Yêu Thêm Một Lần

Chương 24: Mất trí nhớ




- Thì ra cô ở đây!

- Cô là ai?- cả hai ngạc nhiên hỏi.

- Xin tự giới thiệu chúng tôi là hội chị em của Nhã Kỳ.- một bà chị đanh đá giương mặt nói.

- Tìm chúng tôi có chuyện gì?- Nguyệt Tuyết nghi ngờ hỏi.

- Không có tìm chị, tôi tìm cô ta Mặc Lâm Nhi.

- Các cô tìm tôi là có chuyện gì?

- Khôn hồn thì cô từ bỏ Thiên Anh đi, vì cô ấy sẽ là hôn phu của Nhã Kỳ!

- Ăn nói ngang ngược vậy mà mấy cô nói được sao?- Nguyệt Tuyết nhíu mày.

- Nãy giờ bọn tôi không có nói đến chị, làm ơn tránh ra.

- Tôi không biết các cô có ý gì nhưng xin lỗi bọn tôi không muốn tiếp chuyện, phiền khi khác.- vừa nói cô vừa kéo Nguyệt Tuyết đi, nhưng lại bị bọn đàn em sau lưng chặn lại.

- Cô muốn đi đâu? còn chưa nói chuyện xong.

Đụng tới ai thì đụng nhưng ngán đường đi của Cố Nguyệt Tuyết thật là một sai lầm của đám côn đồ này. Cô không kìm chế được nữa liền tung ra một cước đạp thẳng vào bụng tên chặn đường rồi quay sang khóa cổ tay một cô gái trong số đó.

- Em ấy bảo không tiếp chuyện thì không có chuyện gì để nói, đừng có chọc vào bọn tôi! đám nhóc ranh!

- A....đau...cô dám...

- Tụi bây không thấy gì sao!! bắt hai ả ta lại.

Đám giang hồ này kĩ thuật kém hơn Nguyệt Tuyết rất nhiều, nhưng vì bọn chúng đông cộng thêm vừa đánh vừa dòm chừng Lâm Nhi nên cô rất khó xoay sở, cộng thêm hôm nay mặc đầm dự tiệc giày cao gót nên rất vướng víu đối với cô. Trong lúc đó một tên đi từ sau định đánh lén vào cô, Lâm Nhi đứng phía sau liền chạy vụt lên đỡ cho Nguyệt Tuyết một gậy vào đầu, cú đánh như trời giáng khiến cô loạng choạng ngã xuống đất.

- Lâm Nhi!- Cố Nguyệt Tuyết đỡ người nằm dưới đất bất động, tay chân hoảng loạn.

- Lâm Nhi...em không sao chứ, Lâm Nhi!

Tiếng bước chân dồn dập leo lên cầu thang tiến lên sân thượng, giọng một người vang vọng lên.

- Lâm Nhi, chị có trên đó không!

Khi vừa lên đến cảnh và người trước mắt nó thật không thể chấp nhận được, người con gái nó thương đang nằm bất động còn chị dâu thì quần áo lấm lem. Đã xảy ra chuyện gì với hai người họ!

- Lâm Nhi!! Chị ấy sao vậy, đã xảy ra chuyện gì! - nó nhào tới ôm lấy cô, giọng bắt đầu run rẩy. Lúc này Thiên Ân, Khả Đồng, Nhã Kỳ, Minh Vũ cùng xuất hiện.

- Nguyệt Tuyết! Đã xảy ra chuyện gì, quần áo em sao thế này? - Thiên Ân lo lắng hỏi.

Cô kể lại mọi chuyện, hai con người trước mắt cô đầy ánh mắt căm phẫn.

- Xe tới rồi! Đưa chị ấy đi thôi Thiên Anh - Khả Đồng gọi nó.

Nó bế cô lên lanh lùng thốt ra một câu.



- Các người chuẩn bị ma chay cho nhau đi!

Các cô gái và những tên đồng bọn lạnh cả sống lưng, và họ biết mình có thể không sống hết tháng.

- Nhã Kỳ... Bọn mình... Cứu bọn mình với Thiên Anh sẽ giết bọn mình mất.

- Các cậu thật là, tớ bảo chỉ nói chuyện dằn mặt thôi, sao lại đánh chị ta nhập viện như thế chứ.

Lúc này đàn em của Thiên Ân đã bao vây, Thiên Ân nhanh chóng rút súng từ túi của tên đàn em chỉa vào tên to con nhất trong đám giang hồ.

- Đứa nào khi nãy đánh cô ấy! - đôi mắt giận dữ đi kèm chất giọng đanh thép khiến người nghe phải hoảng sợ.

- Cô... Cô tha cho tôi... Tôi không phải... Là các cô gái đó... Là bọn họ.

- Chị Thiên Ân, đây là tiệc sinh nhật Vũ Minh chị nể mặt anh ấy xíu đi chứ. - Nhã Kỳ lên tiếng.

- Con mẹ nó! Nãy giờ tôi không đụng đến cô không phải là tôi ngán cô đâu! Nên nhớ đụng vào người của Tống gia thì các người chạy đằng trời để thoát chết!

- Thiên Ân! Bình tĩnh lại, em đang mất kiểm soát, sẽ không làm nên chuyện lớn.- Vũ Minh đi lại trước đầu súng từ tốn bảo.

- Em không xin gì nhiều, em muốn có hết những ả này đi theo về, anh đồng ý không?

- Nhã Kỳ! Đừng để chị ta đưa bọn mình đi... Nhã Kỳ!

- Này chị định làm gì! Chị không có cái quyền đó.

Thiên Ân búng tay, lập tực những tên đàn em đã tóm gọn bọn họ. Vũ Minh lúc này cũng chỉ biết nhìn vì anh biết chuyện này là em gái mình gây ra, chọc giận người khác thì không có quyền ra mặt ở đây.

- Vũ Minh anh để chị ấy lộng hành trên đất Hàn gia vậy sao? - Nhã Kỳ sốt sắn kéo áo Vũ Minh.

- Em thôi đi! Chuyện này là do ai gây ra? Đừng làm Hàn gia mất mặt nữa!

Lập tức các cô gái ấy đã bị đưa đi, Thiên Ân cũng dẫn theo Nguyệt Tuyết đi về, trên chặng đường cô lo lắng hỏi đối phương.

- Em không sao chứ? Hình như tay trái đã trầy rồi! Chị đưa em đến bệnh viện luôn.

- Khi nãy chị vừa mới hung dữ như thế... Nhưng giờ lại dịu dàng nhanh như vậy.

- Em sợ sao..chị xịn lỗi, chị trông thấy em như vậy thật sự không kìm chế được.- cô vừa nói vừa hôn lên trán Nguyệt Tuyết.

- Em không sao cả, Lâm Nhi đỡ cho em một gậy, em ấy thân không thế võ thật sự sức lực rất kém, không biết có chấn thương nghiêm trọng không nữa...em muốn tới bệnh viện với em ấy.

- Được! chúng ta đến đó.

- ---------------------------------

Tại bệnh viện, nó đi đi lại lại ngoài phòng cấp cứu, tay chân không ngừng vò đầu bứt tóc...

- Sao rồi Thiên Anh?- Nguyệt Tuyết lo lắng hỏi.

- Chị ấy trong đó được 2 tiếng rồi...em lo quá...



- Bình tĩnh Thiên Anh, cô ấy sẽ không sao đâu.- Thiên Ân an ủi em mình.

Tiếng mở cửa, vị bác sĩ bước ra ngoài.

- Sao rồi bác sĩ, chị ấy...chị ấy ổn chứ?- nó chạy nhanh đến vị bác sĩ kia, nói lấp bắp.

- Cô là người nhà cô ấy hả.

- Vâng, chị tôi ổn chứ?

- Chấn thương mạnh ngay đầu, lại xui là trúng ngay tâm não, đã qua cơn nguy kịch, nhưng khi cô ấy tỉnh lại tôi vẫn chưa đảm bảo không để lại di chứng...bây giờ thì chờ đợi khả năng hồi phục của cô ấy.

Nó trầm mặt, cảm ơn bác sĩ rồi đi thẳng vào phòng, nhìn người con gái yếu ớt đang thở oxi lòng nó đau không chịu được, nước mắt vô thức rơi xuống.

- Em xin lỗi....em không tốt, không bảo vệ được chị...

Cả đêm nó không ngủ, nó sợ cô tỉnh dậy không thấy nó sẽ hoảng sợ, nên ngồi canh bên cô đến tận sáng, trời không phụ lòng nó, cô hôn mê cũng không lâu, sáng hôm sau đã tỉnh, nhưng...

- Chị..tỉnh rồi! Chị thấy trong người sao rồi, em đi gọi bác sĩ đến, chị đợi em.

- Cô....cô....là ai?- giọng nói khàn khàn, đôi mắt không nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến nữa, một đôi mắt như người xa lạ nhìn nhau.

- Em....

Nó như chết lặng, nhưng đôi chân vẫn phải ráng bước đi để gọi bác sĩ.

- Theo như chẩn đoán, cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời, đây là sự việc cũng nằm trong dự đoán, thời gian này hãy ở bên cạnh cô ấy.

- Vâng...cảm ơn bác sĩ.

Nó quay trở lại phòng, cầm theo một hộp cháu nóng và trái cây vừa mới mua.

- Chị ăn chút gì nhé.

- Cô là ai vậy? em gái của tôi sao?

- hừm....cũng có thể là như vậy.

- Vậy cô tên gì?

- Chị nhớ tên chị chứ?

- Mặc Lâm Nhi.

- Hay quá, em là em chị nhưng không phải họ Mặc, em họ Tống, Tống Thiên Anh!

- Vậy là em họ sao?

- Chị cứ xem là vậy đi, em sẽ là người chăm sóc chị, chị an tâm nhé.

- Cảm ơn...