Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo) - Chương 38




"Lan -- "



"Tỉnh lại đi, Lan."



Tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai Đường Lan Thanh, tiếng gọi bình thản, tinh tế nhưng khi lắng tai thì có thể nghe thấy sự nhu tình lẫn vào bên trong "nếu ngươi không tỉnh, ngươi có thể sẽ không thấy được ta nữa đấy, Lan!"



Đường Lan Thanh cố hết sức nắm chặt ga trải giường, hô hấp cuối cùng bởi vì tiếng hô hoán mà trở nên hỗn loạn. Nàng từ từ mở mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt chính là khuôn mặt kiên nghị của Cố Hoài Cẩn, nhìn dáng vẻ của nàng tựa hồ là vừa mới khóc qua, vành mắt nàng toàn bộ đều trở nên phiếm hồng.



Trần nhà màu hoa râm, bên trong phòng chỉ có một cây đèn trang trí cùng với mùi vị gay mũi của nước khử trùng khiến Đường Lan Thanh không vui nhíu mày, nàng gian nan hé ra một nụ cười, mặc kệ tiếng nói khàn khàn nàng vẫn cứ nói: "Đừng khóc..."



"Uống chút nước đi." Cố Hoài Cẩn ôn nhu nâng Đường Lan Thanh dậy, đưa cho nàng uống một chén nước ấm, Cố Hoài Cẩn hiếm thấy không có trưng ra bộ mặt lạnh như băng đối với nàng "Tiểu tử, ngươi ngủ quá lâu."



Đường Lan Thanh cố hết sức cầm lấy ngón tay của nàng lắc đầu một cái, nàng mơ hồ cảm thấy Cố Hoài Cẩn hiện tại cùng với trước kia tựa hồ có hơi không giống, tựa hồ... thành thục hồn rất nhiều "ta sao lại ở đây?"



"Ngươi không nhớ rõ chuyện ngươi bị rơi máy bay sao?" Cố Hoài Cẩn ấn nút trên đầu giường gọi y tá, ôn nhu vỗ về trán Đường Lan Thanh. Nàng cúi đầu xuống, trán của hai người chạm nhau, Cố Hoài Cẩn sâu sắc nhìn người dưới thân, giống như chậm một giây sau liền không thấy được người nọ "ngươi không nên nhớ tới..."



"Cái gì?" Đường Lan Thanh trong đầu một mảnh hỗn độn, ký ức sâu xa làm cách nào nối cũng không nối liền lại được "tai nạn máy bay?"



"Ừm, bọn họ ở giữa biển may mắn cứu được người sống sót là ngươi, ngươi mê man đã lâu... Ta còn cho rằng sẽ không còn nhìn thấy ngươi được nữa." Cố Hoài Cẩn vuốt nhẹ bờ môi tái nhợt của Đường Lan Thanh, ánh mắt lộ ra vô tận sầu bi "ngươi không nên nhớ tới."



"Ừm..." Huyệt thái dương một trận đau đớn, Đường Lan Thanh nằm trên giường bệnh giẫy giụa, làm cách nào cũng không thể nhấc tay chân lên được, giống như chúng nó đều biến thành chì vậy. Nàng nhẫn nhịn đau nhức hỏi người trước mặt "không nên... Nhớ tới cái gì?"



"Không nên nhớ tới những thứ ngươi không nên nhớ tới, Lan... Ngươi không nên nhớ tới..." Trong miệng Cố Hoài Cẩn vẫn lầm bầm lặp lại cùng một câu nói. Sau đó nàng hôn lên mắt Đường Lan Thanh một cái hôn ấm áp, tiếp theo liền ra cửa "quên đi, Lan, ngươi không nên nhớ tới... Tạm biệt."



"Cẩn, ngươi muốn đi đâu?" Đường Lan Thanh muốn giẫy giụa đứng dậy, nhưng là thân thể lại bị cố định ở trên giường không cách nào nhúc nhích được.



Bất luận nàng dùng bao nhiêu dức lực đều không thể di chuyển được chút nào. Cố Hoài Cẩn cách nàng càng lúc càng xa trong lòng nàng càng thêm lo lắng vạn phần, trong nháy mắt lúc Cố Hoài Cẩn mở cánh cửa ra, hai tay của Đường Lan Thanh rốt cục cũng mở ra trói buộc, nhưng lập tức lại bị y tá áp chế ở trên giường.



"Cố Hoài Cẩn!!!" Trên cánh tay bị kim đâm vào đau nhói, làm cho Đường Lan Thanh từ từ mất đi tri giác, mà Cố Hoài Cẩn cũng hoàn toàn biến mất ở khúc quanh, Đường Lan Thanh đưa mắt nhìn cây kim đồng đâm xuống, trong gang tất, tất cả chất lỏng trong ống giống như kỳ vọng cuối cùng của nàng, từng chút từng chút một giảm dần, rồi từ từ... từ từ... Tiêu tan...



"Lan Thanh, Đường Lan Thanh!" Là ai đang gọi tên của nàng, không quan trọng. Cố Hoài Cẩn đã rời nàng mà đi, tất cả hết thảy đều trở nên nhỏ bé không đáng kể, tất cả những kiên trì của nàng, hết thảy nỗ lực đều biến thành uổng phí.



"Đường Lan Thanh! Ngươi tỉnh lại cho ta!" Trên người đột nhiên xuất hiện đau đớn khiến Đường Lan Thanh theo bản năng mà mở mắt ra, chỉ thấy mình đang nằm ở dưới sàn nhà, mà bên cạnh mình có một đôi chân.



Đường Lan Thanh ôm trán ngồi dậy, đứng trước mặt là Đinh Nhược Thủy, khuôn mặt nàng bởi vì phẫn nộ mà khiến cho hai gò má hồng lên, nàng thở dài một hơi "ngươi làm sao?"



"Hả?"



"Vừa vẫn luôn hô tên Cố Hoài Cẩn, ta gọi sao ngươi cũng không dậy, ngươi nhìn trên đầu ngươi, tất cả đều là mồ hôi lạnh." Đinh Nhược Thủy từ trên bàn rút ra một miếng khăn giấy giúp nàng lau mồ hôi trên đầu, biểu hiện rất là lo lắng "gặp ác mộng sao?"



Mộng?



Đường Lan Thanh hai mắt khẽ run, nghiêng đầu trầm mặc không nói. Nói là mộng cũng không phải, nhưng không nói là mộng cũng không phải, bởi vì cái mộng này quá mức chân thực...





Trên mặt của nàng tựa hồ vẫn còn sót lại một chút hơi ấm của Cố Hoài Cẩn...



"Ngươi... Có khỏe không?" Thấy Đường Lan Thanh chậm chạp không có phản ứng, Đinh Nhược Thủy không xác định hỏi lại.



"Ừm, không có chuyện gì. Chỉ là trong thời gian ngắn không có cách nào phản ứng lại thôi, cũng không cách nào thừa nhận mà thôi." Đường Lan Thanh lạnh nhạt cười cười, vỗ vỗ thân thể đứng lên đi lại, nàng dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay Đinh Nhược Thủy cười mắng "Nhược Thủy, ngươi ra tay cũng quá ác đi, đem ta trực tiếp đẩy xuống giường. Tốt xấu gì cũng phải kím tấm chăn bông đặt xuống đất lót cho ta a."



Đinh Nhược Thủy lúng túng ho nhẹ một tiếng, nàng nghiêng đầu không nhìn tới vệt đỏ trên gò má Đường Lan Thanh bởi vì nàng không biết nặng nhẹ đẩy xuống đất gây ra "ta không phải vì tình thế cấp bách mà như vậy sao... Ai kêu ngươi vừa nãy dọa người như vậy."



"Được rồi, thật không hiểu nỗi quái ý (ý nghĩ kì quái) của ngươi. Lên gọi ta làm gì? Có phải là đến giờ ăn cơm." Đường Lan Thanh tựa vào một bên bàn học, một giấc mộng này làm cho thần trí của nàng còn tỉnh táo hẳn.



"Ừm, rất nhanh sẽ ăn cơm. Ba mẹ ngày hôm nay về sớm, biết ngươi đến liền kêu ta gọi ngươi xuống nói chuyện phiếm với bọn họ." Đinh Nhược Thủy thành thật trả lời.



"Được, ngươi xuống dưới nói với bọn họ ta xuống ngay, ta trước đi rửa mặt đã."




"Ừm."



Đường Lan Thanh chờ Đinh Nhược Thủy rời khỏi phòng mới đi vào phòng tắm, hai tay nàng chống trên bồn rửa tay, nhìn mình trong kiếng vẫn là dáng dấp tuổi mười sáu trước kia.



"Ngươi không nên nhớ tới " đến cùng thì chính mình không nên nhớ tới cái gì? Hoặc là nói nàng cần quên đi cái gì sao?



Đường Lan Thanh giơ tay lên dùng mu bàn tay che lại hai mắt, nguyên bản là theo tiết tấu sinh hoạt bình thường nhưng nay lại bị quấy rầy, nàng phi thường không thích kiểu tiết tấu như vậy. Khiến cho nàng cực kỳ không thoải mái.



Bồn nước lạnh lẽo khiến lý trí của Đường Lan Thanh trở về một chút. Thoáng nhìn vết sưng đỏ trên tay phải, nháy mắt nàng nở nụ cười.



Từ lúc nào nàng đã biến thành buồn lo vô cớ như vậy, cảnh tượngmộng có thể là giả, nhưng lẽ nào giả đến mức bản thân có thể cảm thụ rõ như vậy sao? Giả thế nhưng nàng lại cảm nhận được tình cảm trong đó?



Dưới lầu bây giờ là những người chí thân của nàng, là tình thân nàng từng tha thiết mơ ước, chính mình ở đây ăn năn hối hận, thì còn có tư cách gì đi cảm nhận tình cảm thuần phác nhất, đơn giản nhất mà bọn họ dành cho mình a.



Đường Lan Thanh đem phiền muộn trước mắt ép xuống đáy lòng, nàng điều chỉnh tốt tâm tình. Sau khi chỉnh đốn tốt tất cả mới đi xuống lầu.



"Cha, mẹ."Động tĩnh nàng xuống lầu dẫn tới hai tên trưởng bối bên trong phòng khách chú ý, Đường Lan Thanh mỉm cười kêu một tiếng.



Trong phòng khách một mảnh an lành, Đinh Nhược Thủy thấy Đường Lan Thanh trở lại dáng dấp tự nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nàng cảm giác được giấc mộng kia xác thực đã đả kích Đường Lan Thanh rất lớn, thế nhưng Đường Lan Thanh có thể điều chỉnh tốt liền chứng minh mọi chuyện có thể giải quyết, cũng không đến nỗi quá mức gay go.



Đinh gia một nhà bốn chiếc ghế cùng với Đường Lan Thanh, mọi người bắt đầu bữa tối, trong phòng khách vui vẻ nói chuyện phiếm về việc trong nhà, câu chuyện cuối cùng là do Đinh Nhược Thủy hướng về phía Đinh Nhược Nhuận làm nũng muốn phải về phòng nghỉ ngơi mới kết thúc.



Đinh mẹ vỗ vỗ đứa con gái nhỏ đang làm nũng trong lòng Đinh Nhược Nhuận, chỉ tiếc mài sắt không thành kim "mỗi ngày chỉ biết kề cận tỷ tỷ của ngươi, Lan Thanh khó khăn lắm mới đến được một chuyến ngươi cũng không bồi nàng."



"Nàng không phải đã có hai người sao, hơn nữa ngày mai nàng cũng ở nha. Buổi tối liền để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi, nàng tháng một mới khai giảng khẳng định có rất nhiều việc muốn làm." Đinh Nhược Thủy cười đáp lại lời của mẫu thân mình, nàng cũng biết Đinh mẹ có bao nhiêu nhớ nhung Đường Lan Thanh, nhiều lần còn kêu mình tìm Đường Lan Thanh nói để cho nàng chuyển tới nhà các nàng mà ở.



Nhưng bởi vì chủ nhà trọ của Đường Lan Thanh, nàng cũng chỉ đành dùng các loại lý do qua loa lấy lệ trả lời. Ngày hôm nay trạng thái của Đường Lan Thanh cũng không phải là tốt, tốt nhất là nên nghỉ ngơi.




"Xú hài tử." Đinh mẹ trừng mắt nhìn Đinh Nhược Thủy, đem tay nắm lấy tay Đường Lan Thanh bên cạnh mà nhẹ nhàng vỗ "Lan Thanh, nếu như rảnh rỗi thì tới xem ba mẹ một chút a."



Đường Lan Thanh há miệng, còn chưa nói ra chữ "dạ" thì liền bị Đinh Nhược Thủy cướp mất quyền phát ngôn "ta nếu như xú*** thì người còn đem ta sinh ra làm gì?"



***xấu



"Lúc đầu ta đem ngươi sinh ra là để cho tỷ tỷ của ngươi chơi."



"..." Đinh Nhược Thủy một trận bất đắc dĩ, nàng giả vờ ủy khuất nhào vào lồng ngực Đinh Nhược Nhuận mà lộn xộn, ở phía dưới chỗ nghe không tới được âm thanh mà lầm bầm "tốt lắm, dù gì cũng là đồ chuyên dụng của tỷ tỷ."



Đinh Nhược Nhuận mím môi lôi kéo lại góc áo nàng, bên tai không được tự nhiên mà nổi lên hồng hồng, nàng oán trách nói "Thủy Thủy!"



"Chờ trở về phòng ta cho một mình ngươi chậm rãi chơi."



Đinh ba Đinh mẹ vội vàng cùng Đường Lan Thanh tán gẫu việc nhà, không có chú ý tới trên ghế salông là hai người đang liếc mắt đưa tình.



Ước chừng quá một phút, Đinh ba Đinh mẹ rốt cục thả người, ba cái tiểu bối mỗi người một tâm tư trở về phòng.



Đường Lan Thanh vội vã mà mở máy tính ra đăng nhập game Vong Giang Hồ, nàng hiện tại vô cùng hi vọng có thể nhìn thấy người kia, cho dù là qua mạng cũng tốt. Chờ nàng mở ra khung bạn tốt ra, bên trong ở chỗ cao nhất ba chữ "Liệu Trầm Hương" đang ở trạng thái màu xám, vẻ thất vọng chậm rãi hiện lên hai mắt của nàng, Đường Lan Thanh vô lực mà dựa vào ghế chợp mắt.



Qua một hồi lâu, Đường Lan Thanh nhìn thấy trên màn hình game bạch y nữ tử đã đứng cạnh Tiêu Nhục Thư của nàng từ lúc nào. Nàng vội vàng ngồi thẳng, nhìn khung chat dưới góc trái đã có tin nhắn mới.



( Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Là ngươi sao?



Tiêu Nhục Thư đi vòng quanh Liệu Trầm Hương mấy bước, hướng về nàng gửi lời mời tổ đội, đối phương đồng ý rất nhanh.



( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ân, là ta. Ngươi ở đây bao lâu rồi?




( Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Không có, vừa mới lên.



( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: À à.



( Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Ở kênh thế giới sắp có BOSS, cùng đi không?



( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Tốt.



Đường Lan Thanh mở khung võ học ra xem lướt qua một lần, rất nhiều võ học cần học cũng đã học, hiển nhiên Đinh Nhược Thủy cũng đã tốn không ít công phu để trang bị, có một ít võ học đắt giá cũng đã đạt được đẳng cấp cao, nếu thiếu thì chỉ có không có tu luyện mà thôi.



Có nhiều võ học, nàng cũng biết phải hao phí rất nhiều thời gian cùng tinh lực để tu luyện từng tầng, nàng một bên đặt mật mã cho Liệu Trầm Hương, một bên chọn võ học thích hợp để đánh BOSS rồi kéo đến cột kỹ năng ở bên trong, sau đó lại đem kỹ năng để vào phím ấn quen thuộc nhất làm xong tất cả, nàng mới dừng thao tác lại



Đem chức đội trưởng giao lại cho Liệu Trầm Hương, không đến mấy phút số người trong đoàn đội liền bị lấp đầy, đại đa số người đều là người trong bang hội của Liệu Trầm Hương, còn có nửa đám còn lại thì đến từ một số liên minh bang hội nào đó, trong đó cũng bao quát thương bang của Đinh Nhược Thủy.




( Đoàn đội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Ta phát hiện bang chủ đang cùng hán tử đồng kỵ***



***cùng cưỡi 1 con ngựa



( Đoàn đội) Nhân Điên Phong Ngữ: Người ngồi phía sau chính là ta.



( Đoàn đội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Phong thúc, tới giờ uống thuốc rồi.



( Đoàn đội) Liệu Trầm Hương: Mở trận.



Liệu Trầm Hương một câu chỉ huy triệt để đánh gãy câu chuyện bát quái của hai người, Tiêu Nhục Thư bị đặt ở chỗ cách BOSS xa hơn một chút, trong khoảnh khắc liền nhận được tin nhắn của Liệu Trầm Hương.



( Private chat) Liệu Trầm Hương: Sử dụng kỹ năng đánh ở phía ngoài là tốt rồi, đừng tới gần.



( Private chat) Tiêu Nhục Thư: Ân.



Đường Lan Thanh cười cười, nghe lời mà đem võ học cận chiến đổi thành tấn công từ xa, nàng đi khắp nơi theo phía sau cái mông của BOSS mà đi chuyển, thỉnh thoảng còn đi cứu các thi thể nằm bên cạnh mình, nằm cũng có thể chơi nhạc được a.



BOSS khổng lồ sau khi giãy dụa không có kết quả liền ầm ầm ngã xuống, Đường Lan Thanh đứng ở trước mặt Liệu Trầm Hương, từ bỏ đấu giá tất cả chiến lợi phẩm.



Cũng không chờ nàng hỏi Liệu Trầm Hương tiếp theo sẽ làm gì thì Đinh Nhược Thủy gõ cửa phòng đi vào, từ góc tường ló đầu ra "tiểu Lan Thanh, chúng ta cùng nhau rửa bát đi, Nhược Nhuận hôm nay vẽ tranh hơi mệt chút."



"Được." Đường Lan gật gật đầu đáp ứng, sau khi đối với Liệu Trầm Hương nói một tiếng phải đi rửa chén thì đứng dậy rời khỏi phòng.



Cố Hoài Cẩn sau khi phân phối xong quà khen thưởng gϊếŧ BOSS thì cũng chưa từng di chuyển nhân vật của mình nửa phần, không ít bằng hữu trong bang hỏi nàng cùng Tiêu Nhục Thư quan hệ là gì, nhưng nàng cũng chỉ cười cười không hề trả lời. Giải tán đoàn đội, Cố Hoài Cẩn không tự chủ trượt chuột xuống nhìn tiểu nhân vật của người kia. Nàng quan sát tướng mạo của Tiêu Nhục Thư, thì phát hiện Đường Lan Thanh tạo gương mặt của tiểu nhân vật này rất giống bản thân nàng, chỉ là góc cạnh càng thêm cương nghị, thân hình cũng mạnh hơn nàng mà thôi.



Bất tri bất giác nhìn nhân vật của Đường Lan Thanh hồi lâu, màn hình hầu như đều bị chính diện Tiêu Nhục Thư ở chính diện chiếm mất, nhân vật Liệu Trầm Hương của nàng chỉ chiếm một viền nhỏ bên góc mà thôi. Đến khi nghe âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới truyền đến, thì Cố Hoài Cẩn mới hồi phục lại tinh thần, nàng thấy trong bang hội hỏi nàng thời gian cụ thể để ngày mai xây dựng lãnh địa, sau khi nhắn riêng với Tiêu Nhục Thư nói rằng mình muốn đi ngủ xong, thì mới tắt máy tính.



Nằm ở trên giường nhìn trần nhà, Cố Hoài Cẩn rõ ràng cảm giác được bản thân mình có chỗ nào đó đã thay đổi, rồi lại không nói ra được là chỗ nào.



Hoặc là... là bản thân nàng không muốn đối diện với tình cảm đã từ từ thay đổi của nàng, không muốn nghĩ tới bản thân vì sao nhìn thấy Đường Lan Thanh đang ở trạng thái login thì sẽ chủ động phóng to màn hình đứng bên cạnh nàng, cũng không muốn nghĩ tại sao lúc nàng rời đi máy tính bản thân lại nhìn nhân vật của nàng hồi lâu như vậy.



Nàng đột nhiên muốn xóa bỏ ý nghĩ này, có thể là do nàng đối với chân tướng này trốn tránh, thế nhưng xưa nay đều rất lý trí trong lòng Cố Hoài Cẩn kỳ thực đã rõ ràng -- nàng đối với chủ nhân của Tiêu Nhục Thư có thứ tình cảm không giống nhau.



Chỉ là... Nàng không muốn đi thừa nhận thôi.



Hơn nữa...



Cố Hoài Cẩn liếc nhìn cửa phòng ngủ của mình, thở dài một cái.



Có một số việc, không phải mình muốn như thế nào, thì có thể như thế đó, nàng có quá nhiều thứ phải lo lắng.