Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo) - Chương 72




"Tất cả dùng toàn lực chạy lên, nhanh!"

Một câu không đầu không đuôi của Đường Lan Thanh làm mọi người mơ hồ không rõ, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến sắc mặt họ nhanh chóng trắng bệch, "Có khả năng sắp gặp đá lở..."

Nàng nghiêng đầu, khe suối vốn đang chảy róc rách đã từ từ trở nên khô cạn, nước lưu lại trong khe bị vẩn đục không ngớt. Một tiếng nổ rung trời, Đường Lan Thanh không có thời gian tiếp tục suy nghĩ, chạy lại gần Cố Hoài Cẩn, lấy ba lô trên người nàng và Diệp Hoan, nhanh chóng thì thầm bên tai nàng: "Chạy thẳng về phía trước. Trên đỉnh núi có quán trọ, trấn an học sinh."

"Còn ngươi?" Theo bản năng hỏi ngược lại, Cố Hoài Cẩn bấu chặt cánh tay Đường Lan Thanh, nguy hiểm xung quanh chỉ có ở bên cạnh nàng mới có cảm giác an toàn.

"A --" Đường Lan Thanh khẽ cười một tiếng, tốc độ nói không giảm, tình hình hiện tại không cho phép các nàng ở đây ân ái, "Ta ở phía sau, sẽ đuổi tới, mau đi đi."

Dứt lời, Đường Lan Thanh buông tay, đẩy nhẹnmột cái, nói với Diệp Hoan đứng bên cạnh: "Giúp ta chăm sóc tốt cho nàng."

"Chắc chắn."

Thời điểm ba người trò chuyện, cả đoàn đã chạy được một đoạn ngắn, cũng may khoảng cách không quá lớn. Diệp Hoan cùng Cố Hoài Cẩn chạy theo hướng đỉnh núi. Mỗi bước đi, Cố Hoài Cẩn lại ngoái đầu lại nhìn Đường Lan Thanh, nếu không có Diệp Hoan ở bên cạnh nhìn, khả năng nàng vấp cục đá té ngã.

“Đừng lo lắng.” Diệp Hoan đem phản ứng của Cố Hoài Cẩn xem ở trong mắt, lên tiếng an ủi một câu, nhưng trong lòng nàng cũng không khỏi bồn chồn. Khả năng phá hoại của thiên tai luôn không hề nhỏ, một loạt cảm giác nguy hiểm xông vào đại não, lo lắng cho Đường Lan Thanh càng ngày càng tăng.

Lúc nãy leo núi đường dài đã rút của bọn họ không ít sức lực, hiện tại lại không ngừng chạy trốn, cộng thêm áp lực nặng nề trong lòng khiến mọi người thở hồng hộc, chẳng ai quan tâm trên người có bám bùn đất hay quần áo bị cành cây quất rách hay không.

Thật vất vả mới lên tới đỉnh núi, rất nhiều học sinh đã nằm tê liệt trên mặt đất, hai tay hai chân không kìm được co giật. Có người năng lực chịu đựng kém không để ý hình tượng đã gào khóc nức nở. Thần chết vừa lặng yên lướt qua bọn họ gần như vậy, tựa như chớp mắt sau họ có thể bước sang một thế giới khác.

Khi Cố Hoài Cẩn và Diệp Hoan đến nơi, hai vị giáo viên đã sắp xếp học sinh thoả đáng, bưng nước nóng đưa cho các nàng an ủi. Các nàng chỉ nhấp vài ngụm thanh thuận lại yết hầu khô nóng, sau đó điều chỉnh hô hấp rồi gia nhập đội ngũ.

Bàn tay Cố Hoài Cẩn khẽ thuận lưng cho bạn học bên cạnh, ánh mắt lại không nhịn được liên tục liếc về phía cửa. Tâm hồn nàng hoàn toàn không ở nơi này, đã treo ở trên người tiểu tử nào đó ở ngoài kia.

Đường Lan Thanh…

Trần lão sư cầm danh sách điểm danh học sinh, đôi mắt đen thấp thoáng vẻ không yên. Không để ý bên ngoài trời mưa tầm tã, hắn đầy mặt không thể tin tưởng mà lao ra quán trọ rướn cổ nhìn xuống ngọn núi bên dưới, dáng vẻ hận chính mình không thể hóa thân thành hươu cao cổ.

Càng nhìn lâu, sắc mặt hắn càng tối đi không ít, tảng đá lớn trong lòng cũng càng lúc càng nặng. Đôi mắt luôn mãi nhìn quanh, dáng người lấp lóe trong màn mưa như ánh rạng đông giữa đêm tối, Trần lão sư không thể chờ được nữa nôn nóng đi về phía đó, người đến là học sinh  trường hắn.

Toàn thân Đường Lan Thanh ướt đẫm, nàng cùng Trần lão sư đỡ một học sinh bị thương nhẹ ở chân bước vào quán trọ.

Cố Hoài Cẩn nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, trong nháy mắt cầm lấy khăn tắm Diệp Hoan vừa mang tới, bỏ lại tất cả việc trong tay, bước nhanh đến trước mặt Đường Lan Thanh, chỉ nói một tiếng “Ngươi…” liền ngừng lại, không nói lời nào chăm chú giúp nàng lau chùi.

Trần lão sư đã đỡ vị bạn học kia đến trên ghế. Đường Lan Thanh lẳng lặng để Cố Hoài Cẩn tùy ý lau, khi cảm thấy càng ngày càng nhiều ánh mắt hướng về phía các nàng mới bất đắc dĩ cầm lấy khăn trong tay nàng, “Để ta tự làm được rồi.”

“Ừm.” Cố Hoài Cẩn mím mím môi, con ngươi thoáng qua một tia bực bội. Bởi vì dầm mưa lớn, quần áo Đường Lan Thanh đã sớm dính sát lấy người, cơ thể trước kia phát dục không tốt cũng đã chậm rãi nảy nở, càng thêm linh lung. Tóc dài ướŧ áŧ bị nàng làm rối tung trên bả vai, tư thế cụp mắt nghiêng đầu tinh tế lau tóc hiện lên tia lười biếng quyến rũ.

“Đường Lan Thanh.” tiếng gọi trầm thấp cùng gương mặt âm trầm của

Cố Hoài Cẩn khiến Đường Lan Thanh ngừng lại động tác trên tay, chớp mắt mấy cái.

“Mau quay lưng lại.”

Cố Hoài Cẩn nói so với làm càng nhanh, không cho nàng bất kỳ phản ứng nào trực tiếp chuyển thân thể nàng đối diện cửa, lắc người một cái đến tự mình lấy áo khoác trong ba lô khoác lên người nàng, âm thanh mang theo không vui "sau này chú ý một chút."

“Được.” Cúi đầu nhìn áo khoác của nàng ôm trọn lấy quần áo mình, Đường Lan Thanh ngoắc ngoắc khóe miệng, trên mặt rạng rỡ ôn nhu.

“Còn thiếu một người!” Tiếng thét kinh hãi của Trần lão sư khiến toàn thể mọi người ở đây bị chấn động, dồn dập quăng tới ánh mắt nghi hoặc.

“Ngươi nói là…” Hoàng giáo luyện nhìn vẻ mặt trắng bệch của Trần lão sư, trố mắt: “Thiếu ai?”

“Bạn học Giáp…”

Tiếng sấm chớp đinh tai nhức óc ngoài cửa phảng phất như bổ thẳng xuống đầu Trần lão sư, hắn vô lực xụi lơ trên ghế, trong miệng lẩm bẩm: “Xong đời… Xong đời…” Sự nghiệp của hắn… Triệt để xong đời…

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn tới thương vong, người bị sờ gáy đầu tiên chính là những giáo viên phụ trách đoàn đội… Huống chi hắn còn là người phụ trách mảng khắc phục hậu quả… Về tình về lý đều phải là người trở lại cuối cùng…

“Ai nhìn thấy đồng học Giáp!” Giọng nói của Hoàng giáo luyện vang vọng khắp sảnh lớn nhà trọ, tại thời điểm chỉ có mưa rền sấm dữ lại trở nên quỷ dị khác thường, phảng phất như âm thanh của ma quỷ, khiến cho không một ai dám lên tiếng đáp lại.

Bởi vì sự việc trước đó, đồng học Giáp đã chọc rất nhiều chê trách, rất nhiều đồng học khác đều lựa chọn giữ khoảng cách với hắn. Lâu dần, sự chú ý dành cho hắn trở nên đã ít lại càng ít.

Sắc mặt Hoàng giáo luyện đã không thể dùng từ âm u để hình dung. Hắn quét mắt một vòng, giọng nói lại tăng lên âm lượng “Vệ Quân Thư! Ngươi với hắn có quan hệ tốt nhất, tại sao lại không cùng đi với hắn?!”

“Ta…” Vệ Quân Thư biểu hiện lấp lóe, ấp a ấp úng, “Bởi vì tâm trạng hắn không tốt, không muốn đi chung với ta…”

“Tâm trạng không tốt thì càng nên ở bên cạnh hắn chứ. Là bạn thân, cũng là bạn học của hắn, ngươi như vậy thất trách!”

Đạo lý "tai vạ đến từng người bay" hiện ra là điều dễ hiểu. Đối với đa số người mà nói, đứng trước nguy hiểm không có gì quan trọng hơn tính mạng của mình.

Mà Cố Hoài Cẩn đứng bên cạnh Đường Lan Thanh sắc mặt từ từ trở nên trắng bệch. Một sinh mệnh từ từ trôi qua trước mắt nàng, huống chi đối phương còn là bạn học của nàng…

Đường Lan Thanh nhận được ánh mắt phức tạp Cố Hoài Cẩn quăng tới, đáy lòng tê dại như bị điện giật. Đây là đang trách tội nàng sao…

Hạ mí mắt, tâm trạng nháy mắt ngã vào đáy cốc. Nàng cười khổ một tiếng, kéo áo khoác trên người xuống đặt vào tay Cố Hoài Cẩn, “Nơi này ta tương đối quen thuộc. Các ngươi ở chỗ này, ta đi tìm.”

Dứt lời, nàng lại liều lĩnh lao ra khỏi quán trọ, chìm sâu vào màn mưa một lần nữa. Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, bóng người của nàng đã biến mất sau màn mưa, tựa như bị bóng đêm nuốt chửng.

“Đường Lan Thanh!” Cố Hoài Cẩn lấy lại tinh thần, nàng la lên, âm thanh vang vọng trong không khí rồi vỡ tan, không một tiếng đáp lại. Từng tiếng sấm chớp đánh xuống, cũng mạnh mẽ vào trong lòng nàng, khiến cả người nàng run rẩy không ngớt.

“Tiểu nha đầu này thực sự là…” Hoàng giáo luyện lời nói còn chưa nói xong liền vội vã đuổi theo. Nhưng một tiếng nổ vang trời buộc hắn phải dừng bước, dưới chân ngờ ngợ cảm nhận được sự rung chuyển của ngọn núi.

Phút chốc, sắc mặt Cố Hoài Cẩn trở nên trắng bệch, vừa muốn liều lĩnh lao ra liền bị Diệp Hoan nhanh tay giữ lại, “Đừng đi.”

“Hoan… Hoan…” Luống cuống vịn cánh tay Diệp Hoan, gương mặt nàng hiện lên sự hoang mang mà Diệp Hoan trước nay chưa từng thấy  “Đường Lan Thanh… Đường Lan Thanh nàng…”

“Ta biết, ta biết.” An ủi bạn thân của chính mình, Diệp Hoan cưỡng chế lo lắng trong lòng. Nếu lúc này nàng cũng hoảng loạn như Cố Hoài Cẩn, cục diện sẽ trở nên không thể tưởng tượng nổi. “Nàng sẽ không sao."

Huyệt thái dương truyền đến từng đợt kịch liệt đau nhói, Cố Hoài Cẩn xoa xoa trán, lẩm bẩm nói: “Đều là ta sai…”

Nếu không phải mình có thâm ý khác liếc nhìn Đường Lan Thanh, nàng sẽ không bất chấp hậu quả lao ra như vậy… Nếu như… Nếu như… Như vậy, chính mình chẳng khác nào đã gián tiếp đẩy người mình yêu vào tay tử thần…

Hoàng giáo luyện men theo đường cũ trở về, sau khi hỏi mượn đèn pin của chủ quán liền nghiêm túc nói: “Toàn bộ ngồi yên trong phòng của mình, bất cứ chỗ nào cũng không cho phép đi. Trần lão sư phụ trách an toàn của bọn họ. Ta không hy vọng lại xuất hiện thêm bất kỳ sai lầm nào nữa. Hai người các ngươi…” Nói tới đây, Hoàng giáo luyện chỉ Cố Hoài Cẩn và Diệp Hoan, “Trợ giúp Trần lão sư.”

“Vâng.” Diệp Hoan đáp lời, đỡ Cố Hoài Cẩn còn đang hoảng hốt ngồi xuống. Bên kia, Trần lão sư còn đang sợ hãi không thôi, nghe chính mình bị Hoàng giáo luyện điểm danh liền giật mình hô lên một tiếng, lập tức khôi phục tinh thần, chú tâm chăm sóc các học sinh ở đây. Nếu như lại sinh ra sai lầm nào nữa, hắn không những phải nghỉ việc mà tất cả tiền đồ cũng sụp đổ theo.

Năng lực điều chỉnh của Cố Hoài Cẩn rất mạnh, nàng ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc đã khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là giữa hai lông mày nồng đậm lo lắng cùng tự trách không cách nào tan đi. Ánh mắt nàng luôn không tự chủ liếc nhìn về phía cửa, nàng hi vọng biết bao Đường Lan Thanh có thể lành lặn đứng trước mặt mình như lúc nãy…

Quan niệm nhất định phải cứu người của nàng lúc này là cỡ nào nực cười, không những không phải một mạng đổi một mạng, mà còn là tiền mất tật mang.

Thương tổn lần này vốn dĩ lớn hơn rất nhiều, nhưng đã giảm bớt không ít bởi có sự can thiệp của Đường Lan Thanh. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Đường Lan Thanh mỗi lần cứu nàng có cân nhắc qua an nguy của chính mình, cũng không nghĩ tới Đường Lan Thanh vì cái gì từ đầu đến cuối đều không công bố những sự kiện sắp xảy ra kia, là bởi vì nàng  chưa từng một lần cẩn thận suy nghĩ qua…

Đối với người xuất thân từ thương nhân như nàng, giao dịch trăm hại không có một lợi, là tối kỵ…

Không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn sự an toàn của Đường Lan Thanh… Nàng tuyệt đối không thể đẩy Đường Lan Thanh tình cảnh nước sôi lửa bổng…

Đây chính là tâm tình ban đầu mà Đường Lan Thanh đối với nàng đi... Vì lẽ đó cũng không phải xem thường sinh mệnh...

Nhưng mà đây là hiện thực… Cố Hoài Cẩn ngươi rốt cuộc đang làm cái gì a… Lặp đi lặp lại nhiều lần thương tổn người duy nhất vì nàng khăng khăng một mực mặc kệ tính mạng…

Thời gian đối với những học sinh đã kinh hãi quá độ mà ngủ thiếp đi tới nói là trôi qua nhanh chóng, nhưng đối với người đang khổ sở chờ đợi người mà nói, lại là dày vò vô cùng lớn

“Đừng đứng ở cửa nữa, vào ngồi đi.” Diệp Hoan đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình khuyên Cố Hoài Cẩn đi vào nghỉ ngơi nữa rồi, chỉ là người kia vẫn luôn cố chấp đứng sừng sững trước cửa như một khúc gỗ. Nếu không phải quan sát ánh mắt Cố Hoài Cẩn, Diệp Hoan còn cho rằng tinh thần nàng đã tan vỡ, mất đi ý thức rồi.

Đường Lan Thanh…

Trong đáy lòng đã đọc thầm ba chữ này vô số lần, Cố Hoài Cẩn nắm chặt nắm bày tay, khiến móng tay hãm sâu vào lòng bàn tay, lưu lại vô số vết hằn đỏ mà không hề hay biết.

Mưa bão đã ngừng lại, quanh núi tràn ngập mùi thơm ngát đặc trưng, đối lập, khí tức trên người Cố Hoài Cẩn ngày càng lạnh lẽo âm trầm.

“Trên núi có ai không!”

Một giọng nam vang dội làm Cố Hoài Cẩn lấy lại tinh thần, ngờ ngợ cảm thấy âm thanh này giống như của Hoàng giáo luyện. Nàng vội vàng vừa đi vừa chạy ra khỏi cửa lớn, bên dưới ngọn núi có ánh đèn mỏng le lói, lay động trái phải. Cố Hoài Cẩn không để ý tới có thể thấy rõ con đường dưới chân hay không, nàng cứ men theo tia sáng mà chạy xuống.

“Tiểu Cẩn!” Diệp Hoan lo âu theo sát phía sau lưng nàng, vốn cho rằng nàng đứng lâu như vậy hai chân sẽ trở nên chậm chạp, nhưng hiện tại phản ứng có vẻ còn nhanh nhẹn hơn trước.

Đợi khi nàng thấy rõ bóng người, viền mắt không khỏi ướŧ áŧ.

Hai bên trái phải Hoàng giáo luyện vác theo Đường Lan Thanh và đồng học Giáp. Đồng học Giáp đã hôn mê bất tỉnh, Đường Lan Thanh nhưng còn mở to đôi mắt sáng ngời.

Trong nháy mắt nhìn thấy Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh cười cười trấn an, một giây sau liền ngất lịm trên tay Hoàng giáo luyện.

Tốn thật lớn sức lực mới có thể ôm Đường Lan Thanh trở về phòng, Cố Hoài Cẩn mím môi giúp nàng cởi ra tất cả quần áo dính bùn đất, tỉ mỉ lau sạch từng tấc da tấc thịt, sau đó giúp nàng đổi bộ quần áo sạch sẽ.

Đường Lan Thanh nằm ở trên giường trong quán trọ, trên mặt không có chút huyết sắc, môi cũng trắng bệch một màu. Cố Hoài Cẩn giúp nàng băng lại vết thương bị nứt ra bên tay phải, những viên ngọc châu từ khoé mắt lặng yên rơi xuống đất.

Một đêm, Cố Hoài Cẩn đều canh giữ ở bên giường Đường Lan Thanh, thỉnh thoảng giúp nàng đổi khăn trên trán, đôi mắt một phút cũng không dám nhắm lại

Nhiệt độ trên trán như muốn thiêu đốt bàn tay Cố Hoài Cẩn. Nàng nhíu chặt mày đau lòng, đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve gò má Đường Lan Thanh.

Xin lỗi…