Lời nói của Phong Nhược Nhiễm làm Tô Liễu Liễu đang nhắm mắt hưởng thụ lại mở ra, ngồi dậy, tầm mắt di chuyển đến vị trí hai người giao hợp.
Nàng liếc mắt một cái, thật hoảng sợ.
Thế nhưng nó còn chưa hoàn toàn đi vào.
Rõ ràng đã làm nàng cảm thấy đau đau còn sảng sảng, thế nhưng côn th*t thô tráng khả quan kia mới chỉ thọc vào mỗi cái đầu thôi.
Này thoạt nhìn, kích cỡ rất không hợp a.
Hiển nhiên Phong Nhược Nhiễm cũng ẩn nhẫn thống khổ, lời vừa nói ra ngữ khí căng chặt, thấy ánh nắt nàng thẳng lăng lăng nhìn nơi riêng tư tương giao của hai người, cây côn th*t kia thế nhưng còn biến lớn.
Quả thật chính là pháp thuật thần kỳ a.
Liễu Liễu đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ đến khi thứ này hoàn toàn tiến vào cơ thể của nàng, liệu có phải sẽ chọc ra cái lỗ thủng lớn hay không?
Ngẫm lại không hiểu sao liền thấy rất hưng phấn.
Ngao ngao nàng rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, rống to với Phong Nhược Nhiễm, sư phụ mau thọc hư người ta đi.
Nhưng mà nàng biết, nếu như nàng rống ra câu này nhất định Phong Nhược Nhiễm sẽ bị doạ hư, vạn nhất mà bị héo thì không xong.
Nàng vất vả lắm mới ăn được miếng thịt này, tuy rằng không biết vì sao khối thịt này lại chủ động dâng tới miệng nàng nhưng mà ăn trước rồi nói.
Lo sợ Phong Nhược Nhiễm sẽ thay đổi chủ ý, Tô Liễu Liễu thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Sư phụ, kỳ thật người không cần phải hạ dược đồ nhi, chỉ cần người mở miệng, đồ nhi ngàn vạn lần đều đồng ý."
Vừa dứt lời, đôi tay nàng lấy tốc độ tia chớp ôm lấy vòng eo Phong Nhược Nhiễm, mông liều mạng ngồi xuống tận gốc rễ phân thân của hắn, tiểu huyệt liều mạng hút lấy, muốn đem côn th*t đang chờ phát động nuốt vào cơ thể mình.
Khí thế anh dũng hy sinh này của nàng chấn trụ Phong Nhược Nhiễm, trong lúc nhất thời hắn không có động tác gì, cảm giác Tô Liễu Liễu chính là cậy mạnh mà nuốt hắn vào trong cơ thể đi.
Đâm vào sâu bên trong liền gặp phải trở ngại, Tô Liễu Liễu vẫn muốn đâm vào trong, nhưng lại đau đến mồ hôi đầy đầu, nàng cắn răng, đôi tay dùng sức ôm lấy eo, eo hông hung hăng đẩy về phía Phong Nhược Nhiễm.
“A” Nàng đau đến chảy nước mắt, quả thật là bị xé rách đến chảy máu mà.
Vì ăn một ngụm thịt này mà nàng thật vất vả a, Tô Liễu Liễu bị chính thái độ hy sinh vì nghĩa của mình cảm động.
Phong Nhược Nhiễm nhìn khuôn mặt nhỏ của Tô Liễu Liễu biến đổi đủ loại nhan sắc.
Phong Nhược Nhiễm: "...."
Nhưng mà Tô Liễu Liễu chính là bốc đồng không muốn sống như thế, làm hắn hoàn toàn tiến vào sâu bên trong nàng, sâu đến mức giống như muốn chọc thủng hoa tâm nàng, bị cảm giác ướt nóng chật hẹp bao vây, Phong Nhược Nhiễm nghìn năm chưa từng có tạp niệm hồng trần, ngay một khắc này, lại đâm loạn nha đầu dưới thân, khơi mào tình dục mãnh liệt đang triều dâng.
“Sư.... Sư phụ” Tô Liễu Liễu cắn răng chịu đựng cái đau, nỗ lực đâm vào, sau đó lại khó khăn mà phun ra một câu.
“Sư phụ, người thật bất công, chỉ cởi quần áo cho bản thân mình, lại để đồ nhi mặc nhiều như vậy, thật nóng."
Nhìn Phong Nhược Nhiễm rõ ràng dục vọng hỗn loạn, không còn đôi mắt thanh minh, lại còn cố tình ẩn nhẫn, kiên nhẫn mà không động, Tô Liễu Liễu bạo lực kéo vạt áo của mình ra, lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng, sau đó lại một phen túm lấy cái yếm hoa sen hồng nhạt, lộ ra đôi gò bông trắng nõn.
“Sư phụ, người sờ... Sờ sờ con." Phía dưới Tô Liễu Liễu cố gắng nuốt lấy Phong Nhược Nhiễm, cảm nhận phân thân to lớn của hắn trong cơ thể, rất nhanh liền bị căng bạo, nàng khó chịu mà gẩng cổ lên, dựng thẳng bầu ngực lên phía trước, bắt lấy một tay của Phong Nhược Nhiễm đặt lên trên, để hắn xoa bóp nhũ thịt no đủ mềm mại.
Nàng cảm nhận được nhũ hoa nhỏ của mình đã đứng thẳng lên rồi, cường sinh ngạnh ngạnh, hồng hồng diễm diễm, xuyên thấu qua khe hở ngón tay của Phong Nhược Nhiễm, quả thật so với hoa đào đầu tháng ba còn ướt át kiều diễm hơn, mê người đến hái.
Trên khuôn mặt nhỏ treo lên mấy rặng mây hồng, thậm chí còn lan rộng đến toàn thân, trên da thịt tuyết trắng che phủ một tầng mồ hôi mỏng, giống như sương sớm ban mai, cầm tay vào lại trơn trượt ôn nhuận, quả thật nộn đến muốn véo ra nước, phía dưới lại càng trào ra nhiều mật hoa, đồng nhan cự nhũ, thật là một vưu vật.
“Liễu Liễu, của con thật lớn." Phong Nhược Nhiễm nhịn không được thở dài, xoa xoa đôi tuyết nhũ trong tay, nếu so sánh với tiểu nha đầu nàng, xác thực phát dục thật tốt.
Tô Liễu Liễu không khỏi đắc ý, đó là do nàng thường xuyên mát xa xúc tiến cho nó phát dục nha, vì câu dẫn sư phụ, chút vất vả này thì tính là gì. Giống như càng bày ra thêm ưu điểm, đôi tuyết nhũ trước ngực cũng nhảy nhảy theo, làm thần kinh của người nhìn cũng nhịn không được nhảy dựng.
Cuối cùng, giờ khắc này, thần trí của Phong Nhược Nhiễm hoàn toàn không còn thanh minh nữa, chỉ muốn kịch liệt chiếm hữu nàng, nha đầu này là hắn nhìn nàng từ nhỏ đến lớn, năm đó vẫn còn là đứa trẻ nhỏ nhỏ tròn tròn, như một cái bánh bao nhỏ, bây giờ lại như đoá hoa diêm dúa nở rộ, nhiều thêm vũ mị, mê hoặc lòng người, hiện giờ bị hắn đè ở dưới thân yêu kiều rên rỉ, quả thật là làm người ta điên cuồng, dục tiên dục tử.
Editor: sacnu