứ gọi con là Lâm Nhi nha, dì là vú nuôi của Thiên Anh cũng là người trong nhà rồi.

- Vâng! Xem ra con vẫn dễ mến như ngày nào.

- Dì biết con trước đó sao?

- Sao lại không, ngày xưa nhà con và Lạc Lạc gần nhau thế mà, ngày nào hai đứa chả quấn quít lấy nhau. Nhưng bây giờ có lẽ con không nhớ được rồi.

- Con và em ấy thân thiết như thế từ nhỏ ạ?

- Có thể so sánh như thanh mai trúc mã luôn đó, Lạc Lạc khi đó rất thích con, về nhà cứ gọi nói ba mẹ sau này lớn con sẽ lấy chị ấy làm vợ, con bé lúc đó thật hồn nhiên biết mấy.

- Lấy con làm vợ? Khi còn nhỏ mà em ấy đã nói như vậy sao. Con con không thể nhớ.... Thật sự... Đầu con đau quá.

- Ấy ấy, để dì đi lấy thuốc cho, đừng suy nghĩ nhiều nữa, từ từ sẽ nhớ.

" Chị ơi! Kẹo bông gòn của chị nè.

....tôi tên Tống Thiên Anh

Em yêu chị....."

Những giọng nói hình ảnh mơ hồ hiện lên trong tâm trí cô, cô ôm đầu đau đớn.

- Lâm Nhi uống thuốc vào đi con! Để dì đỡ con ra sofa, từ từ đứng dậy nào.

- Em ấy... Đâu rồi dì? - cô mệt mỏi cất câu hỏi.

- Từ sớm đã không thấy con bé đâu, cũng không có nói với dì gì cả, chắc lại đi lo chuyện cho chị nó.

Cô bây giờ như nửa tỉnh nửa mê, dòng kí ức cứ mập mờ xuất hiện, cô muốn mình phải nhớ, phải nhớ lại nó.

- Dì kể con thêm về em ấy được không?

- Con muốn nghe gì về Lạc Lạc?

- Con và em ấy thật sự là thế nào?

Dì Trương gánh couple này rồi! Liệu chap sau Cô Mặc có nhớ được không đây?

Còn Thiên Anh không biết đã đi đâu?