Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo) - Chương 40




Quân Thư Nhất Khúc đứng trên khán đài nhìn chằm chằm hai người bọn họ hồi lâu, trong tay mơ hồ hiển hiện ra kỹ năng Đơn Đao Tàn Ảnh. Quanh thân hắn một vòng hồng vụ*** tràn lan, kiếm thế gào thét mà chém xuống, Tiêu Nhục Thư run một cái, thân thể nửa quỳ xuống, sau đó bị kiếm khí đẩy ra xa mấy mét, đến lúc nàng thấy rõ người phía sau là ai, liền suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn lựa chọn phòng ngự, cũng không có sử dụng bất kỳ biện pháp công kích nào.



*** sương màu hồng



( Phụ cận) Tiêu Nhục Thư:?



Quân Thư Nhất Khúc thừa thắng xông lên, dây thừng từ trong ống tay áo bay ra trói Tiêu Nhục Thư lại, đem nàng lôi kéo đến trước mặt mình, sau đó sử dụng lưới dày giống như cái móc phóng đến trước mặt Tiêu Nhục Thư.



Tiêu Nhục Thư thu hồi quạt giấy trong tay, rút ra song đao đỡ lấy công kích hung mãnh của đối phương, nàng sử dụng khinh công lui về sau một bước đổi cây máu gần cạn trở lại thành màu xanh, thừa dịp Quân Thư Nhất Khúc còn đang đuổi theo, nàng cho chính mình chuyển hoá kỹ năng chịu đựng công kích thành hỗ trợ thêm máu, kéo dài 15 giây.



( Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Quân Thư, dừng tay!



( Phụ cận) Tiêu Nhục Thư:?



Vừa mới gửi đi một dấu chấm hỏi, Tiêu Nhục Thư liền bị Quân Thư Nhất Khúc phát động Cửu Cung trận pháp đánh ngã xuống đất, tư thế phòng ngự bị công phá, Quân Thư Nhất Khúc đổi vũ khí thành kiếm đơn, đồng thời quanh thân kiếm quấn lấy một tầng băng mỏng tựa công kích trước kia của Liệu Trầm Hương, tám chiêu công kích, chiêu nào chiêu nấy đều mãnh liệt xuyên thấu thân thể đơn bạc của Tiêu Nhục Thư.



Thời điểm Tiêu Nhục Thư chỉ còn lại một tia máu, Quân Thư Nhất Khúc một đòn cuối cùng bị Liệu Trầm Hương chặn lại, chỉ thấy bóng người thoáng một cái, phút chốc đứng ở trước mặt hắn che chở cho Tiêu Nhục Thư ở phía sau.



( Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Được rồi.



Quân Thư Nhất Khúc tựa hồ đem sự ngăn cản của nàng coi như không khí, làm như không thấy, trong tay đơn kiếm đổi thành trưởng côn sau đó cấp tốc hướng Tiêu Nhục Thư ở trên không trung đâm tới. Hắn nhảy lên, trường côn không chút lưu tình hướng một bên eo nàng đánh tới, đòn đánh vô cùng nghiêm trọng.



Bóng dáng bạch y trầm trọng rơi xuống mặt đất, xung quanh cát bay mù mịt, máu Tiêu Nhục Thư biến thành không, thân thể hoàn toàn đã không thể nhúc nhích.



( Phụ cận) Tiêu Nhục Thư:...



Liệu Trầm Hương rút thanh Thủy Kiếm trong tay xuất ra khỏi vỏ, thân thể thoáng hiện đến trước mặt Quân Thư Nhất Khúc, thời điểm hắn muốn đánh thêm một đòn trên thi thể của Tiêu Nhục Thư, kiếm khí màu hồng quấn quanh Quân Thư Nhất Khúc, lập tức dưới chân hắn xuất hiện phá băng trói hắn bất động, Liệu Trầm Hương quét chân đá bay thân thể của hắn.



Quân Thư Nhất Khúc bởi vì nguyên nhân đang quay lưng về phía vách núi, nên khi bị nàng quét chân thân thể từ trên rơi xuống dưới chân núi, cũng may trạng thái đóng băng từ lúc hắn rời khỏi mặt đất thì liền biến mất, hắn ở trên không nhảy một cái, vịn vào nham thạch đạp bước lên trên đó.



Khi hắn một lần nữa đứng ở lĩnh đại cửa lớn thì thấy Liệu Trầm Hương đã ngồi xếp bằng trước mặt Tiêu Nhục Thư dùng chân khí giúp nàng chữa thương, mà lúc đó ở phụ cận chỗ các nàng đang đứng, đoàn đội được phân công cướp đoạt khoáng thạch ở Tô Châu đã hoàn thành nhiệm vụ trở về.



( Phụ cận) Quân Thư Nhất Khúc: Cặn bã.



( Phụ cận) Nhân Điên Phong Ngữ: Tình huống gì đây, vừa lên đến đã thấy Nữ Vương đại nhân đem Quân ca đạp bay?



( Phụ cận) Lông mày mang triệu chứng xấu: Là tình sát***đi, quân ca mở miệng chửi kìa.



***gϊếŧ vì tình



Hai cái người trong cuộc đối với đối thoại của bọn họ hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, chỉ chăm chú vận công chữa thương, chờ sau khi thân ảnh Tiêu Nhục Thư từ màu trắng đen chuyển thành màu sắc rực rỡ, Liệu Trầm Hương vẫn đem nàng bảo hộ ở sau lưng mình, không chút e dè cùng Quân Thư Nhất Khúc mặt đối mặt



( Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Lý do.



( Phụ cận) Quân Thư Nhất Khúc: Tự tiện xông vào lãnh địa của chúng ta, chẳng lẽ không đáng gϊếŧ?



( Phụ cận) Tiêu Nhục Thư: Khụ, ta chỉ là đi ngang qua a, đừng tổn thương hòa khí.



( Phụ cận) Quân Thư Nhất Khúc: Lần sau nhìn thấy gϊếŧ không tha. Còn nữa Trầm Hương, ngươi tại sao lại che chở hắn?



Tiêu Nhục Thư thấy tình huống không đúng, lập tức chat riêng với Liệu Trầm Hương.



( Private chat) Tiêu Nhục Thư: Vì bang hội, quên đi, coi như ta đi nhầm là được.



( Phụ cận) Lông mày mang triệu chứng xấu: Ái da, hóa ra bang chủ đại nhân là đang che chở tiểu thư sinh, hiếm thấy hiếm thấy a.



( Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Lý do? Ta khi nãy đã nói dừng tay ngươi vẫn tiếp tục công kích Tiêu Nhục Thư.



( Phụ cận) Quân Thư Nhất Khúc: Hắn có tư cách gì tới gần đỉnh núi này, kẻ tự tiện xông vào đều giống nhau đáng chết!



( Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Hắn là vị hôn phu ta.



Một viên bom hạng nặng rơi xuống "Túy Tam Sinh" trước lãnh địa cửa lớn, mọi người nhất thời khó tin đứng sững tại chỗ, hai mặt nhìn nhau. Vẫn là kẻ từng trải nhiều như Nhân Điên Phong Ngữ đầu tiên phản ứng đầu tiên, sau đó lập tức phát tin tức cho các bang chúng đang xem cuộc vui ở trong khu vực.




( Phụ cận) Nhân Điên Phong Ngữ: Được rồi được rồi, mọi người hãy đem khoáng thạch vận chuyển vào trong lãnh địa đi, bên trong có nhóm thợ thủ công đang chờ hàng của chúng ta về đó, chúng ta lên đường thôi!



Tiêu Nhục Thư vẫn như cũ không có hồi thần, nàng chưa từng nghe qua Liệu Trầm Hương đồng ý với nàng chuyện này, lúc nãy giao lệnh bài lãnh địa, cùng nàng nói một câu rõ ràng chỉ là một câu nói đùa, vì vậy...nàng hiện tại đồng ý cũng có thể là do bảo hộ chính mình thôi......



( Hệ thống) Người chơi Liệu Trầm Hương mời ngài gia nhập Túy Tam Sinh, có đồng ý hay không?



Vừa định lựa chọn từ chối Tiêu Nhục Thư đúng lúc thu được tin nhắn của Liệu Trầm Hương, lập tức thu tay lại.



( Private chat) Liệu Trầm Hương: Ngươi dám từ chối thử xem.



( Bang hội) Chúc mừng người chơi Tiêu Nhục Thư thành công gia nhập Túy Tam Sinh.



Quân Thư Nhất Khúc yên lặng nhìn chằm chằm hai đạo thân ảnh bạch y trước mặt, lửa giận trong lòng càng cháy càng mãnh liệt.



( Phụ cận) Quân Thư Nhất Khúc: Ngươi đây là tự vả miệng mình sao? Muốn cự tuyệt ta cũng không cần tìm một mặt hàng như thế chứ? Ngươi dĩ nhiên còn vì hắn đem ta đá xuống sơn!



( Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Vị hôn phu ta chưa từng ra tay lần nào, hắn ba lần bốn lượt nhường nhịn lẽ nào thân là vị hôn thê ta cũng phải trơ mắt nhìn hắn bị người ta bắt nạt sao?



Gặp Quân Thư Nhất Khúc rút ra trường côn, Tiêu Nhục Thư tiến lêm một bước đem Liệu Trầm Hương ngăn ở phía sau.



( Phụ cận) Tiêu Nhục Thư: Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. Nàng đáp ứng cùng ta kết hôn hoàn toàn là bởi vì ta giúp nàng lấy lại lệnh bài lãnh địa, yêu cầu nàng một đời tương hứa***mới đáp ứng.



***hứa hẹn một đời



( Phụ cận) Quân Thư Nhất Khúc: Cặn bã.



Tại sao lại cặn bã...



Tiêu Nhục Thư thở dài một tiếng, nàng đều không phải nói rõ ràng như thế rồi sao, nói không chừng Liệu Trầm Hương cũng sẽ vì thế mà thuận tiện từ bỏ ý nghĩ kết hôn giữa bọn họ, dù sao...người ở bên ngoài nhìn vào cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.



( Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Ta chưa bao giờ đem đại sự cả đời ra làm chuyện cười, cũng không ai có thể mạnh mẽ ép buộc ta.




Một lời nói khiến cho cả Tiêu Nhục Thư, Quân Thư Nhất Khúc lẫn Nhân Điên Phong Ngữ đều rõ ràng hàm nghĩa bên trong đó, Liệu Trầm Hương gọi ra bạch mã mời Tiêu Nhục Thư lên ngựa, sau đó dẫn nàng tiến vào lãnh địa.



( Private chat) Liệu Trầm Hương: Hối hận?



Tiêu Nhục Thư biết nàng là hỏi chính mình có phải hối hận cùng nàng kết hôn hay không, cười lắc đầu một cái, nữ nhân ngốc này thật là...



( Private chat) Tiêu Nhục Thư: Chưa từng.



Hệ thống bạn tốt trong game Vong Giang Hồ sẽ đem việc trong trọng đại của mọi người tuyên bố đến bạn tốt của mình, Nhược Thủy Tam Thiên thu được tin tức Tiêu Nhục Thư gia nhập bang hội Túy Tam Sinh liền lập tức liên hệ nàng.



( Private chat) Nhược Thủy Tam Thiên: Làm sao có thể tiến vào?



( Private chat) Tiêu Nhục Thư:... Muốn kết hôn... Ta đến bây giờ vẫn còn đang khiếp sợ đây....



Một tin tức chìm vào biển sâu, thời điểm Tiêu Nhục Thư cho rằng Nhược Thủy Tam Thiên sẽ bị chấn động kinh ngạc, thì tin tức màu đỏ bắt mắt trên kênh thế giới lại lần nữa hiện lên.



(Thế giới) Nhược Thủy Tam Thiên: Chúc mừng bạn tốt gả vào Túy Tam Sinh, Nhược Thủy lấy Thương Cổ là nhà mẹ đẻ, do đó vì Túy Tam Sinh đưa lên một phần sính lễ, mong bang chủ ký nhận.



Tin tức ở trên màn ảnh ngưng lại 30 giây, phía dưới một khung xác nhận ở chỗ Liệu Trầm Hương.



( Thế giới) Liệu Trầm Hương: Cảm tạ.



( Thế giới) Đại thúc mộc có đường: Khe Nằm, Liệu Đại Đại, chụp ảnh chung đi!



Bởi vì nguyên nhân Liệu Trầm Hương cực nhỏ xuất hiện ở phạm vi lớn trong kênh, cho nên trong lúc nhất thời kênh thế giới nhấc lên cơn sóng "chụp ảnh chung".



Liệu Trầm Hương liếc mắt người ngồi trên ngựa ở phía sau mình, sính lễ sao... Nàng gả cho chính mình, cách nói này cũng không thể không được.



Kênh bang hội vắng lặng hồi lâu, hiện tại mọi người trở nên hừng hực, e sợ cho thiên hạ không loạn- Lông mày mang triệu chứng xấu, dẫn đầu làm loạn.




( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Phong thúc Phong thúc! Tình huống thế nào, xin tiếp sóng!



( Bang hội) Nhân Điên Phong Ngữ: Ta mà ngươi cũng tin? Ta đi lấy hộp thuốc đây, thật sợ Nữ Vương đại nhân gọi xe cứu thương đem ta đi làm giải phẫu.



( Bang hội) lông mày mang triệu chứng xấu: Phong thúc... Đừng nghịch...



( Bang hội) Ẩn Tu: Thật hay giả? Sính lễ là cái gì?



( Bang hội) Sính Lễ: Sính Lễ là ta...



( Bang hội) Ẩn Tu: Lão bà...đừng nghịch...



( Bang hội) Nhân Điên Phong Ngữ: Chúc mừng Nữ Vương đại nhân đính cưới Vương Phu.



( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu:!!!!!!!!!



( Bang hội) Ẩn Tu:!!!!!!!!!



( Bang hội) Sính Lễ:!!!!!!!!!



( Bang hội) Tiêu Nhục Thư:!!!!!!!!!



( Bang hội) Nhân Điên Phong Ngữ: Phía trên... Đừng nghịch...



( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Phong thúc đừng đánh loạn trận hình...



Liệu Trầm Hương thấy trong bang hội đùa giỡn khí thế ngất trời, cũng chỉ là cười cho qua chuyện, nàng đến bên trong đoàn đội hỏi thăm tới tình huống khoáng thạch.



( Đoàn đội) Liệu Trầm Hương: Còn thiếu bao nhiêu quặng?



( Đoàn đội) Nhân Điên Phong Ngữ: Báo cáo Nữ Vương đại nhân, vặt hái được bốn quặng khoáng thạch còn thiếu tám quặng khoáng thạch.



Chủ tịch chủ sự đang tiếp tục điếm ngược, một đoàn người lúc nãy trong một giờ chỉ hái được bốn quặng, chỉ còn sót lại một canh giờ bọn họ tranh thủ thế nào đi nữa cũng không thể thỏa mãn nhu cầu số lượng khoáng thạch.



Đại biểu hòm thư là một con bồ câu đưa thư đập cánh bay đến, nhắc nhở chủ nhân của nó có bưu kiện mới, Liệu Trầm Hương mở ra phong thư thứ nhất ra, bên trong bưu kiện đến càng là một quặng tràn đầy khoáng thạch, người ký gửi là Nhược Thủy Tam Thiên.



Ở nàng lấy túi bưu kiện xuống, đồng thời chưa lấy đồ bên trong bưu kiện thì đột nhiên có thêm bốn phong bưu kiện mới được gửi tới, theo thứ tự là đến từ Nhược Thủy Tam Thiên cùng với bốn cái bang chủ Sinh Hoạt khác, tên trên bưu kiện mà các nàng gửi tới đều là: Chúc mừng Liệu Trầm Hương, đây là sính lễ dâng lên.



Năm quặng tràn đầy khoáng thạch rơi vào trong túi Liệu Trầm Hương, thời điểm nàng đang thu dọn hòm thư cùng bao vây thời điểm không có phát hiện thân ảnh màu trắng ở sau ngựa đã lặng lẽ chạy đến chỗ khác, sau đó lại hùng hục chạy về.



Chờ nàng làm xong đóng thùng thư lại, Tiêu Nhục Thư tay đã cầm quạt giấy đứng trước mặt nàng.



Liệu Trầm Hương từ trên bạch mã nhảy xuống, đến trước mặt nàng thì đứng lại, lập tức liền nhận được một cái thư mời giao dịch, bên trong bày ra ba tổ khoáng thạch.



( Private chat) Tiêu Nhục Thư: Sính lễ.



Cười khẽ nhận lấy khoáng thạch, Liệu Trầm Hương đem khoáng thạch giao cho thợ thủ công sau đó hướng về Tiêu Nhục Thư bước thêm một bước.



( Private chat) Liệu Trầm Hương: Cởϊ qυầи áo.



Tiêu Nhục Thư cười khổ cởi xiêm y, hình tượng mặc một cái tiểu khố ở công chúng trường hợp nhìn có vẻ cực kỳ buồn cười.



( Private chat) Tiêu Nhục Thư: Ta lại phạm sai lầm ở chỗ nào?



Nàng còn chưa có quên trang bị của nàng có tên "Phạm Sai Lầm Quang Thân***"



***kẻ phạm phải sai lầm



( Private chat) Liệu Trầm Hương: Đây là sính lễ.



Tiêu Nhục Thư thâm tình cảm động nhìn nữ tử trước mắt, sính lễ, sính lễ đến cùng thì có làm sao, chỉ cần có hai người bọn họ liền đủ.